Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3239

Tu vi của Sở Đương Hùng là Khí Hải cảnh đỉnh phong, đây là cực hạn thiên phú của hắn. Không có cách nào đột phá nữa. Tu vi Khí Hải cảnh đã có thể kéo dài một ít tuổi thọ, hơn nữa lại có thêm một ít đan dược trợ giúp, sống hai ba trăm năm cũng không thành vấn đề. Tóc của Sở Đương Hùng hoàn toàn là một mảnh trắng bóc, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận phơn phớt như trước. Khi nói chuyện trung khí mươì phần. Chỉ là Sở Mộ lại nhìn ra được, Sở Đương HÙng tối đa chỉ có thể sống thêm mười năm nữa, sau mười năm thọ nguyên sẽ hao hết.

Thọ nguyên Sở Đương Hùng sắp hết, tu vi của phụ thân Sở Hành Vân và mẫu thân Lý Vân Lan cũng đạt tới Khí Hải cảnh, lại có một ít đan dược tương trợ, đương nhiên sẽ không tới mức gần hao hết thọ nguyên. Chỉ là bộ dáng của hai người cũng già đi, sống thêm vài chục năm không thành vấn đề.

Đại ca Sở Thiên, thiên phú tu luyện tốt hơn một chút, trước mắt tu vi là Cửu Chuyển cảnh, bất quá Cửu Chuyển cảnh chính là cực hạn của đại ca. Hơn nữa đại ca đã hơn trăm tuổi, đã là ông nội, có một trai một gái. Nữ nhi gả ra ngoài, dường như lập gia đình cũng không tệ lắm. Nhi tử lấy vợ sinh con, có hai nhi tử, hai nhi tử này cũng lấy vợ sinh con.

Nói cách khác, đại ca Sở Thiên hiện tại là nhân vật bối phận Tổ gia gia.

Nghĩ tới đây Sở Mộ có cảm giác không nói nên lời, đại ca đã có bối phận Tổ gia gia. Còn hắn thì sao? Vẫn là một người cô đơn, trừ nơi này ra, tất cả những thứ khác đối với hắn chỉ là mây bay.

Nghĩ vậy, Sở Mộ không khỏi trầm tư.

Có lẽ nếu như không đạp vào con đường kiếm đạo, cuộc sống của hắn và tất cả kinh nghiệm hiện tại đều khác, hiện tại có lẽ đã con cháu đầy sảnh rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Mộ phục hồi lại tinh thần, không ngờ đã trôi qua nửa canh giờ. Hắn cười khổ lắc đầu, hắn không ngờ lại có một ngày mình lại có suy nghĩ thành gia lập thất này.

Bất quá suy nghĩ cuối cùng vẫn chỉ là suy nghĩ mà thôi, còn chưa hành động thì đó vẫn chỉ là suy nghĩ. Ít nhất từ khi hắn bước vào con đường kiếm đạo cho tới bây giờ còn chưa có suy nghĩ này. Bởi vì con đường của hắn là kiếm đạo, là kiếm đạo trước nay chưa từng có, kiếm đạo vượt qua chông gai, không được phép lui bước, không được phép ngừng lại.

Bất quá, dùng góc độ của người bình thường suy nghĩ, đặt mình vào sinh hoạt của người bình thường, đây cũng là một loại thể nghiệm không tệ.

Sở Mộ còn phát hiện ra, trừ đại ca Sở Thiên ra, mình lại có thêm một ít tiểu đệ và tiểu muội. Tuổi tác của tiểu đệ và tiểu muội chỉ nhỏ hơn hắn mà thôi, tiểu đệ cũng có bối phận tổ gia gia. mà tiểu muội lại độc thân, cũng không biết vì nguyên nhân gì không có thành gia lập thất.

Như vậy cũng coi như nhất mạch của Sở Hành Vân nhân khẩu tràn đầy.

Sở Mộ dứt khoát đứng ngay tại trên không trung Sở gia, ngồi xuống trên hư không, lấy ra rượu, cứ như vậy uống từng ly một.

Hắn không hiện ra, người Sở gia căn bản không nhìn thấy hắn. Không nói tới người Sở gia, coi như là người mạnh nhất Cổ Kiếm đại lục cũng không cách nào nhìn thấy được Sở Mộ.

Sở Mộ cứ như vậy nhìn người Sở gia, nhất là thân nhân huyết mạch của hắn, lại uống từng ly rượu.

Đại ca Sở Thiên vẫn giữ thói quen mỗi ngày luyện kiếm. Tiểu đệ cũng đích thân chỉ điểm kiếm pháp cho hậu bối. Sở Mộ phát hiện ra, đám đệ tử Sở gia, mỗi ngày trước khi luyện kiếm đều tới trước mặt pho tượng khom mình hành lễ, gọi một câu Mộ tổ.

Cảnh này khiến cho Sở Mộ cảm khái không thôi.

Mà song thân cũng tới pho tượng nhìn qua, nhất là mẫu thân Lý Vân Lan càng thêm nhớ nhung, lại cằn nhằn, khiến cho Sở Mộ thiếu chút không nhịn được hiện thân gặp mặt mẫu thân.

- Sở Loạn đã tiến vào thế giới Thái cổ, ta cũng nên rời đi thôi.

Sở Mộ thu hồi bầu rượu và chén rượu, cố nén cảm giác không nỡ trong lòng.

Hắn chỉ có một ngày, đã tới giờ, thông đạo thời không sẽ đóng lại. Bằng vào lực lượng còn thừa của hắn căn bản không thể nào lần nữa phá vỡ thông đạo thời không, trở lại Thâm Lam thế giới.

Cuối cùng Sở Mộ ở trên không trung Sở gia, nhìn từ trên xuống dưới Sở gia, hắn phát hiện ra mình không xen tay vào được. Cũng không biết nên hiện thân như thế nào. Sau khi hiện thân lại nên nói gì, nên rời đi như thế nào?

Hơn trăm năm, trừ Song thân, đại ca, trừ pho tượng kia ra, Sở Mộ giống như đã trở thành người ngoài vậy.

Nhìn nhưng lại làm như không thấy, chỉ có thể nhớ lại hồi ức mà thôi.

Bất quá trước khi đi Sở Mộ cũng muốn làm một chút gì đó cho Sở gia.

Hắn cũng không để lại tài nguyên gì, bởi vì lần này hắn về cũng không mang đi theo. Huống chi coi như mang, những tài nguyên kia ít nhất cũng là do chém giết cường giả Thánh cấp đạt được, vượt quá cấp độ của Sở gia rất nhiều, không thích hợp.

Ánh mắt Sở Mộ tập trung vào pho tượng của mình.

hắn điểm một ngón tay ra, một ngón tay này ẩn chứa lý giải về kiếm đạo của Sở Mộ, ẩn chứa kiếm ý tinh thuần nhất.

Một đạo lưu quang từ đầu ngón tay bay ra.

Pho tượng ba trượng lập tức bị một tầng quang mang mờ mịt bao phủ, biến hóa này lập tức kinh động người Sở gia, tính cả lão tổ như Sở Đương Hùng cũng bị kinh động mà xuất hiện. Cơ hồ toàn bộ người Sở gia đều đi tới trước pho tượng.

- Chuyện gì xảy ra?

- Các ngươi có thấy gì không?

Sở Đương Hùng dò hỏi.

- Hồi bẩm lão tổ, chúng con đang thăm viếng Mộ tổ, lại đột nhiên phát hiện ra pho tượng Mộ tổ tỏa sáng.

Đệ tử Sở gia bị hỏi lập tức cung kính trả lời.

- Mộ tổ hiển linh sao?

Cũng có đệ tử nhỏ giọng nói.

Quang mang không bao lâu đã thu liễm lại, pho tượng của Sở Mộ cũng có chút biến hóa, nhìn càng thêm tinh xảo, hơn nữa trông rất sống động, giống như là người sống vậy.

- Mộ nhi....

Lý Vân Lan già nua rơi lệ, gọi một tiếng khiến cho chân Sở Mộ vốn đã bước ra lại dừng lại giữa không trung.

Bàn chân đang ngừng lại rơi xuống, thân thể Sở Mộ cũng biến mất theo.

Dưới một đạo kiếm ý của Sở Mộ, pho tượng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Kiếm ý như có như không bao trùm cả phạm vi phủ đệ Sở gia, cho dù là cường giả Thánh cấp một khi có địch ý tới gần cũng sẽ bị kiếm ý trong pho tượng chém giết. Ngoài ra, mỗi ngày đệ tử Sở gia thăm viếng pho tượng, quan sát là có thể chậm rãi bị ảnh hưởng, tiến độ trên việc tu luyện kiếm pháp càng thêm rõ ràng.

..

- Tiểu sư huynh, hơn trăm năm không gặp ngươi đã con cháu đầy sảnh nha.

Sở Mộ cười nói, trước mắt hắn là một trung niên vẻ mặt tang thương.
Bình Luận (0)
Comment