Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 72

Tô Khải Lai cười to, trong lời nói không ngừng đả kích đệ tử ba viện Thanh Phong Kiếm Phái. Vẻ mặt Diệu Nhật trưởng lão hờ hững, giống như là thế ngoại cao nhân đứng ở một bên, mỉm cười không nói gì.

Các đệ tử ba viện lại giận dữ. Mỗi người nhìn lại, ánh mắt sắc như kiếm, tràn ngập vẻ phẫn nộ. Dường như bọn họ muốn giết chết Tô Khải Lai vậy. Điều này khiến cho Tô Khải Lai bị dọa tới mức giật mình, theo bản năng lui về phía sau một bước.

Bất chợt nhận ra được động tác của mình, sắc mặt Tô Khải Lai đỏ lên, thẹn quá hóa giận, quát:

- Nhìn cái gì vậy? Ta nói đám các ngươi đấy. Nếu có bản lĩnh thì rút kiếm ra, cùng Hóa Long sư huynh đánh một trận. Nếu không có bản lĩnh, cút sang một bên, các người ngoan ngoãn làm đám phế vật đi.

- Diệu Nhật trưởng lão, đệ tử này của quý phái, lời lẽ nói ra khó tránh khỏi quá khích rồi.

Sắc mặt Lâm trưởng lão biến thành màu đen, giọng nói trầm thấp, nói.

- Người thiếu niên, còn trẻ khí thịnh, lại khó tránh khỏi có chút bốc đồng.

Trong lòng Diệu Nhật trưởng lão thầm cảm thấy sảng khoái, biểu hiện ra lại rất lạnh nhạt:

- Hơn nữa, chỉ là nói mấy câu mà thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục. Hơn nữa, phần lớn những lời hắn nói đều là lời nói thật. Đệ tử như vậy mới không dùng hoa ngôn xảo ngữ để lừa trên gạt dưới, càng đáng để cổ vũ. Phẩm hạnh của đệ tử thế nào, có liên quan đến đến danh dự của kiếm phái. Lâm trưởng lão nghĩ như thế nào?

Diệu Nhật trưởng lão nói một phen, bóp méo sự thực, đảo ngược trắng đen. Lâm trưởng lão tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Các đệ tử ba viện càng tức giận không thôi.

Lý Dương lại ở ngay trong đám người đó. Nhưng hắn hiện tại chẳng qua là một thành viên vô cùng bình thường. Vừa rồi, xem qua kiếm thuật của Tô Hóa Long, hắn biết rõ chênh lệch giữa mình và Tô Hóa Long càng lúc càng lớn.

- Để ta tới.

Một đệ tử bát đoạn trung kỳ của Lăng Phong Viện rút kiếm ra, lớn giọng, bước ra ngoài, kiếm chỉ vào Tô Hóa Long nói:

- Tiếp ta một kiếm.

- Đừng nói là một kiếm, mười kiếm trăm kiếm ta cũng nhận. Chỉ sợ ngươi không có bản lĩnh đó.

Tô Hóa Long ngạo nghễ nói. Mắt hắn nhìn một kiếm sắc bén đâm tới, trong mắt lóe lên một tia miệt thị, đầu thoáng động, tránh được một kiếm này.

Đệ tử bát đoạn trung kỳ của Lăng Phong Viện này đánh ra kiếm sau còn nhanh hơn kiếm trước. Chỉ có điều, tất cả đều là những thức kiếm thuật cơ bản của Lăng Phong, từng kiếm từng kiếm liên tiếp, giống như một cơn gió sắc bén tập kích đi.

Nhưng Tô Hóa Long lại né tránh như thường, khiến từng kiếm hắn đánh ra đều thất bại, không làm gì được.

- Đây chính là kiếm thuật của đám đệ tử nội môn Lăng Phong Viện các người sao? Thực sự quá làm cho ta quá thất vọng.

Tô Hóa Long lại tránh một kiếm, thản nhiên nói:

- Cũng tiếp ta một kiếm.

Nói xong, hắn liền xuất kiếm. Kiếm quang sáng như tuyết lóe lên, giống như cầu vồng chợt bắc ngang trời.

Keng.

Một tiếng động khẽ ngân lên.

Hắn đã đẩy kiếm của đối phương ra, đâm thẳng tới, dừng lại ở trên cổ họng của đệ tử này.

Từ sau khi bị Sở Mộ một kiếm đặt ở trên cổ họng, Tô Hóa Long theo bản năng thích làm như vậy.

- Ta đã từng nói, phải quét ngang ba viện nội môn của Thanh Phong Kiếm Phái. Tô Hóa Long ta nói được thì làm được.

Tô Hóa Long thu kiếm lại, vẻ mặt ngạo nghễ nói.

Sắc mặt của đệ tử nội môn Lăng Phong Viện đổi tới đổi lui, hết xanh đến hồng rồi lại trắng.

- Ngươi không nên đắc ý. Chờ Sở sư huynh trở về, ngươi sẽ biết cái gì gọi là thất bại.

Tên đệ tử này hừ lạnh nói.

- Không sai. Chờ Sở sư huynh trở về, ngươi sẽ biết chút kiếm thuật này của người, căn bản không tính là cái gì cả.

Lập tức có đệ tử ba viện phụ họa nói.

- Đúng. Hắn căn bản cũng không phải là đối thủ của Sở sư huynh. Ngay cả Hà sư huynh cũng đánh không lại Sở sư huynh.

- Sở sư huynh đi nơi nào? Các người ai biết, nhanh tìm Sở sư huynh trở về.

- Nghe nói Sở sư huynh hình như đi đài đấu kiếm. Nhanh tìm hắn trở về.

Trong mắt Tô Hóa Long lóe lên một tia vẻ lo lắng. Ba chữ "Sở sư huynh" này khiến hắn có một cảm giác rất không thoải mái. Bởi vì hơn một tháng trước, thời khắc quét ngang ngoại môn Thanh Phong Kiếm Phái, hắn đã bị một người họ Sở đánh bại. Hơn nữa, kẻ đó chỉ dùng một kiếm, đã đánh bại hắn.

Gần như mỗi khi nằm mơ, Tô Hóa Long đều sẽ giật mình tỉnh giấc. Bởi vì một kiếm kia của Sở Mộ, lưu lại ám ảnh ở trong lòng hắn.

Lúc này đây, đi tới Thanh Phong Kiếm Phái, ngoại trừ quét ngang ba viện ra, hắn còn một mục đích khác. Chính là rửa sạch nỗi nhục trước đó, đánh bại Sở Mộ.

- Tu vi của ta bây giờ là kiếm khí cảnh bát đoạn sơ kỳ. Kiếm thuật của ta rõ ràng tiến bước hơn so với một tháng trước rất nhiều. Cho dù là kiếm khí cảnh bát đoạn hậu kỳ, ta cũng có thể chống lại.

Trong lòng Tô Hóa Long lại âm thầm nói với mình:

- Mà hơn một tháng trước, tu vi của Sở Mộ còn chưa đạt tới lục đoạn đỉnh phong. Mới hơn một tháng trôi qua, hắn nhiều lắm chính là tiến vào thất đoạn. Thất đoạn và bát đoạn, chênh lệch trong đó rất lớn. Hắn không thể nào là đối thủ của ta.

Nghe được lời của mọi người nói, ánh mắt Lâm trưởng lão sáng lên. Đối với Sở Mộ này, hắn có ấn tượng sâu sắc.

- Diệu Nhật trưởng lão, nếu trưởng lão dẫn theo đệ tử mới tới khiêu chiến Thanh Phong Kiếm Phái ta, tuyên bố phải quét ngang nội môn ba viện bản phái, vậy trưởng lão có dám cùng bản trưởng lão đánh cuộc một lần hay không?

Suy nghĩ của Lâm trưởng lão vừa chuyển, mở miệng nói khích, giọng nói ngạo nghễ:

- Nếu như không dám, hiện tại liền dẫn theo đệ tử của ngươi cút khỏi đây. Từ này về sau, không nên lại bước vào Thanh Phong Kiếm Phái ta nửa bước.

- Có gì mà không dám chứ?

Diệu Nhật trưởng lão rất chịu không nổi kích động, mở trừng trừng hai mắt. Trong cơ thể tản ra một sự tức giận, nóng hừng hực giống như mặt trời rực cháy.

- Được.

Lâm trưởng lão cười to:

- Đệ tử này của ngươi, kiếm thuật thật sự không tệ. Bản trưởng lão thừa nhận. Ở trong rất nhiều đệ tử ở đây, không người nào là đối thủ của hắn. Nhưng bản viện đã có một đệ tử, có thể đánh bại đệ tử này của ngươi. Ngươi có tin hay không?

- A, ha ha ha ha, trong đám đệ tử của Lăng Phong Viện, còn có người có thể đánh bại đệ tử này của ta sao? Vậy gọi hắn ra, để bản trưởng lão tắng thêm kiến thức.

Diệu Nhật trưởng lão tự nhiên sẽ không tin tưởng, trong giọng nói lộ rõ một sự miệt thị.

MÀ Tô Hóa Long lại cảm thấy càng thêm khó chịu. Tô Khải Lai, lại dường như có điều suy nghĩ.

- Rất tốt. Nếu Diệu Nhật trưởng lão có tự tin như thế, trước tiên cứ chờ đi.

Lâm trưởng lão cười to nói xong, chỉ vào hai đệ tử bên cạnh:

- Các người, đi tới đài đấu kiếm, tìm Sở Mộ tới đây.

- Vâng, trưởng lão.

Hai đệ tử này đặc biệt kích động, sớm đã rót kiếm khí vào hai chân, thi triển thân pháp, nhanh chóng chạy như điên về phía đài đấu kiếm, một đường lướt đi tuyệt nhanh.

- Trưởng lão.

Tô Khải Lai đột nhiên nhỏ giọng hô lên, chỉ có chính hắn và Diệu Nhật trưởng lão mới nghe được.

-------
Bình Luận (0)
Comment