Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2294

Nham thạch cũng do kiếm khí tạo ra, phía trên có đường vân vô cùng rõ ràng giống như nham thạch thật sự.

Dòng nước xa xa lại do kiếm khí chảy xuôi mà tạo thành dòng sông kiếm khí, nó từ trên thác nước đổ xuống lại giống thiên quân vạn mã, tất cả đều là kiếm khí hóa thành nước giáng xuống.

Ngay cả mặt đất dưới chân, cát đá cũng do kiếm khí cấu thành.

Sở Mộ cũng hoài nghi cả Thiên Kiếm hư giới này cũng là kiếm khí tạo ra.

Hắn hít sâu một hơi, nội tâm vô cùng rung động, Sở Mộ cất nước tiến tới khu vực trung tâm hư giới.

Trung tâm hư giới có một ngọn núi nhỏ cao ngàn mét.

Sở Mộ nhanh chóng đi tới chân núi, núi cao ngàn mét nhưng không có cỏ cây gì cả, hơn nữa thập phần dốc đứng.

Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên trên, thân ảnh hơi động bay lên cao nhưng lại bị một loại lực lượng vô hình áp chế, hắn lại rơi xuống.

Sau khi thử vài lần, Sở Mộ mới biết được, thì ra ngọn núi này phải dùng biện pháp leo mới lên được

Vách núi dốc đứng, nham thạch nhô ra như lợi kiếm sắc bén, nó sinh ra chấn động kinh người, Sở Mộ bắt đầu leo, hai tay chạm vào nham thạch trên vách đá, hắn có cảm giác sắc bén như thân kiếm, hơi không cẩn thân sẽ bị cắt phá bàn tay.

Cẩn thận quan sát một lúc, càng lên cao hơn, đột nhiên Sở Mộ có cảm giác kỳ diệu, dường như hắn hiểu ra cái gì đó nhưng cẩn thận suy nghĩ lại phát hiện không phát hiện gì cả.

Vứt bỏ tạp niệm tiếp tục leo, đột nhiên dừng lại, bởi vì Sở Mộ phát hiện mình không thể đi tới, nham thạch nhô ra phía trước vô cùng sắc bén, chỉ cần mình vươn tay ra sẽ bị đứt tay.

Đây là một loại cảm giác, Sở Mộ không dám khẳng định đó có phải là ảo giác hay chân thật.

Nhìn nham thạch nhô ra bên ngoài, bỗng nhiên Sở Mộ có cảm giác hiểu ra, quá trình leo núi cũng giống như cao thủ đang đối chiến kiếm pháp với nhau.

Mỗi một khối nham thạch nhô ra khi lên cao là một thanh thần kiếm tuyệt thế, dường như nó đang thi triển kiếm chiêu tinh diệu nào đó

Hắn muốn leo lên phải có biện pháp đối phó, hoặc là né tránh hoặc là hóa giải, như vậy hắn mới có thể bò lên đỉnh của ngọn núi ngàn mét này.

Có hiểu ra, lại có được mục tiêu, hắn sẽ có phương pháp.

Trong mắt nham thạch hóa thành kiếm tuyệt thế đánh tới, Sở Mộ mơ hồ nhìn thấy kiếm tu tuyệt thế đang xuất kiếm tấn công mình

Hắn vươn tay ra, bàn tay biến ảo nhiều lần, cải biến đủ loại lộ tuyến mới hóa giải được kiếm chiêu của đối phương, hơn nữa thành công chụp vào khối nham thạch nhô ra, hắn hơi dùng sức liền tiến lên một chút, khoảng cách đỉnh núi càng gần một bước.

Leo lên từng chút, càng lên cao, nham thạch biến lợi kiếm càng lợi hại, kiếm chiêu của nó càng mạnh hơn, càng làm hắn khó tránh né và ngăn cản.

Đối với tiếm tu có tu vi như Sở Mộ, ngọn núi cao ngàn mét chỉ bay tới nháy mắt là tới, cho dù leo cũng lên rất nhanh, bởi vì ngọn núi tràn ngập huyền diệu, cũng tràn ngập nguy cơ, nửa canh giờ trôi qua, Sở Mộ chỉ leo được ba trăm mét, khoảng cách đỉnh phong còn rất xa.

Dừng ở vị trí ba trăm mét một thời gian ngắn, Sở Mộ vẫn ngó trừng khối nham thạch phía trên, khẽ vươn tay là có thể chạm tới, sau đó mượn lực hướng bò lên cao hơn, nhưng Sở Mộ lại chậm chạp không vươn tay vì không nắm chắc.

Đó là một thanh kiếm khác biệt, Sở Mộ lại biết, chỉ âần mình vươn tay thì kiếm kia sẽ giết tới.

Tư duy thay đổi thật nhanh, trong đầu hắn nghĩ tới nhiều biện pháp ứng phó.

Bỗng nhiên hắn duỗi tay chụp vào khối nham thạch, chỉ thấy năm ngón tay của Sở Mộ búng ra nhìn như lộn xộn nhưng kì thực ẩn chứa quy luật huyền diệu nào đó, cơ bắp trên bàn tay hoạt động, ngay sau đó góc độ bàn tay cải biến thật nhỏ.

Nham thạch hóa thành kiếm chém tới, bàn tay của Sở Mộ là một thanh kiếm, hai bên giao phong trong vô hình và không co kiếm, cũng không có hoa lửa bắn tung tóe, vô thanh vô tức nhưng cực kỳ hung hiểm.

Dường như trôi qua thật lâu nhưng thời gian chỉ mới có ba giây ngắn ngủi, tay Sở Mộ thành công nắm chặc khối nham thạch nhô ra kia.

Trên Thiên Kiếm Đảo, Thiên Kiếm Phong.

- Sư đệ, không bằng chúng ta tới đoán một chút xem như đánh cược đi.

Bỗng nhiên Mạc Bạch Vân cười nói, hắn đứng đó nhưng tiêu sái như mây bay, người quen thuộc hắn lại biến hắn không chỉ có tiêu sái, thậm chí là tùy tâm, cũng không quan tâm ánh mắt của người khác làm gì, hơn nữa còn có yêu thích khác, đó là đánh bạc.

Dựa theo lời hắn nói, đánh bạc di tình.

- Đại sư huynh có nhã hứng này, sư đệ cũng phụng bồi.

Đôi mắt Dương Vũ Thần sáng ngời, nói.

- Chúng ta đánh bạc Sở Mộ cần thời gian bao lâu mới có thể trẻo lên đỉnh núi nhỏ kia..

Mạc Bạch Vân nói.

- Tốt!

Dương Vũ Thần cười nói:

- Ta đoán Sở Mộ phải dùng ba mươi sáu canh giờ mới có thể leo lên đỉnh núi kia.

- Ta đoán hai mươi bốn canh giờ.

Mạc Bạch Vân nói.

Ba mươi sáu canh giờ chính là ba ngày, hai mươi bốn canh giờ là hai ngày.

- Đại sư huynh rất có lòng tin vào Sở Mộ nha, nhưng mà Thiên Kiếm Sơn quá khó leo, ta và ngươi biết rõ không dễ dàng gì.

Dương Vũ Thần vốn ngạc nhiên, sau đó nói:

- Thiên Kiếm Sơn là sư tôn bắt chước thượng cổ Thiên Đạo Kiếm Tông Thiên Đạo Kiếm Phong chế tạo thành, tuy không bằng Thiên Đạo Kiếm Phong nhưng cũng có uy năng khó lường.

- Cứ chờ sẽ rõ.

Mạc Bạch Vân cười nói.

...

Thiên Kiếm hư giới, tại vị trí chín trăm mét của Thiên Kiếm Sơn, Sở Mộ đã dừng lại.

Kiếm pháp càng lên cao hơn càng tinh diệu, uy lực càng cường đại, càng khó đối kháng, mỗi lần thăng một bước, Sở Mộ cần phải suy nghĩ nên ứng phó kiếm pháp kia thế nào.

Gặp mạnh càng mạnh hơn nữa, trong lúc bất tri bất giác, Sở Mộ có nhận thức sâu hơn về kiếm thuật, trong đầu hắn càng dung hợp thêm một bước, chân ý đâm cũng tiến thêm một bước

Hắn bắt lấy nham thạch và dùng sức kéo lên. Thân thể hắn lại tiến thêm một bước.

Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua mười hai canh giờ, Sở Mộ gần lên tới đỉnh.

- Đâm!

Không xuất kiếm, hắn chỉ dùng ngón tay đâm tới trước mà thôi, chân ý đâm xé rách tất cả.

Tam Thập Đỉnh Cấp Kiếm Bia, Thiên Đấu kiếm thức!

Một kiếm này ẩn chứa uy lực có thể đánh bại cả thiên địa.

Sau khi Sở Mộ nắm giữ Vô Thanh kiếm thức liền nắm giữ Thiên Đấu kiếm thức!

Vô Thanh kiếm thức lúc xuất kiếm vô thanh vô tức, khó có thể cảm thấy, khó lòng phòng bị, Thiên Đấu kiếm thức thanh thế kinh người, uy lực cường hoành, dễ bị phòng bị nhưng không đủ thực lực cũng không thể ngăn cản, hai chủng kiếm pháp đều có ưu thế của mình. Tương đối mà nói căn cứ vào chân ý đâm mới thể hiện ra uy lực của mình.
Bình Luận (0)
Comment