Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 2901

Ngũ đại phủ thành chủ. Vệ đội của ngũ đại thành chủ liên tục xuât kiếm, phân bố tại năm phương hướng.

Thực lực mỗi một đội viên ít nhất cũng là Thánh cấp thất tinh, do cường giả Thánh cấp bát tinh dẫn đầu. Còn có cường giả Thánh cấp cửu tinh tọa trấn.

Vệ đội của Ngũ Đại thành chủ xuất hiện ở đây, mục đích tự nhiên là giữ gìn trật tự.

Một khi Hắc Thần bí cảnh mở ra, nói không chừng sẽ có một ít người muốn đục nước béo cò, nhân lúc hỗn loạn mà tiến vào bên trong. Như vậy đương nhiên phải có đề phòng.

Lục đại tinh thần đứng một phương, khí thế của bọn hắn áp đảo khí thế của những người khác.

Tiếp đó những thiên tài trong Đệ nhất trận cũng xuất hiện, thiên tài đệ nhất trận chính là thiên tài được các thế lực lớn bồi dưỡng, thiên phú hơn người, thực lực cũng vô cùng cường đại.

- ha ha, Lâm huynh, vài chục năm không gặp, khí thế của ngươi lại cường đại hơn.

Người này vừa mới mở miệng, thanh âm cuồn cuộn như sấm sét nổ vang, ẩn chứa khí thế kinh người trùng kích ra ngoài.

- Vài chục năm qua đi, Nghiêm huynh dường như không có tiến bộ gì nha.

Người bị gọi là Lâm huynh cười nhạt một tiếng, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên giống như phẩy bụi, lâp tức đem khí thế trong lời nói của đối phương đánh tan, phong kinh vân đạm.

Cường giả họ Nghiêm kia có chút kiêng kỵ, ngượng ngùng cười cười, không có mở miệng nữa.

Người họ Lâm chính là nhị điện chủ của Tà Long điện, một thân thực lực đạt tới Ám Tinh cấp, là một cường giả.

Ở sau lưng hắn có một thanh niên, chính là nhi tử duy nhất của hắn, tên là Lâm Tử Kỳ.

Hai mắt Lâm Tử Kỳ quét tới quét lui trong đám người, dường như đang tìm kiếm ai đó.

Lại có một chiếc Phi toa tới, từ trong Phi toa có mười đạo thân ảnh đi ra.

Cầm đầu là một thanh niên, vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

- Cực Quang kiếm quân Triệu Vô Cực.

- Từ khi mấy năm trước hắn bại dưới kiếm của Vô Song kiếm tinh đã mai danh ẩn tích, không biết đi nơi nào. Nhìn một thân tu vi của hắn lúc này còn mạnh hơn trước, xem ra là đi bế quan tiềm tu.

Triệu Vô Cực vừa mới xuất hiện, ánh mắt đã đảo qua các thiên tài trong Đệ nhất trận như Chu Kiếm Danh, lại đảo qua bốn phía, xẹt về phía Luucj đại tinh thần, không có nhìn thấy Sở Mộ đâu.

- Ha ha, Phạm Văn Kiệt ta nhất định có thể tăng thực lực tới cực hạn trong Hắc Thần bí cảnh.

Một tiếng cười vang vọng, lúc đầu xa. Lúc một chữ cuối cùng vang lên, lại giống như vang vọng bên tai mọi người. Tiếp đó một đạo thân ảnh cũng lập tức xuất hiện.

- Bách Biến kiếm quân Phạm Văn Kiệt.

- Đây là thiên tài lánh đời không kém hơn thiên tài top ba trong đệ nhất trận nha.

Cái gọi là thiên tài lánh đời là một loại xưng hô.

Thiên tài lưu truyền bên ngoài là thiên tài hiện thế, người nào cũng biết rõ. Nhưng mà có một ít thiên tài rất ít xuất hiện, không có chút nổi danh nào. Bọn hắn thường thường đột nhiên xuất hiện, thể hiện ra thiên phú kinh người. Loại người này gọi là thiên tài lánh đời.

Ví dụ như Triệu Vô Cực cũng coi như là thiên tài lánh đời. Mà bây giờ lại xuất hiện Phạm Văn Kiệt. Đây là một thiên tài xuất hiện sau Triệu Vô Cực, bởi vì kiếm pháp hắn thay đổi thất thường, có thể nói là biến hóa cực hạn, bởi vậy mới được người ta gọi là Bách Biến kiếm quân.

- Phạm Văn Kiệt, ta và ngươi sẽ so một lần. Xem ai tăng tiến lớn hơn trong Hắc Thần bí cảnh.

Lại có một đạo thanh âm vang vọng, thân thể giống như sấm sét phá không dán sát mặt đất bay vụt tới.

- Phong Vô Ý, so thì so, ta sợ sao?

Phạm Văn Kiệt cười hắc hắc, không chút yếu thế.

- Kinh Chập kiếm quân Phong Vô ý.

- Thiên tài lánh đời thứ ba.

- Xem ra lần này Hắc Thần bí cảnh mở ra, những thiên tài lánh đời kia cũng đứng ngồi không yên.

Hắc Thần bí cảnh là cơ duyên ngàn năm có một lần. Thiên tìa lánh đời nếu như còn không ra, không tranh đoạt cơ duyên như vậy thì chẳng khác nào là kẻ ngu ngốc cả.

Càng ngày càng có nhiều cường giả đi tới.

Kiếm Thánh Ám Tinh cấp, thậm chí Kiếm Thánh Minh Nguyệt cấp cũng tới.

Nhưng mà Kiếm Thánh cao cấp nhất là Hạo Dương cấp lại không có xuất hiện, không biết đẳng cấp này có tồn tại hay không. Về phần thất vương, thịnh hội như vậy mặc dù lớn, nhưng mà không đủ để cho bọn hắn xuất động. Đương nhiên trừ chính bọn hắn ra, cũng không có ai biết rõ kỳ thực bọn hắn đã sớm tới, nhưng mà vẫn ẩn núp trong hư không nhìn xuống dưới.

Lúc này một chiếc Phi toa màu vàng sáng nhanh chóng tới gần rồi dừng lại. Cửa Phi Toa mở ra, một đạo thân ảnh từ trong Phi Toa đi ra.

- Là Sở Mộ.

- Đệ thất tinh thần, Vô Song kiếm tinh Sở Mộ tới.

Tiếng kinh hô vừa vang lên, vô số ánh mắt chuyển dời qua. Ánh mắt kịch liệt, giống như là kiếm quang sắc bén, hừng hực, xuyên thủng hư không rơi vào trên mặt Sở Mộ.

Trong nháy mắt Sở Mộ cũng cảm giác được ánh mắt kinh người như kiếm, giống như muốn xuyên thủng hắn vậy.

Chỉ là vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, giống như không có cảm nhận được áp lực những ánh mắt kia mang tới.

Vẻ mặt Bạch Thần lạnh nhạt, không có chút biểu hiện nào lúc này lại mỉm cười.

Triệu Vô Cực thì đi lên phía trước vài bước, chắp tay nói với Sở Mộ.

- Sở huynh, ta còn tưởng rằng ngươi không tới.

- Cơ duyên ngàn năm có một lần há có thể bỏ qua?

Sở Mộ cười nói.

- Ngươi chính là Đệ thất tinh thần Sở Mộ kia?

Một đạo thanh âm xen vào, hai mắt Phong Vô Ý giống như một tia sấm sét, cả người nhảy lên, như hóa thân thành một đạo sấm sét đánh về phía Sở Mộ.

- Để cho ta nhìn xem Vô Song kiếm tinh như ngươi có danh xứng với thực hay không.

Kiếm pháp của Phong Vô Ý tên là Kinh Trập. Cái gọi là Kinh Trập chính là sấm dậy đất bằng, không lên tiếng thì thôi. Một khi lên tiếng bỗng nhiên nổi tiếng.

Không xuất kiếm thì không có chút uy hiếp nào. Nhưng một khi xuất kiếm, tất cả lực lượng hội tụ vào làm một đạo, xuất ra uy lực vô cùng đáng sợ.

Kiếm của Phong Vô Ý lập tức rời khỏi vỏ, một tia sấm sét được dẫn dắt, chạy trên thân kiếm, phóng thẳng tới mũi kiếm, hóa thành một đạo phong mang sấm sét, sắc bén mà dữ dằn, vô cùng bá đạo.

Một kiếm này không ẩn chứa bất luận biến hóa nào, chỉ là một kiếm đơn thuần được đâm ra, thân và kiếm cùng hợp lại làm một.

Tốc độ nhanh tới mức tận cùng, vô cùng kinh người. Đem một thân tu vi Thánh cấp bát tinh sơ giai của Phong Vô Ý phát huy ra toàn bộ, hung hãn mà bá đạo.
Bình Luận (0)
Comment