Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 960

- khí tức của Bách Lý Sương so với mấy tháng trước càng cường đại hơn, biến mất nhiều tháng như vậynhất định là đi khổ luyện.

Đúng vậy. Nàng ta đúng là Bách Lý Sương mấy tháng trước nhận thua rồi rời đi. Bế quan khổ tu nhiều tháng nay, thực lực lại có vẻ tăng lên.

Hiện tại, mục đích nàng tới nơi này chỉ có một.

- Sở Mộ, có dám tiếp nhận khiêu chiến của ta hay không?

Bách Lý Sương rút kiếm, Băng Sương Kiếm giống như được đúc từ băng trực chỉ căn nhà gỗ số một. Thanh âm của nàng lạnh như băng. Phảng phất như gió lạnh phương bắc thôi qua, khiến cho mỗi người toàn thân giật mình, đồng thời cũng lục tục biết rõ, hóa ra mục đích xuất hiện của Bách Lý Sương là khiêu chiến chủ nhân căn nhà gỗ số một - Sở Mộ kia.

- Có gì mà không dám...

Thanh âm trong trẻo từ bên trong gian nhà gỗ số một truyền ra. Cửa mở ra, Sở Mộ không nhanh không chậm đi tới. Ngẩng đầu nhìn về phía Bách Lý Sương trên không trung Danh Kiếm hồ, khóe miệng nở nụ một nụ cười.

Mấy tháng trước, Bách Lý Sương trong top một trăm nhận thua rồi rời đi Sở Mộ cũng biết. Lúc ấy hắn cũng đoán không ra được Bách Lý Sương có ý gì. Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới ngay từ đầu Bách Lý Sương luôn đối đầu với hắn. Cho nên hắn mới có chút cảm giác, dường như có liên quan tới hắn.

Nhưng lúc đó Sở Mộ đang ở trong tham ngộ, cũng không có miệt mài theo đuổi vấn đề này.

- Ta nói rồi, vị trí thứ nhất chính là củata. Hiện tại cũng tới lúc, ta tới lấy vị trí thứ nhất này trở về.

Bách Lý Sương nhìn xuyên qua mấy ngàn thước, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, lạnh lùng nói.

Sở Mộ không nói gì, này nữ kiếm giả thật sự là thích ra vẻ mạnh mẽ tới quá phận.

Bất quá, đã có khiêu chiến tới. Sở Mộ cũng sẽ không cự tuyệt, thân thể lăng không bay lên, hóa thành lưu quang xuất ở vị trí đối diện, cách Bách Lý Sương trăm trượng, đứng thẳng trên bầu trời.

- Để ta nhìn xem ngươi nắm giữ Không chi áo nghĩa đạt tới cái gì cấp độ gì rồi.

Chân Không Kiếm Vương nhìn Sở Mộ, âm thầm nói.

Bách Lý Sương lạnh lùng nhìn Sở Mộ, thân thể lóe lên, Phong Chi Áo Nghĩa và Băng Chi Áo Nghĩa thi triển đến mức tận cùng. Phảng phất một cơn gió lạnh lẽo thổi về phía Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ cảm thấy rét lạnh.

Băng sương kiếm mang theo cảm giác lạnh lẽo vô song, lại phối hợp với Phong Chi áo nghĩa, từ góc độ bất khả tư nghị đâm vào Sở Mộ. Tay thi triển một môn kiếm thuật, đây là một môn kiếm thuật căn cứ vào Băng Chi Áo Nghĩa và Phong Chi Áo Nghĩa, thuần túy mà cường đại.

Sở Mộ có chút kinh ngạc, không ngờ tới nữ kiếm giả gọi là Bách Lý Sương này, lại có kiếm thuật như vậy, đem Băng Chi Áo Nghĩa và Phong Chi Áo Nghĩa dung nhập vào trong kiếm thuật.

- Đáng tiếc, quá mức dễ hiểu.

Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ cũng triển khai kiếm thuật, kiếm thuật thuần túy này căn cứ vào Tê Liệt áo nghĩa thuần túy.

Kiếm quang màu vàng xé rách hư không, xé nát mỗi một kiếm mang theo Băng Phong của Bách Lý Sương. Loại phong mang này làm cho mặt sắc Bách Lý Sương lập tức đại biến.

Luận kiếm thuật, nàng không cách nào so sánh với Sở Mộ được. Luận áo nghĩa dung nhập vào bên trong kiếm thuật thuần túy càng không so sánh được, kém quá rõ ràng.

Dưới một kiếm, tất cả công kích của Bách Lý Sương bị xé nát, cực kỳ nguy hiểm. bách Lý Sương lập tức biết rõ nếu tiếp tục như vậy nhất định nàng sẽ thua. Nàng vội vàng thi triển thân pháp nhanh chóng lui về phía sau. Cùng lúc đó, nhiệt độ không khí bốn phía không ngừng hạ thấp, từng khối băng cứng đột nhiên xuất hiện, hóa thành từng thanh phi kiếm, tiếng xé gió vang vọng, chém về phía Sở Mộ.

Sở Mộ chém ra một kiếm, đánh nát toàn bộ. Mà Bách Lý Sương thì lui về phía sau hơn mấy chục thước. Xuất hiện ba đạo thân ảnh, khó phân biệt thật giả, cùng nhau vung kiếm.

Thoáng chốc ba đạo kiếm kỹ Băng Phong trảm được hình thành từ việc dung nhập Băng chi áo nghĩa và Phong chi áo nghĩa phá không mà tới, khí tức lạnh lẽo bức nhân.

Sở Mộ còn chưa xuất kiếm thì ba đạo thân ảnh Bách Lý SƯơng đột nhiên tụ lại, lập tức biến mất không thấy gì nữa. Lại như quỷ dị mị xuất hiện sau lưng Sở Mộ rồi đâm ra một kiếm. Đây là kiếm kỹ tất sát mạnh mẽ sau khi dung hợp Băng Chi áo nghĩa và Tuyết Chi áo nghĩa, gọi là Sương Sát.

Trước sau Sở Mộ đều bị công kích.

Bát Diện Thiên Hoang kiếm chém ra, Trảm Nguyệt phá không, quét ngang, thân thể lập tức uyển chuyển tránh đi. Lại chém ra một kiếm phản kích.

Băng Phong trảm và Trảm Nguyệt triệt tiêu lẫn nhau, uy lực đáng sợ của Sương Sát khiến cho máu tươi trong cơ thể Sở Mộ cứng lại, hai kiếm va chạm với nhau.

Một tiếng đứt gãy vang lên, Băng Sương kiếm của Bách Lý Sương đứt gãy, lực lượng chấn động mãnh mẽ khiến cho tay nàng cảm thấy đau đớn, thân thể bay ngược về phía sau. Nội tạng bị trùng kích dẫn tới phun ra máu tươi, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Mà Sở Mộ thì cảm thấy cánh tay cầm kiếm của mình giống như bị phủ lên một tầng băng, rét lạnh thấu xương.

Thiên Hoang kiếm nguyên mạnh mẽ tràn ra, Chấn Sơn kính động, lập tức đánh nát băng sương đang lan tràn trong thân thể, thân thể lại khôi phục như thường.

Sở Mộ lại một lần nữa đánh bại đối thủ.

- Còn chưa thi triển Không chi áo nghĩa...

Chân Không Kiếm Vương có cảm giác dở khóc dở cười, thật vật vả mới gặp được một Kiếm giả trẻ tuổi lĩnh ngộ Không Chi áo nghĩa. Muốn nhìn xem người này nắm giữ Không Chi áo nghĩa tới trình độ như thế nào, trong lòng ôm hi vọng, tràn ngập chờ mong lại không nhìn ra được.

Lĩnh ngộ áo nghĩa là một chuyện, nhưng trình độ nắm giữ áo nghĩa ra sao lại là một chuyện.

Cũng giống như học tập tri thức của một môn nào đó, lĩnh ngộ áo nghĩa chẳng khác nào là nắm giữ tri thức lí luận. Nắm giữ áo nghĩa tương đương với biết được độ hữu ích, thiết thực của môn tri thức này, có lợi cho bản thân.

Đáng tiếc thực lực của Bách Lý Sương kia còn chưa đủ để cho Sở Mộ dùng toàn lực. Chân Không Kiếm Vương cũng không có cách nào nhìn xem trình độ nắm giữ của Sở Mộ đối với Không Chi áo nghĩa tới đâu.

Bách Lý Sương bị thua, lại một lần nữa chứng minh thực lực mạnh mẽ của Sở Mộ, không ai có thể địch.

Tuy rằng bị thua, nhưng mà Bách Lý Sương cũng không bị thương nặng, hoàn toàn có thể tiếp tục khiêu chiến với Kiếm giả khác. Đáng tiếc là những Kiếm giả khác đã khiêu chiến đủ số lần. Đối tượng nàng có khả năng khiêu chiến cũng chỉ có một: Sở Mộ.

Thời gian trôi qua, màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều biết rõ. Ngày mai, khi mặt trời mọc là lúc Danh Kiếm lâu mở ra.

Một đêm này nhất định không yên tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment