Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3018

Đạt được mười hai Thiên Yêu gia trì, Phong Vô Ý không chỉ khôi phục như cũ, thực lực còn mạnh hơn trước rất nhiều, khí tức cường đại và cô đọng hơn trước.

- Yêu hỏa chi dực!

Quát một tiếng, trên người Phong Vô Ý xuất hiện hỏa diễm màu xanh, hào quang màu xanh ngưng tụ thành đôi cánh trên lưng hắn, yêu hỏa chi dực trên người, tốc độ của Phong Vô Ý tăng lên rất nhiều, hắn lập tức tránh né song kiếm của Sở Mộ, sau khi xoay tròn một hồi bay nhanh tới mức xé rách không gian.

Đôi mắt Sở Mộ run rẩy, tốc độ Phong Vô Ý bày ra làm hắn kinh ngạc không nhỏ.

Phong Vô Ý phản kích quá nhanh, hơn nữa góc độ huyền diệu, Sở Mộ khó có thể né tránh, chỉ có thể ngăn cản, bổ trúng, lực lượng cực lớn đánh bay thân thể Sở Mộ, thân thể bay ra xa mấy trăm mét như đạn pháo, trong hư không lưu lại dấu vết màu trắng.

- Liên thủ.

Sáu đại tinh thần và sáu Kiếm Thánh cấp hạo dương uy tín lâu năm kịp phản ứng, đối thủ của bọn họ là mười hai Thiên Yêu hóa thành yêu hỏa khôi phục gia trì Phong Vô Ý, cho nên Phong Vô Ý không chỉ khôi phục hơn nữa còn cường đại hơn trước, Sở Mộ lại bị đánh bay,bọn họ cảm thấy bất khả tư nghị.

Trong nháy mắt mười hai cường giả cấp hạo dương lập tức thi triển bí kỹ của mình.

Đồ Lục Thiên Quân!

Ngân Bạch Tử Kiếm!

Hắc Ma Đồ!

Cực Quang kiếm kích!

Đồ Long nhất thức!

Thanh Nhan Vân Vũ!

Kiếm quang màu sắc khác nhau, mỗi chiêu kiếm đều là tất sát kỹ xé rách bầu trời, tập trung Phong Vô Ý.

- Chút tài mọn.

Phong Vô Ý khinh thường cười lạnh.

Cách đây không lâu sáu đại tinh thần liên thủ liên thủ thi triển kiếm kỹ cực mạnh còn không làm gì được Sở Mộ, phải biết rằng Sở Mộ lúc ấy cũng không bày ra toàn bộ tưực lực, ngày nay Phong Vô Ý còn mạnh hơn Sở Mộ, chỉ mạnh không yếu.

Chỉ thấy Phong Vô Ý không né tránh, trường kiếm màu xanh trong tay sinh ra yêu hỏa màu xanh và chấn động nhẹ nhàng, hóa thành mười hai đạo, phá không giết ra, kiếm quang màu xanh như lôi đình, xé rách bầu trời, đánh nát mười hai đạo kiếm quang bí kiếm, dư âm ảnh hưởng chưa hết, lập tức đánh trúng thân thể mười hai cường giả cấp hạo dương, bọn họ không thể né tránh.

Chỉ một kiếm, không chỉ đánh tan bí kiếm, huống chi còn đánh bay mười hai Kiếm Thánh cấp hạo dương, lôi quang cùng hỏa diễm bao phủ thân thể, mười hai người đều bị thương.

Chênh lệch thật sự quá lớn, lớn đến mức làm người ta tuyệt vọng, cho dù mười hai người liên thủ bố trí chiến trận cũng không thể làm gì Phong Vô Ý.

Vừa thấy mặt liền bị thương, mặc dù không chết nhưng yêu lực của Phong Vô Ý đang tàn phá thân thể bọn họ, không ngừng phá hư, phải vận dụng một thân lực trấn áp yêu lực, không có năng lực tái chiến.

- Ta muốn nguyên thần của các ngươi!

Phong Vô Ý quát lớn, hắn từ xa tới gần, dường như mọi người cảm thấy nguyên thần rung động, bị lực lượng đáng sợ kéo ra khỏi thân thể, bọn họ vô cùng kinh hãi.

Đây là Phong Vô Ý ra tay, ra tay với nguyên thần của bọn họ, muốn cầm nguyên thần của bọn họ và cắn nuốt, một khi bị nắm nguyên thần, bọn họ hẳn phải chết không nghi ngờ.

Bị thương, không thể kháng cự, trong nháy mắt tất cả mọi người lâm vào tuyệt vọng, cho rằng lần này chết chắc, không ngờ hấp lực bị cắt đứt.

Sở Mộ lại ra tay.

Khi hắn bị một kiếm đánh bay cho tới khi mười hai Kiếm Thánh cấp hạo dương bị thương, nguyên thần suýt nữa bị bắt, tất cả chỉ diễn ra trong thời gian ngắn, Sở Mộ cũng đã điều chỉnh xong, trên người mặc bạch ngân thần trang, kích phát giáp che tay, một thân thực lực tăng lên gấp mấy lần, hắn càng cường đại hơn, tốc độ cũng nhanh hơn.

Đối mặt Sở Mộ, Phong Vô Ý cũng không dám thư giãn, phải toàn lực đối đãi, huống chi hắn nhìn thấy Sở Mộ mặc thần trang trên người.

Yêu hỏa chi dực bộc phát, tốc độ Phong Vô Ý nhanh hơn, bạch ngân thần trang gia tăng tốc độ của Sở Mộ.

Thân thể hai người biến mất không thấy gì nữa, trên trời dưới đất không nơi nào không có va chạm, mỗi một lần va chạm đều có kiếm quang chói mắt bắn ra, mỗi một lần va chạm còn có một khu vực không gian bị nghiền nát.

Mười hai người mở to mắt nhìn, cho dù bọn họ bị thương không thể phát huy thực lực nhưng nhãn lực vẫn hơn người, hiện tại bọn họ không nhìn kịp hai người kia giao thủ nên rất kinh hãi.

Sở Mộ dần dần nắm chắc đến tiết tấu, hơn nữa hắn cũng dẫn đạo Phong Vô Ý vào trong tiết tấu của mình.

Phong Vô Ý lần lượt bị thương, hắn hơi bị thương liền được yêu hỏa trên người trị liệu, thật nhanh nhìn như bất tử.

- Không có cái gì gọi là bất tử

Sở Mộ nói thầm.

Kiếm Vực, kích phát!

Thi triển Kiếm Vực bao phủ một phương, tốc độ và lực lượng của Sở Mộ tăng lên lần nữa.

- Kiếm Vực Biến!

Sở Mộ quát lớn, vận chuyển Kiếm Vực và dẫn lực lượng Kiếm Vực ngưng tụ vào song kiếm của Sở Mộ, song kiếm đồng thời có đặc tính của Kiếm Vực, uy lực càng cường đại hơn.

Trải qua hơn bảy năm tìm hiểu, Sở Mộ càng nắm bắt rõ hơn về Kiếm Vực, sau đó dẫn dắt lực lượng Kiếm Vực gia trì vào kiếm, uy lực của kiếm tăng lên ba bốn lần, Sở Mộ đặt tên là KIếm Vực Biến.

- Còn tăng lên?

Phong Vô Ý vô cùng khiếp sợ.

- Xuyên Vân!

- Trảm Đạo!

Song kiếm đánh ra kiếm thức đáng sợ, được Tâm Kiếm Như Nhất khống chế cho nên chém thẳng vào thân thể Phong Vô Ý.

Mặc dù áo giáp màu xanh có năng lực phòng ngự cường đại nhưng cũng không thể ngăn cản song kiếm của Sở Mộ công kích, bản thể của hắn không ngừng bị suy yếu, yêu hỏa thiêu đốt, bản thể khép lại thật nhanh, Sở Mộ nắm chắc thời cơ tăng lên thật nhiều.

- Quả là thế.

Sở Mộ nói thầm.

Thứ gọi là bất tử chỉ là tương đối, yêu hỏa giao cho Phong Vô Ý năng lực bất tử nhưng sẽ không ngừng tiêu hao, nếu như không có bổ sung, bị tấn công mạnh vài lần sẽ tiêu hao hết yêu hỏa.

- Kiếm Thần Hàng Lâm!

Trải qua hơn bảy năm, Kiếm Thần Hàng Lâm bí pháp chi lực cũng khôi phục hơn phân nửa, hoàn toàn có thể vận dụng.

Mũi nhọn tăng cường gấp mười lần, song kiếm Kiếm Vực Biến khóa chặc không gian, lực trói buộc cường đại bao phủ thân thể Phong Vô Ý, tốc độ của hắn hạ thấp xuống, càng khó có thể tránh đi.

Vô số kiếm quang đổ xuống, không ngừng oanh kích thân thể Phong Vô Ý, không thể né tránh, áo giáp trên người hắn bị đánh phá.

Sở Mộ chiếm cứ ưu thế, hoàn toàn áp chế Phong Vô Ý.

- Không thể giết ta!

Phong Vô Ý quát lớn, ý đồ dùng ngôn ngữ dao động tín niệm của Sở Mộ.
Bình Luận (0)
Comment