Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 766

Vương giả Kiếm Hào ra từ Đại Khôn!

Đây là loại vinh diệu biết bao.

Cùng lúc đó hình thành khích lệ rất lớn cho các học viên Đại Khôn Kiếm phủ, nửa năm qua nhiều đệ tử lần lượt đột phá bình cảnh, tu vi tăng trưởng, thực lực càng mạnh hơn nữa.

Trong vòng nửa năm thực lực tổng thể của các học viên Đại Khôn Kiếm phủ tăng lên một đẳng cấp, trước kia rất khó tưởng tượng điều này.

Chắc chắn một điều rằng Đại Khôn Kiếm phủ trước kia ngang ngửa với bốn Kiếm Tông, nhưng bây giờ Đại Khôn Kiếm phủ lại vượt qua bốn Kiếm Tông. Nếu cho thêm thời gian chắc chắn Đại Khôn Kiếm phủ sẽ như sáu mươi mấy năm trước đứng trên bốn Kiếm Tông.

Cuộc chiến tranh giành khí vận mười Kiếm phủ mỗi mười năm một mùa rất quan trọng, bốn Kiếm Tông đã biết kết quả, càng biết Sở Mộ bây giờ là vương giả Kiếm Hào mới của Đông Kiếm Vực, đứa con trời duy nhất trên đời.

Mỗi Kiếm Tông định ra môn quy là không được chọc vào Sở Mộ, hắn bây giờ đã cứng cáp, trừ phi xuất động Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh đi giết hắn không thì liều tiền đồ của Kiếm Giả Cửu Chuyển cảnh cũng chưa chắc giết hắn nổi.

Nếu không giết Sở Mộ thành công thì sẽ kết thù lớn, tới lúc Sở Mộ thật sự lớn lên rồi trả thù là rắc rối to.

Xuất động Kiếm Giả Nguyên Cực cảnh chặn giết Sở Mộ rất dễ bị tra ra, khi đó sẽ khiến Đại Khôn Kiếm phủ nổi giận.

Tuy lúc trước bốn Kiếm Tông mỗi một tông môn thực lực ngang ngửa Đại Khôn Kiếm phủ, nhưng Đại Khôn Kiếm phủ từng huy hoàng, từng đứng trên bốn Kiếm Tông suốt mấy trăm ngàn năm, nội tình hùng hậu hơn bốn Kiếm Tông nhiều, còn nương tựa với Đại Khôn vương thất.

Loại đệ tử như Sở Mộ chắc chắn được Kiếm phủ chú trọng, mức độ còn hơn ba Kiếm Chi Tử. Nếu xuống tay với Sở Mộ sẽ chọc giận Kiếm phủ, Kiếm phủ mà dốc hết sức ra cộng thêm Đại Khôn vương thất thì dù bốn Kiếm Tông liên hợp lại cũng chỉ đành liều lưỡng bại câu thương, mất nhiều hơn được.

Ma La Kiếm Tông xem Sở Mộ là nhiệm vụ đệ tử hạch tâm đã rút lại nhiệm vụ, phát ra thanh minh xếp hắn vào đối tượng không thể trêu vào, còn ra một quyết định khác.

Bách Lý Giang Hà nói với Sở Mộ:

- Sở Mộ, chúc mừng ngươi, ngươi trở thành Kiếm Chi Tử thứ bốn của Kiếm phủ.

Sở Mộ kinh ngạc hỏi:

- Kiếm Chi Tử?

Chẳng phải tu vi đến Nguyên Cực cảnh mới có cơ hội được danh hiệu này sao?

- Đúng vậy! Vì ngươi mà Đại Khôn Kiếm phủ chúng ta lần này mới xoay chuyển vị trí xếp chót suốt sáu mươi năm, lấy được hạng ba. Từ nay khí vận của Đại Khôn Kiếm phủ tăng lên, thực lực tổng thể sẽ dần tăng mạnh. Có lẽ Đại Khôn vương triều mùa sau không thể tiến bộ ngay nhưng ít ra có hy vọng giữ thứ bậc hiện tại, chỉ cần cho thêm thời gian là Kiếm phủ chúng ta sẽ trở lại huy hoàng dĩ vãng!

Bách Lý Giang Hà kích động nói:

- Ngươi cống hiến rất lớn cho Kiếm phủ, hiện giờ đánh bại Liệt Không Dương trở thành vương giả Kiếm Hào mới của Đông Kiếm Vực, tính thiên phú hay uy vọng thì sớm muộn gì cũng thành Kiếm Chi Tử.

Sở Mộ gật đầu, không từ chối. Nhưng Bách Lý Giang Hà nói, đây là chuyện sớm hay muộn.

Bách Lý Giang Hà cười nói:

- Ngoài ra tổng phủ chủ muốn gặp ngươi.

Bách Lý Giang Hà hơi hâm mộ nói:

- Đã nhiều năm rồi tổng phủ chủ chưa từng xuất hiện, mấy chục năm nay cũng không gặp tổng phủ chủ.

Tổng phủ chủ của Đại Khôn Kiếm phủ tên là Lý Đạo Nguyên, không phải Kiếm Vương nhưng có thực lực đẳng cấp Kiếm Vương. Khi tổng phủ chủ có thực lực Kiếm Vương thì đã vượt qua giới hạn để lấy tôn hào Kiếm Vương, nhưng điều này không ảnh hưởng thực lực của gã.

Tổng phủ chủ chỉ gặp một mình Sở Mộ, trừ hai người ra không có người thứ ba biết nội dung cuộc trò chuyện.

Đương nhiên cũng chẳng có gì quan trọng, đơn giản là một vị trưởng bối cường đại trò chuyện với một vãn bối xuất sắc, và cảm ơn Sở Mộ này nọ.

Sau đó tổng phủ chủ tặng một kiếm nguyên cho Sở Mộ, dung nhập vào thế giới tinh thần của hắn.

Tổng phủ chủ nói:

- Kiếm nguyên này là Vẫn Tinh kiếm nguyên mà ta tinh tu, khi gặp nguy hiểm trí mạng thì ngươi có thể dùng ý niệm kích phát nó ra, bản thân sẽ không bị tiêu hao gì. Có thể làm bị thương Kiếm Vương hoặc ngăn chặn công kích của Kiếm Vương, mãi đến khi nó hao hết lực lượng thì thôi.

Sở Mộ thật giật mình, một Vẫn Tinh kiếm nguyên đã có uy lực như thế, nếu ứng dụng tốt có thể giết một vị Kiếm Vương dù xác suất này siêu thấp.

Tặng món quà vô cùng to lớn khiến tim Sở Mộ đập rất nhanh, máu như dòng lũ lan tràn toàn thân.

Có Vẫn Tinh kiếm nguyên này nghĩa là khi Sở Mộ đối địch với cường giả đẳng cấp Kiếm Vương thì thêm một cơ hội sống sót.

Nhưng Kiếm Vương không phải rau cải trắng chỗ nào cũng có, cường giả đẳng cấp Kiếm Vương đều là tồn tại cao cao tại thượng, sao có thể xung đột với người như Sở Mộ, hạ thấp thân phận xuống tay với hắn?

Nhưng Kiếm Vương không ra tay không có nghĩa là Kiếm Giả cường đại dưới Kiếm Vương không làm, Vẫn Tinh kiếm nguyên này có tác dụng siêu lớn.

Hơn nữa Vẫn Tinh kiếm nguyên này không phải dùng xong hết một lần mà là tiêu hao lực lượng, có thể sử dụng nhiều lần. Dù tu vi của Sở Mộ đột phá Nguyên Cực cảnh rồi thì Vẫn Tinh kiếm nguyên này vẫn trợ giúp rất lớn.

Có kiếm nguyên này mang theo bên mình Sở Mộ có thể làm rất nhiều vốn không thể làm.

- Với thiên phú của ngươi chắc chắn sẽ đi Trung Ương Chủ Kiếm Vực, nơi đó mới là chỗ thích hợp cho ngươi.

Tổng phủ chủ nói:

- Ta cho ngươi một Vẫn Tinh kiếm nguyên không phải phần thưởng mà là ta muốn nhờ ngươi một chuyện, một chuyện có lẽ an toàn cũng có thể nguy hiểm rất lớn, ngươi có thể không đồng ý với ta.

Sở Mộ nói:

- Mời phủ chủ đại nhân nói.

Sở Mộ không biết nên nói cái gì, không xin hắn đồng ý đã tặng Vẫn Tinh kiếm nguyên, giờ còn nói câu đó, thật giả tạo.

Tổng phủ chủ chậm rãi nói:

- Thật ra ta không phải người của Đại Khôn vương triều mà là tử đệ Lý gia đến từ quận Bình Dương Trung Ương Chủ Kiếm Vực.

Mắt tổng phủ chủ chất chứa hồi ức:

- Lý gia là gia tộc lớn nhất quận Bình Dương Tây Thành phủ, truyền thừa hơn ngàn năm, nội tình thâm sâu. Hơn trăm năm trước ta trở thành gia chủ, một lòng muốn dẫn dắt gia tộc trở thành thế gia của Cổ Kiếm hoàng triều. Khi đó ta tinh thần phấn chấn, mơ cao chí lớn, mười năm ngắn ngủi một tay ta đắp nặn Lý gia nhanh chóng lớn mạnh. Nhưng cũng vì vậy mà đắc tội rất nhiều người, nhưng vì Lý gia không ngừng lớn mạnh nên ta không thèm để mắt đến các kẻ địch đó.
Bình Luận (0)
Comment