Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 409

- Một kiếm nhanh như tia chớp.

Hướng Thiên Hà nhắm hai mắt lại, một lúc lâu mới mở ra, than thở.

- Kiếm nhanh hơn nữa, không phá nổi phòng ngự thì có ích lợi gì.

Vạn Bàn cười nhạt.

Trong nháy mắt, ánh mắt của Hoàng Phủ Thương Nguyệt có chút biến hóa. Tuy nhiên chỉ là có chút biến hóa, sau đó lại khôi phục như thường.

- Sở Mộ thắng.

Trọng tài tuyên bố. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Mộ thầm nghĩ: Tiểu tử tốt, gặp mạnh càng mạnh hơn. Ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu che giấu nữa?

Rất nhanh, vòng thi đấu thứ 9 kết thúc. Vòng thi đấu thứ 10 bắt đầu.

Trong một vòng thi đấu này, Hoàng Phủ Phú cho thấy thực lực kiếm thuật cường đại, đánh bại học viên đứng thứ 88 ở khóa trên. Phương Lãnh Ngôn lại bạo phát, đánh bại học viên đứng thứ 87 khóa trên. Tiếp theo là Sở Mộ đánh bại học viên thứ 86 của khóa trên. Sau đó là Lôi Hạo đánh bại khóa học viên thứ hạng 85 của khóa trên.

Về phần Tề Thiếu Phàm bị Sở Mộ đánh bại, đánh bại học viên thứ hạng 91 của khóa trên, dùng thực lực của hắn nói rõ với mọi người, không phải Tề Thiếu Phàm hắn không được, mà là Sở Mộ quá mạnh mẽ.

- Tốt tốt tốt.

Các trọng tài hưng phấn không thôi.

- Cuối cùng thực lực Kiếm Phủ chúng ta đã bắt đầu khôi phục.

- 60 năm. Tròn 60 năm. 60 năm xuống dốc, cuối cùng đã khôi phục.

- Lần này, tinh anh xuất hiện lớp lớp, không ngừng phát triển, trưởng thành. Đây là tin mừng của Đại Khôn Kiếm Phủ chúng ta.

Các trọng tài thậm chí muốn chảy nước mắt.

Bọn họ từng trải qua 60 năm đau khổ, bọn họ từng trải qua 60 năm suy bại, không giây phút nào không muốn Kiếm Phủ một lần nữa khôi phục lại thực lực 60 năm trước, lại cường thịnh trở lại.

Cố gắng hết năm này tới năm khác, lại thất vọng hết năm này tới năm khác. Hiện tại, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy hy vọng.

Ở trong vòng thi đấu thứ 10, Hàn Nhược Tuyết gặp Khương Ngọc Hoàn thứ hạng thứ 3.

Kiếm thuật của Hàn Nhược Tuyết vô cùng đơn giản, hoàn toàn à vứt bỏ động tác không cần thiết, theo đuổi công kích đơn giản. Mỗi một kiếm đều theo đuổi hiệu suất cao.

Nhưng Khương Ngọc Hoàn mạnh hơn Hàn Nhược Tuyết. Ở trong cuộc tranh tài này, Sở Mộ lại thấy được uy lực kiếm chí nhu.

Loại nhu này dường như bất kỳ người nào tới công kích đều sẽ bị hóa giải một cách vô hình, không cách nào đạt được hiệu quả.

Cuối cùng Hàn Nhược Tuyết bị thua, Khương Ngọc Hoàn thắng lợi.

Một vòng này, Lương Hải Sơn lại một lần nữa bị đánh bại. Năm thắng năm bại.

Vòng thứ 10 kết thúc, vòng thứ mười một bắt đầu.

- Vòng thứ 11, trận thứ nhất: Phương Lãnh Ngôn viện số 5 đấu với Sở Mộ viện số 9.

Khán giả nhất thời giống như muốn nổ tung.

- Một bên là nhãn lực kinh người, có thể dễ dàng tìm ra sơ hở của đối thủ, đồng thời đánh bại đối thủ. Một người còn lại nhìn như đơn giản bình thường, kì thực đến bây giờ trên phương diện công kích phòng ngự và né tránh cùng tìm kiếm sơ hở đều có biểu hiện vượt trội. Hai người bọn họ quyết đấu, không biết ai sẽ giành được thắng lợi?

- Phương Lãnh Ngôn có thể tìm ra sơ hở của Sở Mộ, một lần hành động đánh bại Sở Mộ hay không?

- Hay Sở Mộ sẽ giống như những trận thi đấu trước đó, lại ngoài dự đoán mọi người, đánh bại Phương Lãnh Ngôn?

Tất cả khán giảlấy nhiệt tình tới cực điểm. Các trọng tài cũng khẽ bàn luận.

Phương Lãnh Ngôn đấu với Sở Mộ, tất nhiên là do bọn họ cố ý an bài.

Cho đến tận bây giờ, hai người thể hiện ra thực lực kiếm thuật không chênh lệch nhau bao nhiêu. Về phần rốt cuộc ai cao ai thấp, vậy cần thông qua giao đấu mới có thể có kết quả.

- Toàn thân ngươi từ trên xuống dưới, ở trong mắt ta đều là sơ hở.

Phương Lãnh Ngôn cầm kiếm đứng thẳng, hờ hững nói với Sở Mộ:

- Cho nên đánh bại ngươi, đối với ta mà nói, là một chuyện đơn giản.

- Thấy không nhất định là sự thật.

Sở Mộ thản nhiên đáp lại một câu.

Phương Lãnh Ngôn hừ một tiếng. Trong lúc đó, đồng tử của hắn co lại. Hình như có loại biến hóa đặc biệt kỳ lạ nào đó.

Ở trong mắt hắn, Sở Mộ đó giống như là một thanh kiếm hình người, xung quanh đều có sơ hở, có thể mặc cho hắn tùy ý công kích.

Cảm giác của Phương Lãnh Ngôn không giống với những người khác. Cho dù người khác cảm thấy toàn thân Sở Mộ trên dưới khắp nơi đều là sơ hở, cũng không dám ra tay. Bởi vì khắp nơi đều là sơ hở cũng có nghĩa là không có sơ hở.

Nhưng mà ở trong mắt Phương Lãnh Ngôn với nhãn lực vượt qua người thường, sơ hở chính là sơ hở, đều là mục tiêu hắn có thể công kích. Cảnh giới của hắn rõ ràng cao hơn so với người khác.

Một kiếm đâm ra. Một kiếm này đúng lúc hướng về một vị trí quan trọng nhất trong tất cả sơ hở trên người Sở Mộ.

Sở Mộ có chút kinh ngạc. Nhãn lực của Phương Lãnh Ngôn nằm ngoài dự đoán của Sở Mộ. Sở Mộ cũng một kiếm vung lên, trực tiếp đỡ được một kiếm công kích của Phương Lãnh Ngôn, khiến cho Phương Lãnh Ngôn phải thay đổi kiếm chiêu.

Thần sắc Phương Lãnh Ngôn lạnh như băng, từng kiếm từng kiếm đánh ra. Tất cả đều công kích những sơ hở quan trọng trên người Sở Mộ. Nhưng mỗi một kiếm đều bị Sở Mộ sớm ngăn cản, không thể không lần lượt biến hóa kiếm chiêu.

Đột nhiên, Sở Mộ tiến về phía trước. Thần sắc Phương Lãnh Ngôn đột nhiên kịch biến.

Bởi vì trong mắt hắn, Sở Mộ vốn khắp nơi đầy sơ hở, theo một bước kia bước ra, tất cả sơ hở đều biến mất. Toàn thân trên dưới hoàn mỹ giống như một, khiến hắn không tìm được chỗ để tay.

Đối với Phương Lãnh Ngôn, loại người cơ bản đặt trọng điểm trên việc tìm sơ hở của đối phương mới xuất thủ mà nói, không sơ hở, sẽ khiến hắn mất đi phương hướng.

- Làm sao có thể không có sơ hở được?

Phương Lãnh Ngôn có chút luống cuống. Lần đầu tiên hắn gặp phải loại tình huống này.

- Ở trong mắt ta, sơ hở của ngươi chỉ có một chỗ.

Sở Mộ quát khẽ, một kiếm chém tới.

Phương Lãnh Ngôn giật mình tỉnh giấc, vội vàng chống đỡ. Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện. Chỉ thấy kiếm Sở Mộ chém ra giống như ánh sáng vặn vẹo nhảy nhót, trực tiếp lướt qua sự ngăn cản của Phương Lãnh Ngôn. Một kiếm đánh trúng cổ tay phải đang cầm kiếm của Phương Lãnh Ngôn.

Ngón tay không khống chế được run lên. Kiếm khí tuột khỏi tay rơi xuống đất.

Leng keng.

Tiếng động vang lên khiến thân thể Phương Lãnh Ngôn không tự chủ được run lên.

- Sở Mộ thắng.

Trọng tài nhìn một kiếm Sở Mộ để ở trên cổ họng Phương Lãnh Ngôn, giọng nói có chút kích động tuyên bố.

Tề Thiếu Phàm cảm thấy trong lòng rất khoan khoái. Bởi vì Phương Lãnh Ngôn bị Sở Mộ đánh bại. Hắn cảm thấy tâm lý được thăng bằng hơn rất nhiều.

- Chuyện gì xảy ra vậy?

Rất nhiều học viên căn bản nhìn không hiểu rốt cuộc là thế nào.

- Lẽ nào năng lực tìm kiếm sơ hở của Sở Mộ lại vượt lên trên Phương Lãnh Ngôn?

- Không cảm giác được.

- Các phương diện năng lực của Sở Mộ hình như đều rất cân đối. Khiến người ta cảm giác, chính là cái đó cũng không đột xuất. Nhưng so sánh hai bên, mới phát hiện ra, mỗi một hương diện của hắn hình như đều vượt lên trên người khác.
Bình Luận (0)
Comment