Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 719

Lúc đi lên tầng thứ sáu trống không, chỉ có hai lão giả sáu bảy mươi tuổi đang ngồi trước bàn trà, Sở Mộ đã đến cho nên hai người chú ý, ánh mắt nhìn lên người Sở Mộ, lập tức làm Sở Mộ sinh ra áp lực.

- Tiểu bối tới nơi này làm chuyện gì?

Lão giả áo bào trắng hỏi.

- Nghe nói tầng thứ tám từng là khu vực Biên Hoang Kiếm Vương tĩnh tu, vãn bối sinh lòng ngưỡng mộ, đặc biệt tới đây xem xét.

Sở Mộ hành kiếm lễ, hắn cung kính trả lời, hắn cho rằng hai lão giả này chính là Nguyên Cực Cảnh Tôn Giả.

- Ngươi không phải đệ tử Khương gia?

Ánh mắt lão giả áo đen lạnh giá, hắn hỏi.

- Không phải!

Sở Mộ trả lời, kỳ thật hắn không biết cần điều kiện gì mới có thể tiến vào tầng thứ tám, ngoại giới đồn đãi phải kính người Khương gia, hiển nhiên hai người này không phải nguời Khương gia, rốt cuộc phải làm thế nào mới thỏa mãn bọn họ

Hai lão giả không lên tiếng, đôi mắt bắn ra hào quang kỳ dị, hắn như muốn nhìn thấu Sở Mộ từu trong ra ngoài..

- Cốt Linh hai mươi tuổi, tu vi Khí Hải Cảnh tiểu thành, kiếm khí tinh thuần còn hơn Khí Hải Cảnh tiểu thành.

Lão giả áo trắng mỉm cười, nhìn về phía lão giả áo đen.

- Đúng là đủ tư cách!

- Lưu lại một vạn khối linh thạch hạ phẩm, từ nơi này đi lên.

Lão giả áo đen nói với Sở Mộ, cũng không có chút khách khí gì.

- Người trẻ tuổi, tầng thứ bảy không sống khá giả, nếu cảm thấy không được lập tức lui ra ngoài, nếu không sẽ có nguy hiểm tánh mạng.

Lão giả áo trắng lên tiếng.

Sở Mộ hiểu điều kiện, ý nói hắn hai mươi tuổi tu vi Khí Hải Cảnh còn phia giao nạp linh thạch làm phí tổn.

Đi tới đây không phải ai cũng có thể đi tới tầng thứ tám, thứ hai đây cũng là nguồn thu nhập của Khương gia, cho dù không nhiều lắm.

Cầu thang đi thông tầng thứ bị cánh cửa ngăn cản, Sở Mộ mở cửa, phía sau có ánh sáng ảm đạm, Sở Mộ vừa bước lên đã tiến vào tầng thứ bảy.

Tầng thứ bảy là không gian phong bế, ánh sáng ảm đạm như hoàng hôn, có diện tích trăm mét vuông, đối diện có cầu thang lên tầng tám, cũng không có gì khác.

- Tầng sáu là tán thành, tầng thứ bảy là khảo nghiệm, thông qua khảo nghiệm mới có thể tiến vào tầng thứ tám.

Đôi mắt Sở Mộ nheo lại, hắn nhìn tầng thứ bảy không có gì dặc biệt, hắn lại cảm giác được có chút ít nguy hiểm.

Kết hợp lão giả áo trắng nói, nguy hiểm tầng thứ bảy sẽ trí mạng, không biết nguy hiểm là cái gì.

Sở Mộ lập tức lao nhanh về phía cầu thang tầng thứ tám, đột nhiên có tiếng xuy xuy vang lên, từng đạo kiếm khí công kích ác liệt bắn ra ngoài như mưa to gió lớn.

Mỗi đạo kiếm khí đều có màu sắc khác nhau, màu vàng màu đỏ màu xanh da trời màu tím màu xanh lá cây, có nhanh cũng có chậm, dường như có rất nhiều kiếm giả cao siêu đang công kích Sở Mộ, hắn không chỗ tránh được.

Phi Hồng Huyễn Không Bộ lại thể hiện ra uy lực không gì sánh nổi, hắn nhìn kiếm khí rậm rạp đang tới gần, Sở Mộ chỉ cần lao ra khỏi khe hở sẽ không bị đánh trúng.

Nhìn kiếm khí xuất hiện trước mặt càng dày đặc, còn hình thành vòng xoáy ngăn cản khe hở.

Tình hình này cho dù Phi Hồng Huyễn Không Bộ đạt tới tầng thứ ba cũng không làm được gì, Sở Mộ rút Trảm Yêu Kiếm ra, một kiếm chém nát kiếm ý, Sở Mộ cảm giác lực lượng cường đại trùng kích lên Trảm Yêu Kiếm, thiếu chút nữa rời tay bay ra.

Phát động Chấn Thạch Kính, hắn đánh nát kiếm khí đánh úp phía sau, kiếm khí quá dày đặc cho nên không còn sơ hở nào.

Sử dụng Trảm Yêu Kiếm với tốc độ cực nhanh, mỗi một kiếm đều đạt tới vận tốc âm thanh, Sở Mộ chỉ có thể đánh tan kiếm khí và tiến lên.

Kiếm quang khôi phục, kiếm quang xé trời, kiếm khí đột nhiên biến mất, Sở Mộ ý thức được mình đã lên tầng thứ tám.

Quay đầu nhìn tầng bảy khôi phục như thường, giống như một đám kiếm khí chưa từng xuất hiện qua, Sở Mộ khẳng định nếu kiếm giả Khí Hải Cảnh tiểu thành muốn thông qua tầng bảy, nếu không kịp lui ra sau trong kiếm khí công kích đầu tiên sẽ chết không nghi ngờ.

Thu hồi tâm tư, hắn bước lên tầng thứ tám, hai lão giả tầng sáu cảm giác được cho nên cười cười.

Diện tích tầng tám nhỏ hơn tầng bảy một ít, ánh sáng cũng ảm đạm nhưng không nhiễm hạt bụi, giống như thời khắc nào cũng có người quét dọn.

Tầng tám bài trí thập phần đơn giản, một giường lớn một cái bàn, một cái ghế và một cái bồ đoàn trên mặt đất, Sở Mộ nhìn thấy vách tường chung quanh đều có dấu vết.

Dấu vết thẳng tắp, sâu có nông có có dài có ngắn có rõ ràng cũng có mơ hồ, Sở Mộ nhận ra đây là vết kiếm lưu lại.

- Có lẽ thu hoạch là vết kiếm trên tường.

Sở Mộ nói thầm.

Tới gần vách tường, nhìn kỹ vết kiếm, thậm chí dùng ngón tay chạm vào nhưng không thu hoạch được gì.

- Chẳng lẽ Biên Hoang Kiếm Vương tĩnh tu nơi này để nghỉ ngơi?

Không có thu hoạch, Sở Mộ hoài nghi, hai mắt chậm rãi đao qua bồ đoàn.

Không hề nghi ngờ, bồ đoàn là Biên Hoang Kiếm Vương tĩnh tu sử dụng, nhìn nó rất cổ xưa và cũ nát.

Hắn xuất hiện bên cạnh bồ đoàn, Sở Mộ hơi tưởng tượng liền ngồi xuống, lập tức cảm giác tinh thần lực đạt được tăng cường, ý niệm trở nên rõ ràng, tâm thần càng tập trung.

Hắn nhìn vết kiếm trên tường, phát hiện vết kiếm có biến hóa gì đó, ẩn giấu cái gì.

Hắn hiểu mình tìm đúng phương hướng.

Vứt bỏ tất cả tạp niệm, hắn quan sát vết kiếm chung quanh.

Sở Mộ quên đi bên ngoài, trong mắt chỉ có một vết kiếm cắt, hắn nhìn chằm chằm và phát hiện vết kiếm biến lớn.

Ngay sau đó từng vết kiếm giống như sống lại, hóa thành từng thanh lợi kiếm bay trước mặt Sở Mộ.

Lợi kiếm có dài có ngắn có thô có mảnh, giống như vô số bóng người múa kiếm và thi triển một môn kiếm thuật.

Có lăng lệ ác liệt mũi nhọn bức người, có nhẹ nhàng phiêu dật khăng khít, có biến hóa thất thường đa đoan, có mềm dẻo không tin nổi, có nóng bỏng dữ dằn xâm nhập...

Mỗi một môn kiếm thuật đều có đặc điểm, hắn nhìn chúng nhẹ nhàng dễ hiểu.

Sở Mộ hoàn toàn đắm chìm trong đó, quên thời gian trôi qua.

Dần dần Sở Mộ cảm kiếm thế của mình sinh ra chấn động, chấn động từ yếu ớt dần dần tăng cường, thẳng tới khi kiếm thế rung động làm Sở Mộ kinh hãi, hắn cảm giác tinh thần của mình không ngừng gia tăng, cũng sắp tới mình thừa nhận cực hạn.

Tiếp theo kiếm thuật dừng lại, kiếm thế cứng lại, trong chốc lát phát sinh biến hóa nào đó, trong biến hóa này có từng thanh lợi kiế tấn công Sở Mộ, một kiếm chém xuống.

Sở Mộ không thể né tránh, hắn cảm giác tinh thần bị chém giết, linh hồn bị xé nứt, đau đớn kịch liệt từ linh hồn truyền ra ngoài, thân thể không thể ức chế run rẩy.
Bình Luận (0)
Comment