Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 428

(Thượng)

Thái Cực vừa cương, vừa nhu, chí cương chí nhu, cương nhu cũng có!

Kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn thoáng cái khiến Sở Mộ Khai Khiếu, ở trên lý luận Thái Cực đã lĩnh ngộ sâu hơn, đạt được mức độ cương nhu tinh tế.

Ngay từ đầu, mức độ Sở Mộ nắm giữ đối với cương nhu, chỉ là mới vào da lông mà thôi. Ứng dụng rất dễ hiểu. Uy lực không mạnh. Sau khi không ngừng va chạm với kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn, có thể lần lượt vận dụng tinh tế cách dùng cương nhu.

- Chính là hiện tại!

Trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia tinh quang.

Kiếm chí nhu chợt dừng lại. Một lực lượng chí cương chí cường đột nhiên từ trong nhu bạo phát ra. Cương nhu giao nhau, thay thế lẫn nhau, phát ra lực lượng đáng sợ, trong nháy mắt xé rách lưới kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.

Khương Ngọc Hoàn chỉ cảm thấy kiếm trong tay không bị khống chế, chợt dừng lại. Hai kiếm va chạm. Một lực lượng đáng sợ chí cương chí dương từ dưới kiếm của Sở Mộ bạo phát ra. Bên trong lại ẩn chứa ở một lực lượng ôn hòa lực.

Dưới sự bạo phát đó, Khương Ngọc Hoàn căn bản không nắm chắc kiếm trong tay. Thanh kiếm tuột tay, bay ra ngoài.

- Kiếm chí nhu bị phá!

- Sở Mộ không ngờ phá được kiếm chí nhu!

Rất nhiều người thoáng cái đứng bật dậy, kích động đến mức không biết để hai tay ở nơi nào cho phải.

Khương Ngọc Hoàn nhăn mày lại, vẻ mặt khó có thể tin được. Nàng hết nhìn hai tay của mình lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mộ.

Nàng không cách nào tưởng tượng, mình không ngờ lại thua. Hơn nữa, Sở Mộ còn dùng kiếm chí nhu giống như mình, phá được kiếm chí nhu của mình. Tuy rằng kiếm chí nhu của Sở Mộ cùng kiếm chí nhu cỏa mình có điểm khác nhau.

- Ngươi thắng.

Một lúc lâu Khương Ngọc Hoàn mới phản ứng được, lộ ra một tia hiếu kỳ:

- Loại kiếm thuật này của ngươi gọi là gì?

- Thái Cực.

Sở Mộ thản nhiên trả lời.

- Thái Cực...

Khương Ngọc Hoàn hiển nhiên không hiểu ý tứ trong đó, vừa suy nghĩ, vừa đi xuống dưới đài đấu kiếm.

Sở Mộ cũng rời khỏi đài đấu kiếm, quay về chỗ ngồi của mình.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt, xem ra Sở Mộ có hi vọng đánh với ngươi một trận.

Vạn Bàn nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Thương Nguyệt cười nói ha ha. Nhất thời rất nhiều học viên khiếp sợ.

Sở Mộ quyết đấu với Hoàng Phủ Thương Nguyệt... Sao?

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng bọn họ càng cảm thấy kích động.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt...

Sở Mộ nhìn về phía viện số 1. Vừa lúc Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng liếc mắt xem qua, có phần của số mệnh quyết đấu.

Một loạt các danh hiệu Siêu Tân Tinh, kiếm nhanh nhất, kỹ xảo mạnh nhất, kiếm chí nhu đều rơi vào trên đầu Sở Mộ.

Sở Mộ chính là một nhân tài mới nổi siêu cấp, đột nhiên xuất hiện, gặp mạnh lại mạnh mẽ hơn, chưa bao giờ bị đánh bại một lần nào. Hắn giống như một vực sâu không đáy, khiến người ta không nhìn thấy đáy.

Sau khi vòng thi đấu thứ 17 chấm dứt, ngày hom sau chính là vòng thi đấu thứ 18.

Sau khi cuộc tranh tài vòng thứ 17 kết thúc, các trọng tài một lần nữa tuyên bố vòng thứ 18, Sở Mộ sẽ quyết đấu với Vạn Bàn.

Đây nhất định lại là một buổi tối khó có thể ngủ được.

- Ta thật ra muốn xem thử, ngươi làm sao có thể đánh bại phòng ngự của ta.

Ngồi ở bên trong Kiếm Lâu của mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Vạn Bàn lẩm bẩm nói.

...

Trận thi đấu, tuy rằng vẫn những người đó, nhưng nhiệt tình của mỗi người đều tăng vọt.

Sở Mộ quyết đấu với Vạn Bàn!

Một trận chiến này, là trận đánh làm người khác chú ý nhất trong vòng thi đấu 18.

Bởi vì một trận chiến này không chỉ liên quan đến phân cao thấp giữa Sở Mộ và Vạn Bàn, mà quan hệ đến việc địa vị Kiếm Thuật Chi Vương của Hoàng Phủ Thương Nguyệt có người nào lay động được hay không.

Sở Mộ thắng, lại có thể quyết đấu cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt, tranh cao thấp, xem cuối cùng Kiếm Thuật Chi Vương thuộc về ai.

Sở Mộ bại, dừng ở đây, dừng lại ở vị trí thứ ba.

Cũng có lẽ bởi vì Sở Mộ liên tục giành thắng lợi, khiến các học viên nảy sinh một loại thói quen tư duy. Thậm chí bọn họ quên mất thân phận người mới của Sở Mộ.

- Nếu như thắng, ngươi mới có tư cách khiến cho ta coi trọng.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đang đứng trên đài đấu kiếm, âm thầm nói.

Khí thế nặng như núi của Vạn Bàn lại một lần nữa phát ra, ngưng tụ. Dường như có một ngọn núi lớn lao về phía Sở Mộ, nghiền ép tới.

Sở Mộ không chút dao động cũng không tận lực phát ra khí thế gì. Nhưng Vạn Bàn rất nặng như núi khí thế trùng kích đến trên người hắn thời gian, lại hóa thành ở vô hình, dường như một trận gió mát đập vào mặt thổi qua.

Ánh mắt Vạn Bàn lộ ra sự nghiêm trọng. Khí thế của hắn không ngờ vô hiệu đối với Sở Mộ?

- Bắt đầu phòng ngự.

Sở Mộ cười nhạt, nói.

Vạn Bàn ngẩn ra, bày ra tư thế phòng ngự. Hắn am hiểu nhất chính là phòng ngự. Sau khi đã biết kiếm thuật của Sở Mộ, Vạn Bàn cũng sẽ không ngốc đến mức đi tấn công Sở Mộ. Đó chính là lấy chỗ yếu của mình liều mạng đấu với sở trường của đối phương.

- Đến đây đi. Để ta xem thử công kích của ngươi.

Trong giọng nói Vạn Bàn không tự chủ mang theo vài phần hưng phấn.

Sở Mộ nâng kiếm lên, từng bước một đi về phía Vạn Bàn. Tốc độ không nhanh, giống như những bước đi bình thường, khiến người ta rất kinh ngạc.

Hắn cũng không có thừa dịp bước đi tích ép khí thế. Thoạt nhìn chính là bình thản như vậy.

Thời điểm hắn còn cách Vạn Bàn ba thước, Sở Mộ đột nhiên đâm ra một kiếm, tốc độ ở trong nháy mắt tăng mạnh gấp mười lần. Lực lượng cùng tốc độ hoàn mỹ kết hợp, bạo phát ra. Trong nháy mắt, đồng tử của Vạn Bàn co lại.

Tay phải Vạn Bàn cầm chuôi thanh đại kiếm. Bàn tay trái mở ra, đặt ở trên thân kiếm, nhanh chóng di chuyển.

Leng keng.

Một tiếng động phát ra, ngăn cản một kiếm hung bạo do Sở Mộ đâm tới.

Một kiếm này của Sở Mộ đặc biệt đột ngột. Tốc độ kiếm đồng thời trở nên cực nhanh, phát ra uy lực rất mạnh. Đổi thành người khác, tuyệt đối không có cách nào chống đỡ. Nhưng Vạn Bàn vẫn ngăn cản được, đồng thời không chút sứt mẻ.

Tự mình cảm nhận, Sở Mộ mới có thể biết, lực phòng ngự của Vạn Bàn cường hãn tới mức nào.

Nhưng đây chỉ là kiếm thứ nhất mà thôi.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt dùng ba kiếm đánh bại phòng ngự của ngươi. Ta cũng chỉ cần ba kiếm.

Sở Mộ khẽ nói, giọng nói chỉ có Vạn Bàn và trọng tài mới nghe được.

Khóe mắt trọng tài hơi giật giật, trong lòng không thể trấn tĩnh nổi.

Vạn Bàn đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo có một ngọn lửa tức giận từ trong lòng bừng bừng thiêu đốt.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt dùng ba kiếm đánh bại phòng ngự của hắn, đánh bại hắn. Đó là bởi vì Hoàng Phủ Thương Nguyệt quá mức cường đại, mới có thể ba kiếm đánh bại hắn.

Tuy rằng Sở Mộ cũng cho thấy kiếm thuật bất phàm. Thậm chí ngay cả Khương Ngọc Hoàn cũng đánh bại. Nhưng Vạn Bàn lại không cho Sở Mộ có năng lực đánh bại phòng ngự của mình.

- Khẩu xuất cuồng ngôn. Ta thật ra muốn xem thử, ngươi làm sao ba kiếm đánh bại phòng ngự của ta.

Vạn Bàn quát lên, giọng nói cuồn cuộn giống như sóng biển chấn động. Âm thanh này lọt vào trong tai của mọi người, gây ra một chấn động lớn.
Bình Luận (0)
Comment