Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 905

Sở Mộ vừa mới chuyển thân rời đi, Cửu Man phía xa nhanh chóng nhìn lại, tinh mang trong mắt lóe lên. Trên mặt lần nữa hiện lên nụ cười khiến cho người ta thân cận, giống như nam hài nhà bên vậy.

Nhưng mà nếu như ai nhìn thấy vậy mà cho rằng tính cách hắn là người ôn hòa, tuyệt đối sẽ hối hận.

...

Có lẽ là bởi vì vận khí không tốt, Sở Mộ cảm thấy thời gian khảo hạch nếu như chỉ có một ngày, nhất định hắn sẽ thất bại.

- Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp ít tới vậy sao?

Sở Mộ nhướng mày, có chút nghi ngờ, nói.

Hán không biết rốt cuộc là phiến khu vực này quá lớn. Hay là Man Hoang Cự Thú Liệt Địa cấp quá ít. Nói ngắn gọn, sau một ngày tiến vào trong này, hắn còn chưa gặp được một đầu Man Hoang Cự thú Liệt Địa cấp nào. Ngược lại còn gặp phải hai đầu Man Hoang Cự Thú Toái Cương cấp, hai đầu đều là Man Hoang Cự Thú tương đối thông thường.

Hai đầu Man Hoang Cự Thú Toái Cương cấp này Sở Mộ đều tốn một chút thời gian chém giết chúng. Bởi vậy đạt được hai khỏa nội đan Man Hoang Cự Thú Toái Cương cấp. Về phần giá trị những bộ vị khác không bằng nội đan, cho nên Sở Mộ cũng không để ý tới.

Trước đó Sở Mộ có thể từ Nguyên cực cảnh nhập môn đạt tới Nguyên cực cảnh tiểu thành là vì hắn đã sớm đạt tới giới hạn. Bởi vậy lợi dụng Man Hoang thú lực cuồng bạo trong nội đan Man Hoang Cự Thú mới có thể trong chín ngày đột phá. Hiện tại hai khỏa nội đan Man Hoang Cự Thú coi như hấp thu toàn bộ cũng không có cách nào làm cho kiếm nguyên của Sở Mộ xuất hiện tiến bộ rõ ràng. Mà Sở Mộ cũng không gấp gáp hấp thu như vậy.

Việc cấp bách là tìm kiếm một đầu Man Hoang Cự Thú Liệt Địa cấp săn giết mới là vương đạo.

Quang mang màu tím xuyên qua, phảng phất như xuyên thủng hư không, lưu lại dấu vết rất nhỏ.

Tiếng phốc vang lên, đầu của một đầu Man Hoang Cự Thú lập tức bị xuyên qua, máu tươi màu đỏ điểm lẫn một ít thứ màu vàng lập tức từ trong miệng vết thương phun ra. Đầu Man Hoang Giáp Long này phát ra tiếng rên rỉ, tứ chi cường tráng đạp đạp mặt đất tạo thành một cái hố lớn, khiến cho mặt đất rung động không thôi, khói bụi mờ mịt.

Đây cũng là một đầu Man Hoang Cự Thú Toái Cương cấp.

Man Hoang Giáp Long cũng là một loại Man Hoang Cự Thú tương đối thông thường trong Man Hoang cổ vực. Chỉ là loại Man Hoang Cự Thú này có chỗ khác biệt với Man Hoang Bạo Long ở chỗ, tứ chi của Man Hoang Giáp Long chạm vào mặt đất, trên người phảng phất như có một tầng thiết giáp. Như là chiến xa hạng nặng. Phản ứng chậm chạp, nhưng mà một khi công kích, uy lực của nó ngay cả Man Hoang Bạo Long cũng không thể thừa nhận.

Đầu của nó cũng có một tầng giáp xác cứng rắn, một khi bị xông tới, coi như một ngọn núi cũng bị đụng sập.

Đồng thời lớp thiết giáp kia cũng mang lại cho Man Hoang Giáp Long một tầng phòng ngự không gì sánh nổi. Cho dù là Trảm Nguyệt của Sở Mộ cũng không có cách nào phá vỡ tầng thiết giáp này. Sở Mộ không thể không vận dụng Song cực, tìm đúng nhược điểm trên người Man Hoang Giáp Long, một kích tất sát.

Man Hoang cự thú khác nhau có đặc thù khác nhau. Đều là Toái Cương cấp, khi đối phó cũng phải có sách lược rõ ràng.

Man Hoang Giáp Long vừa chết, thiết giáp trên người vẫn cứng rắn không thôi. Nhưng mà Sở Mộ có thể men theo vết kiếm xé rách nó ra, lấy nội đan trong cơ thể.

Đầu Man Hoang Giáp Long này là đầu Man Hoang Cự thú Toái Cương cấp thứ hai mươi ba Sở Mộ chém giết sau khi vào trong này. Về phần Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp, sáu ngày trước Sở Mộ từng gặp được một đầu Man Hoang Dực Long.

Man Hoang Dực Long có thể phi hành, tốc độ rất nhanh, móng vuốt càng lợi hại tới đáng sợ. Sở Mộ không có cách nào phi hành, tới giao chiến, không có chiếm thế thượng phong một chút nào. Thậm chí còn ở trong thế bất lợi. Nếu không phải bộ pháp, kiếm thuật của hắn cao thâm, tinh xảo, lại có lĩnh vực kiếm thuật tạo thành chút ảnh hưởng với Man Hoang Dực long, cuối cùng may mắn chạy thoát. Bằng không chỉ sợ hắn sẽ chết dưới móng vuốt sắc bén, hoặc là mỏ nhọn của đầu Man Hoang Dực Long này.

Ba ngày trước Sở Mộ gặp được một đầu Man Hoang cự thú Liệt Địa cấp khác, đó là Man Hoang Bạo Long.

Đầu Man Hoang Bạo Long này hình thể so với đầu Cửu Man chém giết còn lớn hơn, độ cao trọn vẹn đạt tới một trăm tám mươi trượng. Coi như là Cửu Man cũng không phải là đối thủ của đầu Man Hoang Bạo Long này. Dùng lực công kích của Sở Mộ lúc ấy, căn bản khó có thể tạo thành bao nhiêu tổn thương với Man Hoang Bạo Long.

Cũng may Man Hoang Bạo Long cuồng bạo, hình thể khổng lồ, lực lượng kinh người nhưng mà tốc độ và phản ứng có chút yếu kém, bạc nhược. Lợi dụng điểm này Sở Mộ cũng thành công thoát thân.

Hai lần gặp được Man Hoang cự thú cấp bậc Liệt Địa cấp, lại bởi vì thực lực yếu và nguyên nhân khác cho nên không có cách nào chém giết thành công. Hoặc nhiều hoặc ít cũng khiến cho Sở Mộ có chút buồn bực.

Đều là Man Hoang Cự thú Liệt Địa cấp, tự nhiên cũng có mạnh có yếu. Như đầu mà Cửu Man săn giết xem như yếu. Mà đầu Man Hoang Bạo Long cao một trăm tám mươi thước Sở Mộ gặp phải thì tương đối mạnh.

Man Hoang Cự thú Liệt Địa cấp cường đại, chỉ có Kiếm giả Tôn cấp cường đại mới có thể chống lại.

Nửa tháng qua, Sở Mộ chiến đấu với Man Hoang cự thú, kiếm thuật của bản thân lại có chỗ tinh tiến, thực lực chỉnh thể cũng tăng lên rất nhỏ.

Thi triển Phi Hồng Huyễn Không bộ, Sở Mộ vội vàng hành tẩu trong vùng đất bao la mờ mịt. Tiếp tục tìm kiếm Man Hoang cự thú để săn giết.

Man Hoang Cự thú không biết thu liễm khí tức bản thân chấn động, bởi vậy chỉ cần tới một phạm vi nhất định, cẩn thận cảm nhận qua là có thể cảm nhận được Man Hoang thú lực chấn động từ trên người Man Hoang cự thú.

Thời gian trôi qua từng ngày một, Sở Mộ thi thoảng mới tìm được một hai đầu Man Hoang cự thú Toái Cương cấp. Man Hoang Cự thú Toái Cương cấp cường đại, thậm chí Sở Mộ còn phải phí sức rất lớn mới có thể chém giết được. Mà trong quá trình chém giết này, thực lực Sở Mộ tuy rằng chậm rãi, nhưng mà cũng có tăng lên từng bước, vững vàng vô cùng.

Ngày thứ hai mươi lăm, Sở Mộ rốt cuộc cũng được như ý nguyện, tìm được một đầu Man Hoang Cự thú Liệt Địa cấp phù hợp.

Đây là một đầu Man Hoang Giáp Long, thân thể khổng lồ vô cùng, tứ chi tráng kiện giống như là cây cột trong vùng đất bao la mờ mịt. Chậm rãi bước đi, nhưng mỗi một bước mặt đất đều chấn động, tạo thành tiếng vang kinh người.
Bình Luận (0)
Comment