Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 440

Mà Sở Mộ quả thực cũng có tư cách để Sở gia kiêu ngạo. Bởi vì năm đó, Sở Hà tìm hiểu bức tranh gió không hề có thu hoạch. Mhưng Sở Mộ không chỉ có khiến lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh sâu sắc hơn nữa, còn thu được chiêu kiếm kỹ siêu giai Phong Chi Tương này.

- Được, chiếu ý của Không nhi để làm.

Lúc này Sở Đương Hùng đưa ra quyết định sau cùng.

Sở gia nhất trí thông qua, lập tức tập hợp tất cả con cháu thiếu niên Sở gia lại.

Sở Đương Hùng cũng không yêu cầu người nào chắc hẳn rời đi, người nào chắc hẳn lưu lại chịu chết. Hắn chỉ nói ra quyết định, để chính bọn họ lựa chọn.

Người ở lại, tất nhiên tránh không được sẽ cùng Vương gia đánh một trận. Cuối cùng, sẽ không tránh được kết quả phải chết.

Mà người rời đi, trên lưng mang một trách nhiệm, xây dựng lại Sở gia, phát triển Sở gia lớn mạnh, đồng thời còn có nhiệm vụ trọng đại, tiêu diệt Vương gia báo thù. Ngoài ra, bọn họ cũng được báo cho biết, phải đi tới Đại Khôn Kiếm Phủ tìm kiếm đám người Sở Mộ, Sở Hà.

Bất kể là lưu lại hay rời đi, đều không dễ dàng.

- Ta muốn lưu lại, cùng Vương gia liều mạng.

Phần lớn thiếu niên lựa chọn lưu lại. Dòng máu chính trực của bọn họ khiến cho bọn họ đưa ra lựa chọn, không cam lòng chật vật thoát đi.

Sở Đương Hùng và đám người cao tầng của Sở gia cao tầng, thấy con cháu gia tộc mình không chỉ có không sợ hãi, yêu cầu rời đi, trái lại mỗi người tràn ngập tâm huyết yêu cầu lưu lại, muốn cùng Vương gia nhất quyết phân cao thấp. Trong lòng mỗi người bọn họ đều vui mừng không thôi.

Có con cháu như vậy, cho dù là thiên phú bình thường thì thế nào. Đáng tiếc, ông trời lại không để cho Sở gia có thời gian. Bằng không, Sở gia lớn mạnh là điều tất nhiên.

Rất nhanh, đám người Sở Đương Hùng liền từ trong thiếu niên thanh niên Sở gia chọn lựa ra một phần tương đối kiệt xuất. Tổng cộng có hơn hai mươi người, để cho bọn họ cải trang

Đám con cháu này tất nhiên không muốn rời đi. Nhưng ở dưới sự khuyên bảm của đám người Sở Đương Hùng, bọn họ mới dần dần tỉnh táo lại, đồng ý với cách nói của đám người Sở Đương Hùng.

Màn đêm buông xuống, hơn hai mươi con cháu kiệt xuất của Sở gia đều cải trang xong. Mỗi người nhân lúc đêm khuya, lưu luyến từ cửa sau của Sở gia rời đi. Trên người đều mang theo các loại ngân phiếu.

Dựa theo ý kiến của đám người Sở Đương Hùng, hơn hai mươi người này không nên ở cùng một chỗ. Chắc hẳn nên phân tán rời đi. Như vậy tương đối bảo đảm hơn.

- A...

Hai mươi mấy con cháu kiệt xuất suốt đêm rời đi. Đám người Sở Đương Hùng cuối cùng là thở dài một hơi.

Ngoại trừ đám bốn người Sở Mộ ra, còn có hai mươi mấy con cháu kiệt xuất rời đi. Đây coi như là giữ lại căn cơ cuối cùn cho Sở gia. Đợi sau này, Sở gia xây dựng lại, đến lúc đó cường đại ngóc đầu trở lại, báo mối thù ngày hôm nay.

- Được rồi. Bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón cuộc chiến đấu ngày mai.

Sở Đương Hùng quát, uy lực mãnh hổ Sở gia thể hiện ra:

- Cho dù là dùng hết giọt máu cuối cùng của người Sở gia, cũng không để Vương gia sống tốt.

- Đúng.

Con cháu Sở gia đều kích động không thôi, nắm chặt nắm đấm. Mỗi người rời đi, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi cuộc đại chiến ngày mai, đổ máu.



- Ngày mai, chắc hẳn có thể tới gia tộc. Không biết trong khoảng thời gian này, cha mẹ có khỏe không?

Tại một ngọn núi trong Ly Châu, Sở Mộ ngồi xếp bằng ở trên một tảng đá lớn, nhìn lên trăng sao sáng ngời trên không trung, âm thầm nói.

Con hạc đội mũ đỏ ở bên cạnh, cúi đầu nghỉ ngơi.

Trong lúc bất chợt, mặt trăng sáng hình như tràn ngập huyết sắc. Nhìn qua có chút yêu dị.

Sở Mộ khẽ cau mày, thoạt nhìn ánh trăng như vậy khiến người ta cảm giác hình như không quá tốt. Hình như là một dấu hiệu nào đó.

...

Suốt đêm không nói chuyện, rất nhanh liền qua đi. Trời sáng dần.

Sau khi mọi người ở Khai Dương Thành tỉnh lại, bắt đầu công việc của một ngày mới. Người mở tiệm bán hàng. Người ra khỏi săn bán. Người làm nông. Nhưng khi bọn họ đi qua phủ đệ của Sở gia, toàn thân đột nhiên chấn động, sởn tóc gáy.

Bởi vì từ bên trong phủ đệ của Sở gia, truyền ra từng đợt khí tức phong quang sắc bén, giống như lợi kiếm đâm thẳng trời cao, làm cho người kinh hãi run sợ.

Có một vài người bình thường ý chí tương đối yếu ớt, lập tức hai chân như nhũn ra, trực tiếp ngã ngồi dưới đất, toàn thân không ngừng run rẩy. Muốn cử động một cái cũng khó khăn. Bọn họ phải bò mới có thể cách xa phủ đệ của Sở gia.

Trong tiền viện của Sở gia, mãnh hổ Sở gia Sở Đương Hùng ngồi ở chủ vị. Gia chủ Sở gia Sở Hành Không và một đám người cao tầng ngồi ở bên cạnh. Các con cháu Sở gia mỗi người đeo kiếm đứng tại bên người, khí thế phát ra, bộc lộ tài năng. Dường như bọn họ đang chờ đợi gì đó.

Huyết chiến sắp xảy ra. Bầu không khí có vẻ vô cùng áp lực.

Thời gian trôi qua từng một chút. Sở gia có hiện tượng kỳ lạ khiến cho rất nhiều người suy đoán. Tất nhiên những điều này cũng truyền vào trong tai của mọi người của Lâm gia và Vương gia.

- Xem ra, Sở gia không dự định quy thuận.

Lâm Phi Hổ gia chủ Lâm gia nhướng mày, không khỏi có cảm giác thỏ chết cáo xót thương.

Hắn vì bảo toàn Lâm gia, không thể không quy thuận ở Vương gia. Bằng không, lấy thực lực Vương gia lúc này, muốn tiêu diệt Lâm gia, không phải là việc khó.

Chỉ cần một Vương Long là có thể đánh bại lão gia chủ Lâm gia, khiến Lâm gia từ trên xuống dưới không có người nào địch nổi. Cho dù là bao vây tấn công, chẳng qua cũng chỉ tăng thêm thương vong mà thôi.

- Sở gia, rất tốt.

Bên trong Vương gia, một người thanh niên thân hình cao lớn khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi nhận được tin tức, trên mặt liền lộ ra một nụ cười lạnh. Trong mắt hắn càng hiện lên một tia dữ tợn.

- Lâm Phi Hổ, dẫn theo người của Lâm gia các ngươi, đi với Sở gia cho ta.

Hai mắt người thanh niên dữ tợn đảo qua Lâm Phi Hổ, ra lệnh.

- Vâng.

Lâm Phi Hổ chắp tay một cái, mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng cũng bi ai một hồi.

Đường đường là Lâm gia, một trong ba gia tộc lớn ở Khai Dương Thành, tồn tại song song với Vương gia. Mà bây giờ, không ngờ trở thành phụ thuộc vào Vương gia, thậm chí còn trở thành quân tốt cho Vương gia.

Người thanh niên này chính là Vương Long. Lời của hắn rất rõ ràng, chính là định để người của Lâm gia và người của Sở gia khai chiến. Đến lúc đó lại do Vương gia thu thập tàn cục. Kể từ đó, thực lực Lâm gia giảm mạnh, Sở gia cũng suy thoái. Vương gia một nhà độc quyền. Toàn bộ Khai Dương Thành đều của Vương gia.

Nhưng Lâm Phi Hổ lại không có cách nào từ chối. Bởi vì chỉ cần hắn vừa từ chối, Vương gia lập tức sẽ xuống tay với Lâm gia.

Lão gia chủ Lâm gia bị thương chưa lành. Toàn bộ Lâm gia trên dưới, căn bản cũng không phải là đối thủ của một mình Vương Long.

Dù sao, hiện tại Lâm gia căn bản không có cách nào so sánh được với Sở gia. Bọn họ chỉ có một cao thủ Hóa Khí Cảnh trấn thủ. Sở gia hiện tại lại có ba cao thủ Hóa Khí Cảnh.

Lần này, đánh với Sở gia một trận, chỉ sợ Lâm gia sẽ tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Bình Luận (0)
Comment