Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2845

Chỉ là để cho người khó hiểu là, cường giả này rốt cuộc đi theo bên cạnh Sở Mộ như thế nào?

Vậy mà không có bất kỳ ai phát hiện.

Ngoại trừ Sở Mộ, không ai biết rõ lai lịch của Tử Kiếm, bởi vậy mới cảm thấy thần bí, mới càng thêm kiêng kị.

Bọn hắn may mắn, may mắn không có động thủ với Sở Mộ, nhất là Thánh cấp Bát Tinh kia, một khi Sở Mộ gặp nguy hiểm, tất nhiên sẽ dẫn xuất cường giả Thánh cấp Cửu Tinh, tuyệt đối không phải hắn có thể đối kháng.

- Khó trách hắn có thể lấy ra nhiều Bạch Ngân chi tâm như vậy, nhất định là xuất thân từ một thế lực cực kỳ cường đại, nếu không, không có khả năng có tài phú như vậy, không có khả năng có cường giả Thánh cấp Cửu Tinh làm nô bộc tùy thân bảo hộ.

Có người tự cho là đúng suy đoán, người khác cảm thấy, cái này là chân tướng, nhưng trên thực tế trái lại, Sở Mộ không phải xuất thân thế lực cường đại gì, hắn hết thảy, cơ bản đều là mình cố gắng đoạt được, không có gì là không làm mà hưởng.

Chiến đấu kịch liệt y nguyên đang tiếp tục, lại không có ảnh hưởng đến Sở Mộ mảy may, lúc này Sở Mộ đã đến thời khắc mấu chốt nhất.

- Kiếm, có thể hoa lệ, có thể đơn sơ, nhưng mặc kệ là dạng ngoại hình gì, bất kể có trang trí hay không, đều không thể cải biến một sự thật, kiếm, là hung khí, là cường thân chi khí, là giết người chi khí.

- Kiếm thuật cũng tốt, kiếm pháp cũng thế, đều là một loại phương thức bày ra, đều là dùng thủ pháp bất đồng đến thuyết minh mũi nhọn của kiếm, bày ra lăng lệ ác liệt của kiếm.

- Kiếm giả Kiếm Tu, hết thảy lực lượng, đều vì kiếm trong tay mà tồn tại, mà kiếm trong tay, là Kiếm Tu tồn tại, lẫn nhau hòa làm một thể.

- Kiếm tức kiếm, người tức người, dùng người ngự kiếm, dùng người ngự kiếm, Nhân Kiếm Hợp Nhất.

- Lòng ta có kiếm, thì trong nội tâm bao hàm kiếm.

- Kiếm Lực, là lực lượng bản thân của kiếm.

Một đám ý niệm hiện lên trong đầu Sở Mộ, lẫn nhau tầm đó, tựa hồ không có bất kỳ liên quan, rồi lại có ngàn vạn quan hệ.

Bóng kiếm đua tiếng, hóa thành từng đạo lưu quang, đều hướng trung tâm mà đi.

Bóng kiếm hư ảo ở trung tâm, nhanh chóng trở nên ngưng thực.

- Trên lực chính là ý chí.

- Ý chí của Kiếm, không phải Kiếm Ý, mà là... Chân ý!

Lúc hai chữ chân ý xuất hiện ở trong óc Sở Mộ, nháy mắt, gió nổi mây phun, Thiên Lôi địa chấn.

Một loại lĩnh ngộ trước nay chưa có, càng cao hơn nhao nhao hiện lên, Kiếm Lực cấp chín đỉnh phong trong cơ thể cũng ở dưới loại lĩnh ngộ này nhanh chóng chuyển biến.

Trong óc, vẻn vẹn chỉ còn lại một bóng kiếm ngưng thực, hào quang lưu chuyển tầm đó, phảng phất hóa thành một thanh Chân kiếm.

Trong Chân kiếm, phảng phất ngưng tụ lấy từng đạo phù lục, phù lục khảm nạm trên thân kiếm, cùng Chân kiếm nhất thể, tuy hai mà một.

Có thể nói, thanh Chân kiếm này, phảng phất là do vô số Kiếm đạo phù lục xây dựng thành.

Một loại lực lượng không hiểu, không cách nào hình dung lưu chuyển ở bốn phía Chân kiếm, phun ra nuốt vào bất định.

Hai con ngươi của Sở Mộ mở ra, hào quang lăng lệ ác liệt không cách nào hình dung, lập tức kích xạ mà ra, thẳng vào Hắc Thần Cự Kiếm, phảng phất như có cảm ứng, Hắc Thần Cự Kiếm tùy theo run lên.

Trong tích tắc, Sở Mộ sinh ra một loại ảo giác, phảng phất mình có thể sử dụng Hắc Thần Cự Kiếm.

Ảo giác, cuối cùng là ảo giác.

Bất quá, sử dụng Hắc Thần Cự Kiếm cũng không phải là mục tiêu của Sở Mộ, thứ này đến cùng là dạng tồn tại gì, hắn một mực không biết, tự nhiên sẽ không dễ dàng đi đụng vào.

- Kiếm Chi Chân Ý!

Thấp giọng thì thào, trong giọng nói có kinh hỉ khó có thể tưởng tượng.

Sở Mộ hoàn toàn không có dự liệu được, ở chỗ Hắc Thần Cự Kiếm, vậy mà có thể lĩnh ngộ nắm giữ lĩnh vực mà trước kia từng nghe nói qua, nhưng vẫn không cách nào đụng chạm, cấp độ Kiếm Lực cao siêu hơn, cùng Kiếm Lực thuộc về nhất mạch, rồi lại áp đảo Kiếm Lực.

Chân ý!

Đây là lực lượng thuộc về kiếm, là ý chí của kiếm.

Vừa nắm giữ Kiếm Chi Chân Ý, Sở Mộ lập tức cảm giác được, trước đó mình nắm giữ đủ loại chân ý, phảng phất như có người tâm phúc.

Loại cảm giác này, giống như trong quân đội đã có một vị thống soái ưu tú, không còn chia rẽ nữa.

- Thì ra là thế, trong Thượng Cổ Kiếm Đạo, Kiếm Chi Chân Ý mới là căn bản của hết thảy chân ý.

Sở Mộ hiểu ra.

Chân ý, là tinh túy của Thượng Cổ Kiếm Đạo, đến nay đã thất truyền, hắn có thể lĩnh ngộ, là cơ duyên lớn lao, cũng có ngộ tính cao tuyệt của bản thân.

Chỉ là, lúc trước hắn lĩnh ngộ nắm giữ Thứ Chi Chân Ý, về sau là Trảm Chi Chân Ý, Ngự Chi Chân Ý, Khí Chi Chân Ý cùng Chấn Chi Chân Ý, duy chỉ không có lĩnh ngộ Kiếm Chi Chân Ý.

Bởi vậy, lĩnh ngộ nắm giữ năm loại chân ý kia, lẫn nhau không hề liên quan, không cách nào cùng tồn tại.

Ngày nay, nắm giữ Kiếm Chi Chân Ý, cái này là căn bản, là thống soái, là đầu mối, có khả năng thống ngự hết thảy chân ý.

Nhưng mà đó là tương lai, ngày nay, Sở Mộ chỉ mới cất bước.

- Cái này là tinh túy của Thượng Cổ Kiếm Đạo, cái gọi là lĩnh ngộ ý cảnh áo nghĩa quy tắc pháp tắc. Bất quá là đi đường quanh co.

Đúng vậy, đến tận đây, Sở Mộ mới nhận thức được, Kiếm Tu chính thức nên đi Thượng Cổ Kiếm Đạo, chỉ là, Thượng Cổ Kiếm Đạo thất truyền, làm cho Kiếm Tu chi lộ hiện tại trở nên không giống lúc trước, đi lên một con đường khác, trệch hướng Kiếm đạo nguyên bản.

Ai mạnh ai yếu?

Khó mà nói, nhưng Sở Mộ hiện tại, đã có phán đoán, đã có lựa chọn.

Lĩnh ngộ chân ý, đi Thượng Cổ Kiếm Đạo chi lộ.

Hắn đắm chìm trong vui sướng, ngoại giới, Tử Kiếm cùng Độc Mục Lão Nhân chiến đấu tiến nhập trạng thái gay cấn.

Theo chiến đấu, Độc Mục Lão Nhân cũng dần dần phát hiện một điểm, chính là Thiêu Linh bí pháp của Tử Kiếm, là thiêu đốt bản thân, thời gian dần qua trở thành nhạt xuống, lực lượng từng bước suy yếu, để cho Độc Mục Lão Nhân theo thời gian dần trôi qua hòa nhau hoàn cảnh xấu.

Sau khi minh bạch điểm này, Độc Mục Lão Nhân bắt đầu cải biến phương thức chiến đấu, không còn thi triển kiếm pháp cường đại ý đồ áp chế đánh tan Tử Kiếm nữa, mà kéo dài thời gian, tận khả năng tiêu hao lực lượng của Tử Kiếm, cho đến khi Tử Kiếm không chịu nổi bí pháp cắn trả, lúc kia, hắn tất nhiên sẽ thắng.

Một bên tiêu hao lực lượng của Tử Kiếm, một bên chú ý động tĩnh của Sở Mộ, chỉ cần Sở Mộ đi ra tế đàn, hắn sẽ thi triển tuyệt chiêu giết chết.
Bình Luận (0)
Comment