Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3089

Công hiệu thứ ba thập phần hung tàn, bởi vậy có hạn chế rõ ràng, người có thế giới tinh thần càng cường đại, thời gian giam cầm càng ngắn, hiệu quả càng không rõ ràng, hơn nữa thi triển Phong Thần chi quang giam cầm mục tiêu sẽ tiêu hao rất nhiều thần hồn chi lực của bản thân.

Công hiệu thứ tư tên là Phong Thần chi vực, vực, là lĩnh vực. Kì thực đó là hình thái cuối cùng của Phong Thần chi quang.

Hiện tại chỉ có thể luyện hóa sơ bộ hai công hiệu đầu tiên có tác dụng, hai công hiệu khác phải luyện hóa sâu mới có thể dùng..

- Hiện tại đã có Phong Thần la bàn vững chắc thế giới tinh thần, như vậy ta nhân cơ hội này luyện hóa ngụy thiên đạo chi lực trong thế giới tinh thần, dung nhập nó vào bóng kiếm trung ương.

Sở Mộ nhìn thấy bóng kiếm ở trung tâm thế giới tinh thần, Thiên Uy kiếm thức, hắn tìm hiểu dựa vào bóng kiếm ở trung tâm thế giới tinh thần.

- Luyện hóa!

Bóng kiếm rung lên, nó phóng thích lực lượng tiến vào thế giới tinh thần, bay thẳng vào ngụy thiên đạo chi lực.

Quả nhiên đúng như Sở Mộ dự liệu, ngụy thiên đạo chi lực nhìn như không có động tĩnh gì, nhưng Sở Mộ muốn luyện hóa lại bộc phát uy lực khủng bố như là trời xanh tức giận, thay trời hành đạo, nó thẩm phán tất cả vạn vật khinh nhờn nó.

Nhưng bởi vì có Phong Thần la bàn tọa trấn, thế giới tinh thần vững chắc gấp mười lần, lực lượng ngụy thiên đạo chi lực vô cùng cường đại, cho dù nó trùng kích thế nào cũng không thể phá hư thế giới tinh thần được gia cố, có thể chống lại tất cả lực lượng.

Sở Mộ thả lỏng một hơi, hắn yên tâm luyện hóa ngụy thiên đạo chi lực.

Ngụy thiên đạo chi lực mất đi căn nguyên, nó giống như lục bình không rễ, mặc dù cường đại nhưng không bền bỉ, Sở Mộ cố ý luyện hóa cho nên dung nhập vào trong bóng kiếm.

Ánh kiếm xuất hiện giống như lúc tìm hiểu kiếm gãy chỗ Thiên Kiếm Thánh Tôn, nghe nói kiếm gãy chính là thần kiếm trấn tông của Thiên Đạo Kiếm Tông thời thượng cổ, kiếm ảnh này dung nhập bóng kiếm trong cấm địa Vạn Kiếm Bi Lâm của Chân Thần Kiếm Tông, hư ảnh của nó ngưng tụ thành thực chất, kiếm đạo phù văn bên trong trải rộng và thập phần thâm ảo huyền diệu, cũng không rời khỏi đủ loại kiếm thức mà Sở Mộ tìm hiểu.

Lúc luyện hóa ngụy thiên đạo chi lực một cách triệt để, kiếm đạo phù văn của Thiên Uy kiếm thức sáng ngời vượt qua dĩ vãng.

- Uy lực Thiên Uy kiếm thức tăng lên không ít, như vậy liền gọi chiêu này là Đại Thiên Uy kiếm thức.

Sở Mộ lầm bầm một chút.

- Đáng tiếc ngụy thiên đạo chi lực quá mức thưa thớt, nếu không sẽ tăng cường uy lực Thiên Uy kiếm thức càng lớn, còn có thể luyện hóa thêm mấy chiêu kiếm thức khác vào, uy lực của nó còn tăng lên, nếu đủ nhiều còn có thể triệt để làm bóng kiếm ngưng thực.

Sau khi nói thầm một tiếng, Sở Mộ không ngừng xoắn xuýt, dù sao cũng đã khôi phục lại, đạt được chí bảo như Phong Thần la bàn, đây chính là đại thu hoạch, luyện hóa một tia ngụy thiên đạo chi lực, tăng cường Thiên Uy kiếm thức trở thành Đại Thiên Uy kiếm thức, xem như thu hoạch không tệ.

Cũng không phải nói uy lực Thiên Uy kiếm thức mạnh hơn Thiên Sát Địa Kiếp kiếm thức, kỳ thật Thiên Sát Địa Kiếp kiếm thức là một trong những chiêu kiếm mạnh nhất mà Sở Mộ có thể nắm giữ, chỉ có điều Thiên Uy kiếm thức thích hợp với ngụy thiên đạo chi lực nhất, nhờ sự giúp đỡ từ đặc tính của Thiên Uy kiếm thức giống như thiên nộ, uy áp vô cùng vô tận.

Có lẽ uy lực Đại Thiên Uy kiếm thức sẽ không kém gì Thiên Sát Địa Kiếp kiếm thức.

- Là thời điểm rời khỏi.

Sở Mộ bước ra khỏi hang động, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này đã là đêm khuya. Trăng sáng sao thưa, quả nhiên là thời tiết tốt:

- Nhưng trước khi rời đi, ta phải quay về một chuyến.

Cái gọi là trở về chính là quay về làng chài nhỏ hắn sống suốt mấy tháng.

Lần này quay về là ly biệt.

Không thấy làm bộ, Sở Mộ liền hóa thành kiếm quang và xông thẳng vào bầu trời, hắn nhanh chóng bay lên bầu trời.

Không có ai biết Sở Mộ khôi phục thương thế và tu vi tại nơi vắng vẻ này, hơn nữa còn đạt được chí bảo, thực lực cũng tăng lên thật niều.

Sau khi khôi phục tu vi hoàn toàn, tốc độ ngự kiếm phi hành nhanh đến mức tận cùng, đoạn đường lúc trước cần thời gian mười ngày hiện tại chỉ qua một lúc, Sở Mộ đã bay tới không trung làng chài.

Lúc này là đêm khuya, làng chài nhỏ vô cùng yên tĩnh, mọi người đang ngủ.

Sở Mộ đáp xuống đất, hắn đứng bên ngoài cửa phòng Trương Tiểu Hoàn, cùng lúc đó cửa phòng mở ra, Trương Tiểu Hoàn cầm ngọn đèn dầu ra ngoài.

- Sở đại ca, ngươi trở lại.

Trương Tiểu Hoàn vô cùng mừng rỡ hô lên.

- Ân, ta trở lại để cáo biệt.

Sở Mộ hiểu tâm ý của Trương Tiểu Hoàn nhưng hắn không thể tiếp nhận, đã như thế nên trực tiếp một chút.

Trương Tiểu Hoàn lập tức giật mình, chợt miễn cưỡng cười nói:

- Sở đại ca phải đi sao? Không bằng đợi đến lúc bình minh lại đi thôi.

- Không, ta đã tốn nhiều thời gian dưỡng thương ở đây rồi.

Sở Mộ nói, chợt vung tay lên, bốn đạo hào quang bay ra, một đạo bắn vào trong người Trương Tiểu Hoàn, ba đạo còn lại chui vào trong người Trương Hiểu Âu và phụ mẫu bọn họ tiềm phục trong thân thể và chậm rãi phóng thích khí tức yếu ớt.

- Cáo từ.

Vừa mới nói xong, Sở Mộ hóa thành kiếm quang bay lên trời, trong nháy mắt biến mất trong bóng tối.

Trương Tiểu Hoàn vội vàng chạy ra vài bước, nhìn thấy kiếm quang biến mất không thấy đâu nữa, hai mắt có nước mắt mông lung, nàng biết rõ Sở đại ca không phải người bình thường, cho nên nàng không dám mở miệng.

...

Biệt ly như thế với Sở Mộ mà nói chỉ là một việc nhỏ trong đời hắn, giống như bọt nước trong biển cả.

Trước khi chia tay, hắn bắn ra bốn đạo hào quang vào trong người bọn họ là sinh cơ chi lực của mộc chi tướng bổn nguyên, trải qua hắn áp súc và tiềm phục trong gia đình của Trương Tiểu Hoàn, cũng thay đổi thân thể bọn họ một cách vô tri vô giác, cường hóa sinh cơ, kéo dài tuổi thọ của bọn họ, cho dù bị tổn thương gì, chỉ cần không chết cũng có thể khôi phục nhanh hơn trước vài chục lần.

Đối với người bình thường mà nói, đạt được lực lượng vượt qua người thường không phải chuyện tốt gì, thân thể cường tráng hơn một ít, tuổi thọ càng dài sẽ thay đổi hậu nhân của bọn họ, lúc ra biển bắt cá càng an toàn, thu hoạch cũng nhiều hơn.

Đây là Sở Mộ báo ân cứu mạng của bọn họ.

Có lẽ nhiều năm sau Sở Mộ nhớ lại sẽ nhớ tới nơi hẻo lánh này, tìm được một phần quá khứ, ở nơi này vài tháng nhưng nó mang cho hắn an bình và bình tĩnh, còn có thiếu nữ xinh đẹp trong trí nhớ...

Kiếm quang phá vỡ đêm tối bay trong đại dương bao la, bay về hướng vô định.

Sở Mộ còn không biết mình đang ở nơi nào, hắn phải mau chóng tìm được những người khác, tìm hiểu tình huống rõ ràng, biết rõ phương vị và sau đó lên đường quay về.

Bay lên bay lên bay lên, dần dần đêm tối chậm rãi biến thành màu trắng, một tia nắng ban mai chiếu sáng thiên địa.

Bay hơn nửa đêm, dùng tốc độ kinh người của Sở Mộ cũng không biết bay đi bao xa, trong tầm mắt của hắn chỉ là biển rộng, biển rộng mênh mông, vô biên vô hạn, nhìn không thấy cuối cùng, cũng không rõ là lục địa nào.

Thần hồn chi lực bao phủ chung quanh, hắn chỉ cảm ứng được nước biển, nước biển vô tận, rất dễ dàng mất phương hướng tại nơi như thế này, bởi vì không thể phân biệt rõ đông tây nam bắc.

Thời điểm này Sở Mộ cảm thấy phương xa có khí tức mênh mông bành trướng theo gió biển ập tới.
Bình Luận (0)
Comment