Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 3404

Trốn trốn trốn!

Sống sót. Nâng cao thực lực, giết ngược trở lại.

- Chó điên, một đám chó điên. Có một ngày, ta sẽ giết sạch cả nhà Diệp gia các người.

Bị đuổi giết Minh Kính phẫn nộ nghĩ. Tượng đất còn có ba phần tức giận, nữa là hắn. Đừng thấy hắn bình thường bao giờ cũng là bộ dạng cười hì hì, nói lảm nhảm. Nhưng dưới kiếm của hắn lại giết qua không ít người. Toàn thân sát ý rất nặng.

Nói tới nói lui, hắn hiểu rất rõ về sự cường đại của Diệp gia. Muốn tiêu diệt Diệp gia, trừ khi một ngày kia, hắn có thể thành tựu Đại Chúa Tể.

Đại Đế Cảnh. Minh Kính có mười phần nắm chắc. Tiểu Chúa Tể Cảnh, hắn cũng có hai ba phần nắm chắc. Nhưng Đại Chúa Tể, hắn là một chút nắm chắc cũng không có. Cho nên tương lai tiêu diệt Diệp gia. Hiện nay xem ra cũng chỉ có thể xem như là một loại cách nói cho hả giận.

Hiện tại việc cấp bách vẫn phải là thoát thân khỏi tay của đám Tiểu Thánh Tôn của Diệp gia.

Đuổi cùng trốn. Tốc độ của Minh Kính cực nhanh, vận dụng các loại thủ đoạn, mới miễn cưỡng sánh ngang cùng với đối phương, mới có thể duy trì ban ngày không bị đuổi theo. Nhưng hắn biết rõ, thời gian qua, sớm muộn hắn sẽ bị đuổi kịp. Đến lúc đó rất có khả năng hắn sẽ bị giết chết.

- Minh Kính huynh tại sao kinh hoàng như vậy?

Đột nhiên, một giọng nói có chút quen tai truyền vào trong tai, khiến cho Minh Kính ngẩn người ra. Hắn nhìn lại về phía trước, liền nhìn thấy cách đó mấy ngàn thước có một bóng người quen thuộc.

- Sở huynh, không nên tới đây.

Minh Kính vội vàng truyền âm cho Sở Mộ.

Không sai. Đó chính là Sở Mộ vừa tiến vào chiến trường Sát Lục không lâu.

Minh Kính chắc hẳn thực lực của Sở Mộ tương đương cùng mình. Cho dù là hai người liên thủ, chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của đối phương. Hơn nữa, người Diệp gia muốn giết là mình. Không nhất thiết phải kéo cả Sở Mộ xuống nước. Mặc dù thiên phú của đối phương kinh người, tự nhiên chính là cấp bậc tuyệt thế thiên kiêu, nhưng còn chưa có trưởng thành lên.

Vừa nghĩ tới đây, Minh Kính liền nhanh chóng truyền âm cho Sở Mộ, sau đó vội vàng thay đổi phương hướng, đi về một phía khác.

Sở Mộ lại nhìn thấy được người truy sát Minh Kính, là một Tiểu Thánh Tôn. Hắn không chỉ không có rời đi, trái lại bay nhanh về phía Tiểu Thánh Tôn này.

Minh Kính vừa nhìn, sắc mặt đại biến. Hắn cũng chỉ có thể quay đầu lại. Kiếm quang lóe lên, giống như tia chớp xé trời, xông về phía Tiểu Thánh Tôn này. Hắn còn nhấn mạnh nói:

- Chuyện này không liên quan gì đến ngươi.

- Chuyện của bằng hữu, làm sao có thể nói là không có liên quan gì với ta được.

Sở Mộ thoáng mỉm cười nói, đáp lại một tiếng. Ly Thương Kiếm được rút ra, hóa thành một tia sáng, xuyên thủng hư không, ngay lập tức lao tới.

Kiếm thuật Vấn Đạo trời đất một đường!

Kiếm pháp Bạch Câu giống như bóng câu qua khe cửa!

Nhanh tới cực hạn, nhanh hơn so với Minh Kính gấp mấy lần, cũng khiến cho Tiểu Thánh Tôn này trợn trừng hai mắt, lại không kịp phản ứng nữa.

- Ngươi không thể giết...

Đối mặt với kiếm quang của Sở Mộ, hắn chỉ kịp vội vàng nói ra mấy từ, mi tâm đã bị một kiếm của Sở Mộ xuyên qua. Nguyên thần bị nghiền nát.

- Sở huynh... Ngươi... Ngươi... Ngươi giết hắn...

Minh Kính cầm kiếm xông qua tới nơi, trực tiếp trợn tròn mắt.

- Ngươi không phải đã nhìn thấy sao?

Sở Mộ khẽ cười nói.

- Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện. Tu vi của ngươi đạt được Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện từ lúc nào vậy?

Bất chợt, Minh Kính lại có phát hiện mới. Hắn nhớ mấy tháng trước, tu vi của Sở Mộ là Tuyệt Thế Cảnh nhất luyện sơ cấp. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy một năm, không ngờ tăng lên một tầng thứ lớn. Tuyệt thế thiên kiêu quả nhiên không thể dựa theo lẽ thường để nhìn nhận.

Tuyệt thế thiên kiêu tu vi Tuyệt Thế Cảnh nhị luyện, nắm giữ thực lực chém giết Tiểu Thánh Tôn. Suy nghĩ một chút cũng không cảm thấy có gì kỳ quái nữa.

- Sở huynh, tuy rằng tu vi của ngươi nâng cao, thực lực cũng nâng cao, nhưng Diệp gia lại là thế lực cấp bá chủ ở giới vực Đại Thiên Không. Nội tình thâm hậu thực lực cường đại. Cường giả vô số. Ngươi giết hắn, một khi bị Diệp gia biết, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Minh Kính cười khổ nói.

- Hóa ra là người Diệp gia.

Sở Mộ lại bừng tỉnh hiểu ra, đáp lại một câu.

- Sở huynh, ngươi không nghe được trọng điểm trong lời ta nói sao?

Minh Kính bắt đầu sốt ruột.

- Nghe được. Chỉ có điều hắn cũng không phải là người Diệp gia đầu tiên chết ở dưới kiếm của ta.

Sở Mộ nói:

- Một người là giết, hai người cũng là giết, ba người vẫn là giết.

Minh Kính lộ ra vẻ mặt trợn mắt hốc mồm.

- Thật ra Minh Kính huynh, ngươi làm sao có thể bị người của Diệp gia truy sát?

Sở Mộ hỏi ngược lại.

- Sau này ta mới biết được, người Diệp gia cho rằng ta giết Diệp Kinh Vân.

Minh Kính cười khổ nói, hai tròng mắt bắn ra sát khí sắc bén:

- Người Diệp gia lại là một đám chó điên, truy sát ta suốt hai tháng. Nhiều lần ta thiếu chút nữa đã bị giết chết. Lần này nếu không phải nhờ có Sở huynh ra tay, chỉ sợ cũng là cục diện cửu tử nhất sinh.

Minh Kính noi ra câu kế tiếp, bị Sở Mộ tự động lướt qua. Hắn đã nói tất cả.

Người Diệp gia cho rằng là Minh Kính giết chết Diệp Kinh Vân. Nhưng trên thực tế bất kể là Minh Kính hay người Diệp gia đều lầm. Người giết chết Diệp Kinh Vân, chính là Sở Mộ.

Nói cách khác, trong lúc bất tri bất giác, trên lưng Minh Kính bị chịu tội oan.

- Nếu là bằng hữu, để cho hắn thay mình chịu tiếng xấu thì không được tốt lắm.

Sở Mộ thầm nghĩ:

- Chỉ có điều nếu đã gánh, vậy hãy gánh đi. Cũng không cần nói cho hắn biết chân tướng của sự tình.

Nếu như Minh Kính biết ý nghĩ của Sở Mộ, nhất định sẽ lệ rơi đầy mặt.

- Ta cũng không nghĩ tới, Diệp Kinh Vân lại bị người ta giết chết.

Minh Kính lạnh lùng nói:

- Chỉ có điều dựa theo loại tính cách này của hắn, đắc tội cường giả bị giết chết, cũng chẳng có gì lạ. Đáng tiếc chính là người giết hắn lại không phải là ta.

Nghĩ đến đây, Minh Kính cũng cảm giác vô cùng khó chịu. Hắn nâng cao thực lực muốn tìm Diệp Kinh Vân báo thù. Nhưng hắn còn chưa tìm được cơ hội thích hợp. Hắn hiểu rất rõ ràng, với tính cách của Diệp Kinh Vân, bị những cường giả khác giết chết, cũng không phải là chuyện không thể nào xảy ra. Hắn đã sớm chuẩn bị tâm tư.

Cho nên, không tự tay báo thù tuy rằng không đủ vui vẻ, nhưng Diệp Kinh Vân chết cũng khiến cho hắn cảm thấy rất thoải mái. Chỉ có điều, bản thân mình lại bị cho là hung thủ, vô hình trung, trên lưng gánh một tội oan, còn bị đuổi giết, nguy hiểm giữa chết hay sống. Dù là ai cũng không thể nào cao hứng nổi.
Bình Luận (0)
Comment