Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 60

- Chỉ là Lệ Phong nhai chính là nơi trừng phạt đệ tử gây sai phạm trong kiếm phái, được coi là nơi diện bích, bình thường không được đi vào.

Sở Mộ có chút phiền não, hắn muốn đi tới Lệ Phong nhai, nhưng mà không có làm sai điều gì thì không thể nào tiến vào. Cho nên hắn phải làm sai, hơn nữa sai phạm này nhất định phải vừa đúng, quá nặng, sẽ bị trục xuất, quá nhẹ thì chỉ bị cảnh cáo.

Theo lý thuyết, chưởng viện Lăng Phong đã nói ra chuyện này sẽ có biện pháp giúp Sở Mộ tiến vào Lệ Phong nhai, ví dụ như hắn đi tìm Chấp pháp trưởng lão nói chuyện, cố gắng thì có thể được. Nhưng mà hắn không làm như vậy đủ thấy hắn ta cũng không quá nguyện ý, bất kể là xuất phát từ ý nghĩ nào cũng vậy.

Cho nên Sở Mộ phải tự mình nghĩ cách, hắn bắt đầu nhớ lại môn quy mà trước đó phải ghi nhớ, trong lòng dần dần đã có chủ ý.

Ngay lúc này, Sở Mộ chỉ cảm thấy trước mắt dường như có bóng người lóe lên, định thần nhìn lại, đã nhìn thấy thân ảnh Tề Bạch.

Tề Bạch cũng nhìn thấy Sở Mộ, bước chân dừng lại, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì cho phải. Hắn rất muốn hung dữ trừng mắt nhìn Sở Mộ, lại nói vài câu uy hiếp, nhưng nghĩ tới hình ảnh trên Sinh Tử kiếm đài, Sở Mộ chém giết Vương Phong, hắn lập tức run rẩy, không nói ra lời.

Hai mắt Sở Mộ sáng ngời, suy nghĩ trở nên rõ ràng, bước về phía Tề Bạch, làm cho Tề Bạch biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, vô thức tránh né qua một bên.

Sở Mộ lại lóe lên, xuất hiện trước mặt Tề Bạch, không nói một câu nào. Trước mắt Tề Bạch đột nhiên có một đạo kiếm quang chói mắt như một vầng sáng, khiến cho hai mắt hắn không nhịn được phải nheo lại, ngay sau đó hắn cảm thấy má trái mình vang lên một tiếng, đau đớn, lạnh lẽo, giống như nửa bên mặt bị gọt đi vậy. Thậm chí còn có thể cảm giác được hàm răng mình lỏng lẻo đi, má sưng lên.

Còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thiết, má phải Tề Bạch cũng bị dùng sức đánh một cái, ngay sau đó trước mắt hắn có vô số kiếm quang lập lòe, má trái má phải lập tức bị lực lượng cường đại đánh vào, liên tục vang lên tiếng ba ba, đầu Tề Bạch lúc thì nghiêng sang phải, lúc thì nghiêng sang trái, thân thể lắc lư, đầu mê muội.

Sở Mộ cảm thấy đánh Tề Bạch không sai biệt lắm mới thu kiếm vào vỏ. Thân thể Tề Bạch lung lay, mắt nổ đom đóm, đầu choáng váng ngã xuống. Hắn hoàn toàn không còn giống như con người, hai bên má hắn sưng giống như hai cái bánh bao lớn, đỏ chót. Giống như là thịt hồng chín mọng, hơi đụng vào một chút sẽ rách ra, chảy nước bên trong ra vậy.

Sở Mộ cũng không có toàn lực ra tay, hơn nữa cũng khống chế lực và góc độ, cho nên cũng không có thấy máu.

Một hồi lâu sau, Tề Bạch mới hơi chút tỉnh táo lại, lập tức cảm thấy hai bên má mình bỏng rát, đau đớn. Giống như là có bàn là đi qua, dưới bàn là còn có vô số những chiếc đinh rỉ nhỏ được nung đỏ lên, làm cho hắn đau đớn tới mức không nói nên lời.

Nhưng mà hai mắt lại oán hận trừng mắt nhìn Sở Mộ, hận không thể nuốt Sở Mộ vậy.

- Có phải cảm thấy không phục đúng không?

Sở Mộ lại cười nhạt nói:

- Ngươi rất muốn tự mình động thủ đúng không? Ta không ngại lên sinh tử kiếm đài với ngươi một lần nha.

Bốn chữ Sinh tử kiếm đài làm cho trong lòng Tề Bạch khẽ run rẩy, ánh mắt né tránh, đôi má đau đớn làm cho hắn thống khổ vạn phần.

- Nhìn ngươi cũng không có dũng khí cùng ta lên Sinh tử kiếm đài. Đã như vậy, nếu như không phục thì đi tới Chấp Pháp Đường cáo trạng ta đi.

Sở Mộ quay lại nói một câu, quay người rời khỏi.

Lại nói, chỉ có thể trách Tề Bạch không may.

Vốn Sở Mộ đang suy nghĩ, phạm chút tội gì quan trọng, không lớn không nhỏ, mới có thể đi tới Lệ Phong nhai, vừa vặn Tề Bạch này lại xuất hiện trước mắt hắn.

Tề Bạch này trong ấn tượng của Sở Mộ rất không tốt, thuần túy là một tiểu nhân. Nhưng mà hắn ta không dám tự mình ra tay, cũng không thể uy hiếp được Sở Mộ, cho nên Sở Mộ cũng mặc kệ hắn.

Không ngờ tới lúc này lại có công dụng, Sở Mộ nhớ rõ môn quy đối với đệ tử nội môn, nhớ rõ tất cả nội quy, chủ động ra tay làm tổn thương tới đệ tử nội môn khác là trái với môn quy.

Nếu như chủ động ra tay tạo thành tổn thương, lại cần phải căn cứ vào trình độ nghiêm trọng của thương thế, tiến hành phân chia, nếu như là chí tử, vậy Sở Mộ hơn phân nửa sẽ rất thảm. Nếu như chỉ tàn phế, Sở Mộ cũng bị trục xuất. Nhưng nếu như hiện tại chỉ dừng lại một chầu như nỗi đau da thịt, thoạt nhìn tương đối thê thảm mà nói, như vậy sẽ bị đưa lên Lệ Phong nhai diện bích.

Kế tiếp Sở Mộ chỉ cần tu luyện, một mặt chờ đợi chấp pháp đệ tử truyền lệnh.

Sau khi trở về chỗ ở của mình, Sở Mộ lại tiến vào trong hồ nước, luyện kiếm thuật, là kiếm thuật cơ bản nhất.

Độ sâu của hồ nước vừa vặn tới ngực Sở Mộ, bởi vậy lúc luyện kiếm lực cản trùng trùng điệp điệp, vô cùng rõ ràng, hắn không thể không xuất ra nhiều tinh lực hơn. Làm cho lúc xuất kiếm càng nhanh, càng ổn định, chuẩn hơn. Tu luyện như vậy hiệu quả gấp bội trên mặt đất bằng. Mỗi một lần tu luyện, cũng có thể cảm giác được kiếm trong tay mình dường như càng nhẹ nhàng, càng có thể huy vũ tự nhiên.

Nhưng mà hắn rất rõ ràng, đây chỉ là tạm thời, đến cảnh giới này, tăng lên một chút đều rất khó khăn.

Đâm, chém, bổ, vẩy... Mỗi một động tác cơ bản trong kiếm thuật đều được thi triển, làm cho nước trong hồ không ngừng bị chấn động.

- Không biết tu luyện như vậy có thể lĩnh ngộ Thủy chi ý cảnh hay không.

Liên tục tu luyện, Sở Mộ đột nhiên có loại ý nghĩ này, nhưng mà hắn nhanh chóng bỏ qua, dù sao loại khả năng này vô cùng nhỏ. Dù sao hiện tại hắn đã lĩnh ngộ hai loại ý cảnh, muốn lĩnh ngộ loại thứ ba, đã khó càng thêm khó.

Một giờ sau, Sở Mộ chấm dứt luyện kiếm, mượn nhờ những tảng đá bên cạnh hồ nước thi triển, Thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu vọt lên lầu hai, lau khô thân thể, mặc lại y phục. Lý Vi cũng đem thức ăn ngào ngạt hương thơm lên, còn có một bình rượu.

- Tiểu Vi, giúp ta chuẩn bị một ít lương khô và nước uống, chuẩn bị trước ba ngày a.

Sở Mộ nói

- Vâng, sư huynh.

Lý Vi vội vàng gật đầu:

- Sư huynh định ra ngoài rèn luyện sao?

- Đúng vậy, ta định đi Lệ Phong nhai tu luyện.

Sở Mộ nói.

- Lệ Phong nhai?

Hai mắt Lý Vi trợn ngược càng lớn, cái miệng nhỏ nhắn tạo thành hình chữ o, trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng.

- Đi chuẩn bị đi.

Sở Mộ không có giải thích mà chỉ nói.

- Vâng, sư huynh.

Lý Vi mơ mơ màng màng, đi tới cầu thang mới nhớ tới Lệ Phong nhai là nơi diện bích suy nghĩ, Sở sư huynh phạm phải tội gì sao? Trong lòng nàng không khỏi lo lắng.

Sau khi ăn cơm tối xong, nghỉ ngơi một lát, Sở Mộ bắt đầu lĩnh ngộ kiếm thế, mãi tới đêm khuya, loại trừ tất cả tạp niệm, làm cho tư tưởng tĩnh không, không có áp lực, tĩnh tọa một lát, hắn mới nằm lên giường, chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau hắn lại đúng giờ rời giường, bắt đầu một ngày tu luyện. Không bao lâu hắn lại đi vào Lăng Phong kiếm đài tu luyện kiếm thuật, lúc này vẫn không có lấy một bóng người.
Bình Luận (0)
Comment