Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 975

Có vài phần mỹ lệ, vài phần bi tráng.

Bất tri bất giác Sở Mộ lâm vào hồi tưởng, nhớ lại đoạn năm tháng ngắn ngủi tu luyện ở Thanh Lan sơn.

Khi hắn tỉnh lại, bất tri bất giác đã là ngày hôm sau. Hướng mặt trời mọc có ánh sáng xuất hiện, chiếu rọi vào biển mây bát ngát, tăng thêm vài phần cảnh sắc.

Cứ như vậy, một vòng tuần hoàn. Lại trôi qua một ngày.

Sở Mộ rút kiếm, ở ngay bên sườn luyện kiếm thuật cơ sở, từng lần từng lần. Trong lúc bất tri bất giác, Sở Mộ đem môn kiếm thuật biểu hiện Tê Liệt áo nghĩa mà hắn chứng kiến trong Vạn Nguyên cung dung nhập vào trong kiếm thuật cơ sở. Thoáng chốc, Kiếm thuật cơ sở trở nên vô cùng sắc bén, mỗi một kiếm đều đơn giản mà trực tiếp, giống như xé rách không gian, ẩn chứa uy lực vô cùng đáng sợ.

Có thể nói mỗi một kiếm đều ẩn chứa uy lực của lĩnh vực kiếm thuật. Uy lực tăng lên càng thêm kinh khủng, hiện tại sau khi dung hợp,, uy lực mỗi một thức trong kiếm thuật cơ sở đều có thể so sánh với một ít kiếm kỹ tương đối yếu một chút. Một khi bị Sở Mộ quấn lấy gần, thi triển ra môn kiếm thuật cơ sở cường hãn này, chẳng khác nào liên tục dùng kiếm kỹ công kích.

Tu luyện kiếm thuật cơ sở tới trưa, Sở Mộ ngồi ở trên sườn đồi, nhìn biển mây, tâm thần dần dần bình tĩnh trở lại. Tạp niệm liên tục bị bài trừ, lâm vào trong trạng thái không minh.

Chậm rãi nhắm hai mắt lại, Sở Mộ bắt đầu tìm hiểu kiếm ý.

Thời gian một tháng trôi qua.

Sở Mộ ở lại ngọn núi này, mỗi ngày đều tu luyện Thiên Hoang kiếm điển, tu luyện Đoạt thiên, tu luyện Kiếm thuật cơ sở, tìm hiểu kiếm ý, tìm hiểu đủ loại áo nghĩa, nghiên tu kiếm kỹ, lại xem Không Chi lực thiển tích một chút.

Chỉ chớp mắt thời gian nửa năm trôi qua, thực lực chỉnh thể của Sở Mộ lại tăng lên rõ ràng. Chỉ là không có đối thủ thích hợp cho nên chính hắn cũng không biết hiện tại rốt cuộc thực lực đã đạt tới loại cấp độ nào.

Từ khi thu được Đoạt Thiên ở trong tầng thứ tư Cổ Kiếm mộ, Sở Mộ đã bắt đầu tu luyện.

Chỉ là tiến triển rất nhỏ, không có thành quả gì, mãi cho tới khi rời khỏi Man Hoang cổ vực chém giết một trăm người Man Hoang Tấn Long kiếm vệ kia, cướp đoạt thiên phú của bọn hắn, Sở Mộ mới cảm nhận được Đoạt Thiên có tiến bộ rõ ràng. Nhưng mà cách thời điểm đột phá vẫn còn có chút chênh lệch.

Hôm nay ngoài tu luyện ra Sở Mộ cũng sửa sang lại giới chỉ không gian một ít, hiện tại khối tinh thần thiên tinh hắn thu được từ Man Hoang cổ vực đã tiêu hao không còn, mà trên vỏ trứng Man Hoang cự thú không biết tên lại có thêm mọt đường vân, giống như là cánh vậy.

- Sinh ra biến dị...

Sở Mộ mỉm cười, lúc này bàn tay nâng trứng hắn đột nhiên run lên, phảng phất như sống lại. Tiếng răng rắc vang lên, trên vỏ trứng sinh ra một khe hở.

Tiếng răng rắc không ngừng vang lên, từng vết nứt xuất hiện trên vỏ trứng, sau một phút đồng hồ, toàn bộ vỏ trứng cơ hồ đều là vết nứt.

Sở Mộ đã sớm bỏ trứng lên trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào, chờ đợi sinh mạng nho nhỏ kia phá trứng mà ra.

Lại là một tiếng răng rắc vang lên, vỏ trứng nghiền nát, một sinh mệnh chui ra, lần đầu tiên hít thở không khí trong thế giới này.

Sở Mộ có chút hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào sinh mệnh nho nhỏ vừa mới chui đầu ra khỏi quả trứng.

Đầu lớn bằng quả trứng vit, cổ so với đầu thì tráng kiện hơn một chút, có vài phần giống như phiên bản thu nhỏ của Man Hoang trảo long. Màu sắc là màu vàng nhạt.

Tiếng răng rắc tiếp tục vang lên, tứ chi của sinh mệnh nho nhỏ này cũng phá trứng mà ra, cho thấy lực lượng của nó không tầm thường.

Bình thường những sinh linh nhỏ khác khi phá trứng mà ra sẽ rất ngốc, giãy dụa từ bên trong trứng mà ra. Nhưng mà tiểu gia hỏa này vô cùng bá đạo, mạnh mẽ dùng lực lượng và tứ chi của nó phá hủy vỏ trứng chui ra. Vừa sinh ra ở trong thân thể nho nhỏ kia đã tràn ngập một cỗ uy thê.s

Thân thể tiểu gia hỏa này nhìn rất kỳ lạ, có móng vuốt sắc bén giống như Man Hoang Trảo Long, chi sau thì lớn giống như Man Hoang Tấn Long, thân thể cường tráng, loáng thoáng còn có cảm giác lực lượng bá đạo như Man Hoang Bạo Long.

Ngoài ra nó còn có một cái đầu không phù hợp với thân thể, cái đuôi vô cùng sắc bén, dường như ẩn chứa hàn mang.

Mà trên trán nó còn có một cái bọc nỏ, hai bên lưng cũng có một cái bọc nhỏ, không biết là vật gì.

Màu da của tiểu gia hỏa này là vàng nhạt, nhìn kỹ có thể thấy được làn da rất mỏng, non nớt.

Mọi người đều biết, rất nhiều sinh mạng nhỏ lúc vừa mới phá trứng mà ra đều coi người đầu tiên nhìn thấy là người thân duy nhất. Hiện tại cũng không ngoại lệ, tiểu gia hỏa này sau khi đi vững lập tức đi về phía Sở Mộ, thè cái lưỡi hồng liếm bàn tay Sở Mộ, hàm răng nhỏ nhắn của nó cũng cọ cọ vào.

Tay còn lại của Sở Mộ vuốt ve thân thể tiểu gia hỏa này, làn da non mịn có cảm giác bóng nhoáng, mát lạnh, hắn không dám dùng lực, sợ làm bị thương tiểu gia hỏa này.

Trong lúc mơ hồ Sở Mộ có thể cảm nhận được tiểu gia hỏa này bất phàm. Nhưng mà rốt cuộc bất phàm như thế nào, trong lúc nhất thời hắn cũng không rõ ràng lắm, chỉ là hắn biết rõ, huyết mạch của tiểu gia hỏa này nhất định đã trải qua nhiều lần biến dị.

Ba lượt?

Bốn lượt?

Hay là nhiều hơn?

Không biết, hắn chỉ có thể khẳng định khi tiểu gia hỏa này phát triển, thực lực nhất định sẽ bất phàm.

Thân mật với Sở Mộ trong chốc lát, tiểu gia hỏa quay người đi về phía vỏ trứng trên đất, mở miệng nuốt từng khối vỏ trứng vào trong miệng. Hàm răng dày đặc cắn nuốt, nuốt vỏ trứng vào trong bụng. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ vỏ trứng đều bị tiểu gia hỏa này ăn sạch.

Tiểu gia hỏa này còn rất nhân tính hóa, dùng móng vuốt sờ bụng, đánh ợ một cái.

Sở Mộ lập tức cả kinh, hắn từng gặp các loại Man Hoang cự thú, nhưng mà không có bao nhiêu trí tuệ. Chỉ là tiểu gia hỏa trước mắt này biểu hiện quá nhân tính hóa. Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này có trí tuệ hay sao?

Man Hoang cự thú thực lực kinh người, một khi có được trí tuệ, tất sẽ càng thêm cường đại.

Loại hiện tượng này khiến cho Sở Mộ càng cao hứng hơn.

Tiểu gia hỏa ăn no đi tới bên cạnh Sở Mộ, dựa vào chân Sở Mộ rồi nằm xuống. Bộ dáng như đại thiếu gia vậy, khiến cho Sở Mộ dở khóc dở cười.

Có thể dự đoán, có tiểu gia hỏa này, sinh hoạt của Sở Mộ tất sẽ tăng thêm rất nhiều vui thú.

- Không biết tiểu gia hỏa này rốt cuộc là Man Hoang cự thú gì, huyết mạch nhiều lần biến hóa. Ta đặt tên cho nó vậy.

Nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ, Sở Mộ tự nhủ, suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment