Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 522

Nhỏ bé.

Sau khi Sở Mộ tiến vào trong cánh cửa lớn, chứng kiến tất cả mọi thứ bên trong, hắn phát hiện ra mình nhỏ bé cỡ nào, như là con sâu cái kiến vậy.

Lúc này trong cả cung điện không có lấy một bóng người, giống như những Kiếm giả trước đó tiến vào đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi vậy.

Cung điện này ước chừng cao hơn trăm thước, rộng và dài cũng có mấy ngàn thước. Ở bốn phía lại có từng cánh cửa lớn cao chừng hơn mười thước.

Liếc mắt đảo qua, cánh cửa ước chừng có hơn trăm.

Mỗi một cánh cửa giống như được luyện chế từ một loại kim loại nào đó, phong cách cổ xưa, nặng nề. Mỗi một cánh cửa, bên trên đều có đường văn điêu khắc khác biệt, nhìn qua là ngoại hình các hoang thú.

Trừ thứ này ra, trong cả cung điện vô cùng vắng vẻ, chỉ có ở giữa có một khối kiếm bia được dựng lên. Kiếm bia này phảng phất như là một thanh kiếm chọc xuống dưới đất.

Trống vắng, hoang vu, tang thương.

Trong lúc nhất thời Sở Mộ không biết nên làm thế nào.

Lựa chọn một cách cửa tiến vào sao?

Thân ảnh lóe lên, Sở Mộ nhanh chóng tới gần kiếm bia. Hắn phát hiện ra trên kiếm bia có một đoạn văn tự. hắn nhìn kỹ một hồi...

- Thì ra là thế.

Sau khi xem xong, Sở Mộ gật đầu.

Hóa ra tòa cung điện này còn chưa được tính là Thiên Hoang địa cung chính thức. Mà chỉ là một cửa tiến vào Thiên Hoang địa cung, không hơn. Về phần Thiên Hoang địa cung chính thức ở đâu lại không có nói rõ.

Nội dung bên trên tấm kiếm bia to lớn này có nói, một trăm cánh cửa. Lựa chọn từng cánh cửa khác biệt sẽ đi vào nơi khác biệt, ở đó Kiếm giả sẽ tiếp nhận khảo nghiệm của Thiên Hoang địa cung. Chỉ có thông qua khảo nghiệm mới có tư cách tiến vào Thiên Hoang địa cung chính thức.

nếu như không có thông qua khảo nghiệm, như vậy chỉ có một kết cục, đó là chết.

Dựa theo kiếm bia ghi lại, lựa chọn cánh cửa bất đồng thì nơi tiến vào cũng khác nhau. Tự nhiên khảo nghiệm cũng khác nhau. Nhưng mà trước khi tiến vào, rốt cuộc là khảo nghiệm thế nào, không ai biết được. Bởi vậy cũng không có cách nào chuẩn bị sẵn sàng được.

Sở Mộ cũng không có sốt ruột đẩy cửa ra, mà ngồi xếp bằng xuống dưới đất. Bắt đầu khôi phục tu vi kiếm khí của bản thân. Còn có bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ ba và tinh khí thần.. Về phần vết thương trên cánh tay trái đang nhanh chóng khôi phục.

Một phần là do công hiệu của Tạo huyết đan, một bộ phận là do sau khi tiến vào Thiên Hoang cảnh săn giết Hoang thú nhận được hoang khí tinh thuần cường hóa thân thể huyết nhục. Không chỉ có khiến cho lực lượng, phản ứng, sức bật... Các phương diện đều tăng vọt, ngay cả năng lực tự lành rõ ràng cũng tăng cường hơn rất nhiều.

Ước chừng sau nửa canh giờ, kiếm khí của Sở Mộ đã hoàn toàn khôi phục. Hơn nữa chuyển thứ bảy còn có tinh tiến. Khoảng cách tới chuyển thứ tám cũng không còn xa.

Sở Mộ phỏng đoán, thời điểm đột phá tới chuyển thứ tám hẳn là lúc hắn đột phá tới Hóa Khí cảnh viên mãn.

Ngoài ra, tầng thứ ba Vô Ảnh kiếm khí hộ thể của bí pháp kiếm khí hộ thể cũng hoàn toàn khôi phục. Có năng lực phòng ngự của bảo giáp hạ phẩm. Miệng vết thương trên cánh tay trái cũng tróc ra, chỉ lưu lại một vết sẹo nhàn nhạt. Tin rằng không bao lâu nữa sẽ biến mất.

- Là lúc này...

Sở Mộ mở hai mắt ra, nhanh chóng phóng về phía trước.

Tùy ý liếc mắt đảo qua, Sở Mộ nhanh chóng đi một vòng. Nhìn rõ mỗi một bức đồ án bên trên mỗi cánh cửa. Đây là từng đầu hoang thú ngoại hình khác nhau.

- Không biết những khảo nghiệm kia có liên quan tới đồ án hay không?

Trầm tư trong chốc lát, Sở Mộ tùy ý tiến hành chọn lựa.

Dù sao đối với những chuyện này hắn hoàn toàn không hiểu, cũng không có gì để cân nhắc. Vẫn đành phải dựa theo cảm giác của mình, dựa vào ấn tượng đầu tiên chọn một cánh cửa gần đó...

Lách mình xuất hiện ở trước cánh cửa, hai tay Sở Mộ đặt lên trên cửa, dùng sức ẩn.

- Cái gì? Không ngờ lại bất động.

Sở Mộ thầmi gật mình, lực đẩy của hắn vừa rồi cho dù là vật nặng ngàn cân cũng bị đẩy ra. Nhưng mà cánh cửa này không ngờ lại không di chuyển một chút nào.

- Xem ra, chỉ riêng đẩy cánh cửa ra cũng là một loại khảo nghiệm.

Hít sâu một hơi, khí huyết toàn thân sôi trào, lực lượng cuồn cuộn. Thiên Nguyên kiếm khí như rồng rít g ào, lực lượng Sở Mộ bộc phát ra, hai tay đột nhiên ẩn về phía trước. Cho dù là cự thạch hơn vạn cân cũng bị cú đẩy này của hắn làm cho di chuyển

Nhưng mà cánh cửa này chỉ nhoáng lên một cái, chỉ bị Sở Mộ đẩy ra một chút mà thôi.

Lại lần nữa hít sâu một hơi. Lúc này lực lượng Sở Mộ liên tục bộc phát, thoáng cái thôi động ba lượt, lại đẩy cửa ra.

Từng lần lại từng lần không ngừng đẩy. Sau trọn vẹn mười lần, cửa lớn mở ra, có một vòng quang mang mờ mịt lập lòe, nhưng mà còn không có cách nào tiến vào, bởi vì khe hở quá nhỏ.

Hơi thở dốc một chút, Sở Mộ lại lần nữa phát động lực lượng đẩy cánh cửa ra.

Hắn đang làm lại hành động của những Kiếm giả trước đó. Rốt cuộc, khi ẩn cánh cửa lần thứ ba mươi, cánh cửa lớn này rốt cuộc cũng mở ra được một cái khe đủ để cho Sở Mộ tiến vào.

Thân ảnh lóe lên, trực tiếp lách qua khe hở tiến vào bên trong rồi biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ thấy cánh cửa kia khẽ run lên, giống như có người thôi động, chậm rãi khép kín lại.

Tiếng loảng xoảng lớn vang vọng tạo thành tiếng vang cực lớn trong cung điện vắng vẻ.

Mãi một lúc lâu sau tiếng vang này mới lặng lẽ im bặt.

Trong lúc đó, ở trong cung điện tĩnh lặng, vắng vẻ. Ở giữa kiếm bia có một đạo hư ảnh lan tràn ra, ở trên không ngưng tụ thành thân ảnh của một văn sĩ trung niên. Một thân trường bào màu vàng, hai tay chắp ra sau lưng, ánh mắt lạnh nhạt đảo qua một trăm cánh cửa.

- Kiếm giả lần này tiến vào trong địa cung đều không tệ lắm. Không biết ai trong bọn hắn có thể đi tới tận cùng. Đạt được Thiên Hoang kiếm lệnh...

Thân ảnh văn sĩ trung niên này khe khẽ thở dài, có cảm giác tang thương như đã trải qua vô số năm tháng, tang thương không thôi:

- Đã vạn năm rồi không ai có thể lấy được Thiên Hoang kiếm lệnh, không biết...

Thanh âm dần dần lặng lẽ, cuối cùng văn sĩ trung niên kia lần nữa chui vào trong kiếm bia kia rồi tiêu tán.

...

- Đẩy cửa ra cũng không dễ. Nhưng mà khi ta tiến vào, trong cả đại điện không có lấy một bóng người. Có lẽ những người tiến vào trước ta đã đẩy cửa ra rồi tiến vào bên trong.

Sở Mộ thầm nghĩ, hắn xuất hiện trên một mảnh đất trống, không khí có chút ẩm ước.

- bất quá người tiến vào cung điện ít nhất cũng có bốn năm trăm. Lúc ta tiến vào cánh cửa kia không có khả năng chỉ có một mình ta. Vậy tại sao lại chỉ có một mình ta bên trong?

- Là bọn hắn đã thông qua khảo nghiệm, hoặc là tử vong? Hay là cùng nhau đẩy ra một cánh cửa rồi tiến vào một nơi khảo nghiệm?

Đủ loại nghi hoặc hiện lên trong lòng Sở Mộ.

Sở Mộ giương mắt nhìn qua, nơi này tựa hồ nhìn không thấy giới hạn. Nhưng mà có chỗ thú vị là hai bên trái phải của Sở Mộ đều có hai bức tường, dường như là do nhân loại xây lên vậy.
Bình Luận (0)
Comment