Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 75

Sở Mộ liếc mắt nhìn Tô Hóa Long, thấy được sự u ám trong mắt hắn, biết nếu như không có gì ngoài ý muốn, Tô Hóa Long sẽ bởi vì đả kích nặng nề này mà tinh thần sa sút, cuối cùng sẽ mất tích trong đám đông.

Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ không nói một lời nào, xoay người.

Diệu Nhật trưởng lão nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, hai mắt khẽ híp lại một cái. Trong mắt hắn chất chứa một sát khí.

- Tu vi của người này chẳng qua là kiếm khí cảnh thất đoạn hậu kỳ. Nhưng kiếm thuật của hắn quả thực quỷ thần khó lường. Một kiếm kia, ngay cả ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Trong lòng Diệu Nhật trưởng lão âm thầm ngẫm nghĩ:

- Đây gần như là chuyện không thể nào có được, nhưng lại phát sinh ở ngay trước mắt. Trình độ kiếm thuật của người này vượt qua tu vi rất nhiều. Cho dù là kiếm giả bát đoạn đỉnh phong, cũng không phải là đối thủ của hắn. Nếu theo thời gian, để tu vi kiếm khí của người này đạt được thập đoạn, có lẽ còn có thể đối đầu với hóa khí cảnh nhập môn. Không, không được. Tuyệt đối không được. Đệ tử như vậy, chỉ có thể ở bên trong Thanh Lan Kiếm Phái. Nếu như không phải là đệ tử Thanh Lan, tuyệt đối không thể để cho hắn lớn lên.

- Sở Mộ đúng không? Kiếm thuật của ngươi đúng là tốt vô cùng.

Sát khí của Diệu Nhật trưởng lão nội liễm, nặn ra một nụ cười hiền hòa, giống như bà ngoại sói:

- Tới Thanh Lan Kiếm Phái, bản trưởng lão có thể thu ngươi làm đệ tử thân truyền, đem hết toàn lực bồi dưỡng ngươi, khiến tu vi kiếm khí của ngươi trong vòng hai năm đạt được thập đoạn, trong vòng năm năm, đột phá đến hóa khí cảnh.

Sắc mặt Lâm trưởng lão chợt đại biến, vô cùng tức giận. Không ngờ hắn dám lộ liễu trắng trợn đào góc tường như thế, hoàn toàn không để Thanh Phong Kiếm Phái, không để mình vào trong mắt.

- Diệu Nhật trưởng lão, ngươi quá càn rỡ. Ở đây không phải là Thanh Lan Kiếm Phái.

Lâm trưởng lão lớn tiếng quát, trong mắt có tinh quang lưu chuyển. Một kình phong tập kích đến, tóc đen lay động, góc áo tung bay, khí thế kinh người, tập kích về phía Diệu Nhật trưởng lão.

- Ở đây sớm muộn cũng là của Thanh Lan Kiếm Phái.

Diệu Nhật trưởng lão cười ha ha, trong mắt bắn ra hồng quang kinh người, kiếm khí tập kích tròn quanh thân, màu đỏ quấn lấy. Cảm giác nóng cháy lan ra. Không khí bị thiêu đốt. Xung quanh bãi cỏ nhanh chóng héo rũ. Hắn giống như biến thành một mặt trời đỏ, chói mắt, nhiệt độ cao. Tô Khải Lai liên tiếp lui về phía sau.

- Người nói lời này là có ý gì? Ta có phải có thể hiểu thành, Thanh Lan Kiếm Phái dự định toàn diện khai chiến với Thanh Phong Kiếm Phái chúng ta hay không?

Sắc mặt Lâm trưởng lão thâm trầm, kình phong quanh thân càng lúc càng mạnh hơn, gào thét tập kích khiến cỏ xung quanh đều nằm rạp xuống. Giọng nói của hắn trở nên lạnh lùng, sắc bén.

- Ta cũng không có nói như vậy.

Diệu Nhật trưởng lão cười to nói, khí thế lại tăng lên. Kình phong thổi tới bị hơi nóng thiêu đốt tiêu tan. Hắn cũng không ngốc. Tuy rằng Thanh Lan Kiếm Phái vẫn cho rằng là chính thống của Thanh Lan Sơn, cũng vẫn muốn thu phục Thanh Phong Kiếm Phái và Thanh Thủy Kiếm Phái. Nhưng dù sao chỉ là suy nghĩ mà thôi. Còn chưa có ý định biến thành hành động. Bởi vậy, nếu như hắn thừa nhận Thanh Lan Kiếm Phái dự định toàn diện khai chiến với Thanh Phong Kiếm Phái, chắc chắn sẽ khiến hai đại kiếm phái phát sinh ra xung đột đổ máu. Hậu quả, một trưởng lão như hắn không thể gánh chịu được.

- Bớt nói những lời dư thừa đi. Đệ tử của ngươi đã thua. Dựa theo đặt cược trước đó, ngươi phải xin lỗi chúng ta, sau đó, lập tức rời khỏi bản kiếm phái.

Lâm trưởng lão đương nhiên cũng không muốn hai đại kiếm phái thật sự phát sinh xung đột đổ máu. Hiện tại Thanh Phong Kiếm Phái vấn kém hơn so với Thanh Lan Kiếm Phái một ít.

- Xin lỗi...

Khóe miệng Diệu Nhật trưởng lão cong lên, lộ ra một sự châm biếm. Anh mắt hắn nhìn về phía Sở Mộ:

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Có muốn rời khỏi Thanh Phong Kiếm Phái, bái nhập môn hạ của ta hay không? Phải biết rằng, trong vòng năm năm đột phá đến hóa khí cảnh, chuyện đó không thể nào đơn giản như vậy đâu.

- Ngươi còn chưa có xin lỗi.

Ánh mắt Sở Mộ bình tĩnh, nói.

- Xin lỗi? Ha ha ha ha... Bản trưởng lão cần xin lỗi sao? Vì sao phải xin lỗi?

Diệu Nhật trưởng lão có vẻ vô cùng ngang ngược. Từ trong cơ thể hắn tản ra khí thế càng mạnh hơn càng nóng hơn, khiến rất nhiều đệ tử không có cách nào chịu đựng nổi, đều phải lui lại phía sau. Sở Mộ cũng cảm giác được một hơi nóng rực đập vào mặt. Cảm giác giống như toàn thân tới gần một lò lửa lớn đang hừng hực thiêu đốt vậy. Mồ hôi hắn chảy ra, trong lòng đặc biệt khiếp sợ.

- Đã thua cuộc lại không dám nhận. Một người không có phẩm hạnh như thế nào, cho dù tu vi cao tới đâu, kiếm thuật cho dù tốt đi nữa, cũng không có tư cách dạy dỗ ta.

Sở Mộ thản nhiên nói. Lâm trưởng lão nhất thời cảm thấy sảng khoái vô cùng. Sắc mặt Diệu Nhật trưởng lão đại biến, sát khí vừa che giấu, gần như muốn bạo phát ra.

- Chỉ là một đệ tử cũng dám giáo huấn bản trưởng lão. Lẽ nào ngươi cho rằng, dựa vào một chút kiếm thuật của ngươi như vậy, có tư cách để bản trưởng lão nói xin lỗi sao?

Giọng nói của Diệu Nhật trưởng lão vang vọng, giống như tiếng chuông đồng. Cả người tản ra ánh sáng màu đỏ, giống như lửa lớn hừng hực thiêu đốt, giống như một quả cầu lửa. Hai chữ Diệu Nhật được gọi hẳn là vì vậy.

- Không phải là nhân tâm tự tại.

Sở Mộ trả lời một câu, đi lại gần Lâm trưởng lão, rời xa Diệu Nhật trưởng lão.

- Diệu Nhật, lập tức nói lời xin lỗi, cút ra khỏi Thanh Phong Kiếm Phái.

Lâm trưởng lão tức giận râu tóc tung bay, khí thế đặc biệt sắc bén. Kình phong giống như thanh đao xoay tròn ở quanh thân. Thanh kiếm phía sau nhảy lên một chút, phát ra âm thanh khe khẽ, du dường, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ lao ra khỏi vỏ, không một lời hợp, liền vung tay.

- Lẽ nào ngươi muốn khai chiến cùng với bản trưởng lão sao? Đến đây đi, bản trưởng lão không ngại để cho ngươi biết, uy lực kiếm thuật Diệu Nhật.

Thanh kiếm phía sau Diệu Nhật trưởng lão đã thoáng động, tản ra một hơi nóng rực, dường như muốn lao ra khỏi vỏ, thể hiện ra uy lực của mình.

Các đệ tử xung quanh vừa nghe hắn nói vậy, nhất thời kinh hãi, đều lui về phía sau.

Hai trưởng lão phát ra khí thế, đã khiến cho bọn họ cảm thấy khó có thể tiếp nhận nổi, không thể không từ từ tránh ra xa. Nếu như hai bên khai chiến, vậy dư âm do kiếm khí phát ra đủ để giết chết bọn họ.

Cho dù là Sở Mộ có ý chí vô cùng cường đại, có bí pháp kiếm khí hộ thể bảo vệ, lúc này cũng không khỏi phải lùi lại. Hai trưởng lão phát ra khí thế, quá sắc bén quá nóng bỏng, quá cường đại.

- Hừ, muốn giao đấu, sau này sẽ có cơ hội.

Khí thế Lâm trưởng lão thoáng giảm bớt đi. Hắn không phải sợ hãi, mà là suy nghĩ đến các đệ tử. Bởi vì, với mức độ tu vi này của bọn họ chỉ vừa giao đấu, dưới sự va chạm, dư âm của kiếm khí tản ra, thoáng đụng chạm đến, cho dù là kiếm khí cảnh thập đoạn cũng không chịu nổi, nói gì đến đám đệ tử mới chỉ đạt tới thất đoạn bát đoạn.

-------
Bình Luận (0)
Comment