Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 431

Kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt không phải quá nhanh, nhưng cũng không chậm. Một kiếm đâm về phía vị trí trái tim Sở Mộ. Nếu một kiếm này đâm trúng, cho dù không chết, cũng nhất định bị thương. Thậm chí sẽ dẫn đến trái tim bị tổn thương.

Sở Mộ chém ra một kiếm. Kiếm của hắn nhẹ nhàng, dường như từ hư vô xuyên ra. Một kiếm điểm ở trên mũi kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Trong nháy mắt va chạm phát ra âm thanh chói tai, tia lửa bắn ra. Trong lúc đó, kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt kiếm không tự chủ được dừng lại.

Kiếm thứ hai của Sở Mộ xuất hiện ở trước mặt Hoàng Phủ Thương Nguyệt, công kích thẳng vào mặt.

- Kiếm thật nhanh. Sở Mộ dự định lấy khoái kiếm quyết đấu Hoàng Phủ Thương Nguyệt sao?

Diệp Tiểu Khai không nhịn được trợn trừng hai mắt.

- Khoái kiếm, cũng chỉ có vậy mà thôi.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt xem thường cười. Tuy rằng tốc độ kiếm của hắn không nhanh bằng Sở Mộ, nhưng phản ứng lại hoàn toàn không chậm. Hắn thu kiếm, không để ý một kiếm ngăn cản kiếm của Sở Mộ, đồng thời một kiếm đâm lên.

Sở Mộ ngăn cản. Thân kiếm va chạm. Sở Mộ ngăn cản được một kiếm Hoàng Phủ Thương Nguyệt đâm lên, sau đó lại đâm ra.

Ở trên phương diện kiếm thuật, hai bên lúc này mới triển khai giao phong.

Theo người khác thấy, kỹ xảo kiếm thuật của Hoàng Phủ Thương Nguyệt kém Phó Xà. Tốc độ kiếm của hắn cũng kém hơn Diệp Tiểu Khai. Về sự ôn hòa cũng kém hơn Khương Ngọc Hoàn. Phòng ngự càng kém hơn Vạn Bàn.

Nhưng hắn lại nắm giữ công kích người khác không có cách nào so sánh được. Đồng thời ở các phương diện tuy rằng không bằng công kích, nhưng cũng tương đối cân bằng. Kiếm của Sở Mộ mặc dù nhanh, lại bị hắn từng kiếm từng kiếm kịp thời ngăn cản.

Đồng thời, Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng từng kiếm phản kích.

Kiếm va chạm, không ngừng truyền ra tiếng leng keng chói tai. Vô số tia lửa bắn ra, sáng chói giống như pháo hoa giữa đêm hè.

Trong tia lửa ẩn chứa vô số hung hiểm.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt chưa bao giờ biết cái gì gọi là phòng ngự. Cho nên kiếm của hắn chống đỡ công kích của Sở Mộ chính là tiến phản kích tốt nhất.

Đài đấu kiếm dài trăm mét, rộng trăm mét biến thành thế giới của hai người.

Hai bóng người di chuyển rất nhanh, không ngừng xuất kiếm, đâm chặt chém. Các loại phương pháp kiếm thuật cơ sở được hai người bọn họ vận dụng, thi triển ra.

Đó là cuộc đối chiến về kiếm thuật cơ sở có quy có củ!

Nhưng mọi người chỉ cảm thấy, ở trong loại đối chiến này, so với trận quyết đấu giữa Sở Mộ và Phó Xà còn nguy hiểm hơn, còn kích thích hơn.

Bọn họ sợ hãi phát hiện, hóa ra kỹ xảo kiếm thuật của Hoàng Phủ Thương Nguyệt không ngờ hoàn toàn không kém hơn Phó Xà, thậm chí, còn có phần vượt qua.

Hóa ra, trước kia Hoàng Phủ Thương Nguyệt không thể hiện ra kỹ xảo kiếm thuật của hắn, là bởi vì hắn chỉ cần dựa vào công kích mạnh nhất của mình, trong vòng ba kiếm đủ để đánh bại đối thủ.

Nếu có thể lấy một loại phương thức, hơn nữa còn là phương thức hắn yêu thích, ở trong vòng ba kiếm đánh bại đối thủ, vì sao còn phải tốn nhiều công sức hơn nữa?

Nhưng một trận chiến này, Sở Mộ ở trên các phương diện kiếm thuật đều cường đại, khiến Hoàng Phủ Thương Nguyệt ý thức được, chỉ bằng công kích cường đại, căn bản cũng không đủ để đánh bại Sở Mộ.

Đã như vậy, hắn sẽ cho thấy càng nhiều mặt kiếm thuật hơn nữa.

Thần sắc Phó Xà nhất thời trở nên buồn bã. Hắn vốn cho là, kỹ xảo kiếm thuật của mình là mạnh nhất trong các học viên nội phủ.

Kết quả Sở Mộ ngang trời xuất thế, ở trên phương diện thuần túy kỹ xảo kiếm thuật đã đánh bại hắn.

Được rồi, kỹ xảo của Sở Mộ quả thực đặc biệt mạnh mẽ, khiến hắn thua tâm phục khẩu phục.

Nhưng bây giờ, Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm giữ danh hiệu công kích mạnh nhất, không ngờ cũng cho thấy kỹ xảo kiếm thuật vượt qua hắn. Phó Xà thậm chí cảm thấy, cho dù mình vận dụng hai thanh đoản kiếm, chỉ sợ cũng có không cách nào đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt ở trên phương diện kỹ xảo kiếm thuật, thậm chí sẽ bị hắn đánh bại.

Loại cảm giác thoáng cái từ người đứng đầu trở thành người đứng thứ 3, khiến trong lòng Phó Xà hết sức phức tạp, không dễ chịu.

Những tiếng leng keng vang lên bên tai không dừng. Toàn bộ phía trên đài đấu kiếm cực lớn dường như có thể thấy được bóng dáng của Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ ở khắp nơi.

Bọn họ quá nhanh.

Không đơn thuần là giao phong trên phương diện kiếm thuật. Thậm chí đã giao phong ở trên phương diện bộ pháp.

Sau khi Hoàng Phủ Thương Nguyệt bị Sở Mộ đẩy ra một kiếm, một chân giơ lên đá về phía mắt cá chân Sở Mộ. Nếu như bị đá trúng, trước không nói bị thương hay không bị thương, Sở Mộ tất nhiên sẽ mất đi cân bằng, thoáng cái bị Hoàng Phủ Thương Nguyệt nắm tiên cơ.

Nhưng một đá của Hoàng Phủ Thương Nguyệt thất bại. Đầu ngón chân Sở Mộ như kiếm điểm về phía đầu gối Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

Đây tuy rằng không phải là kiếm thuật, lại có thể trợ giúp cho kiếm thuật tranh phong.

- Quá đặc sắc. Lần đầu tiên ta mới biết, hóa ra kiếm thuật còn có thể đánh như vậy.

Một vài học viên kinh ngạc kêu lên.

Phó Xà tạm thời vứt bỏ sự buồn bã trong lòng, chuyên tâm nhìn. Đây tuyệt đối chính là một cơ hội tốt. Có lẽ sau khi quan sát cuộc chiến này, kỹ xảo kiếm thuật của hắn có thể sẽ được tăng lên.

Không chỉ có Phó Xà nhìn chăm chú, đám người Vạn Bàn, Khương Ngọc Hoàn, Đông Phương Cố đều hết sức chăm chú nhìn.

Đối với bọn họ, cuộc chiến mạnh nhất như vậy rất hiếm có.

Va chạm, va chạm lại va chạm!

Không ngừng giao phong. Chẳng phân biệt được trên dưới, khó phân cao thấp.

Bộ pháp thậm chí cước pháp đơn giản cũng được ứng dụng, khiến cuộc chiến kiếm thuật giữa Hoàng Phủ Thương Nguyệt cùng Sở Mộ tăng thêm vinh dự, trở nên càng phong phú, càng làm người khác chú ý. Đồng thời cũng mở ra cho không ít học viên một cánh cửa mới, để cho bọn họ thấy được kiếm thuật cao minh hơn.

Kiếm thuật, không chỉ là sử dụng kiếm trong tay, ngón tay bàn chân v.v cũng có thể trở thành thứ trợ giúp cho kiếm thuật, trở thành thủ đoạn để đánh bại đối phương.

- Hoàng Phủ Thương Nguyệt ra bao nhiêu kiếm?

Đột nhiên, có một học viên dường như nhớ tới cái gì, hỏi.

- Bao nhiêu kiếm? Không biết, không đếm.

Học viên ngồi bên cạnh thuận miệng trả lời.

- Trước kia Hoàng Phủ Thương Nguyệt đều đánh bại đối thủ trong vòng ba kiếm. Lần này, hắn ra không chỉ ba kiếm đâu. Chí ít cũng vượt quá ba mươi kiếm.

- Ngươi ngốc sao? Đếm Hoàng Phủ Thương Nguyệt ra bao nhiêu kiếm làm gì? Có tâm tư này, còn không bằng chuyên tâm xem bọn họ quyết đấu.

- Sở Mộ không thể giống như người khác.

- Không nên tranh cãi, không nên tranh cãi nữa. Chuyên tâm xem so tài đi.

- Lẽ nào, Sở Mộ thật sự có khả năng đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt?

Trong lòng Vạn Bàn không khỏi hiện lên một suy nghĩ, khiến chính mình bị dọa giật mình.

Mặc dù hắn từng nói qua, bảo Sở Mộ đánh bại Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Nhưng đây chẳng qua là nói một chút mà thôi. Nếu thực sự phát sinh, trước không nói Hoàng Phủ Thương Nguyệt có phản ứng gì, cho dù là chính hắn cũng khó có thể tiếp nhận.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt cường đại thế nào, đã sớm khắc sâu vào trong lòng người.
Bình Luận (0)
Comment