Kiếm Đạo Độc Thần

Chương 987

Tô Hạo Sa nói:

- Nhưng mà vẫn không thể coi thường.

- Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn là có tám thành chắc chắn.

Sở Mộ nói.

Hia người lại trò chuyện một hồi, Tô Hạo Sa đứng dậy cáo từ, để lại một mình Sở Mộ đang suy nghĩ.

Kiếm Tôn thập đại cường giả, mang tới cho Sở Mộ áp lực lớn lao, đồng thời cũng kích phát chiến ý.

Thực lực Kiếm Tôn phân chia thành năm tần, Sở Mộ tính toán một chút, cảm nhận thực lực mình hẳn ở trong khoảng từ Kiếm Tôn cao cấp tới Kiếm Tôn đỉnh tiêm. Trong một vạn Kiếm Tôn này coi như là cấp độ trung đẳng, không có xuất sắc một chút nào.

Tuy rằng tự biết thực lực mình không tầm thường, nhưng mà cuối cùng thời gian tu luyện của hắn quá ngắn, chống lại những Kiếm Tôn cực hạn, động một cái đã trở thành Kiếm Tôn được mười mấy năm, mấy chục năm rất khó.

Sở Mộ cảm thấy mình rất khó có thể đạt được thứ tự gì tốt. May mà hắn vốn cũng không phải vì tranh đoạt Thiên Hạ vô song mà tới. Mà là muốn giao thủ với Kiếm Tôn cường đại, cầu mong trong chiến đấu có thể nhận biết được ưu khuyết điểm, chuyển hóa thành thứ của mình, tăng tiến bản thân.

Cũng giống như hắn, những Kiếm Tôn có suy nghĩ như vậy rất nhiều. Chỉ là chuyện này vượt quá dự kiến của hắn, cũng vượt quá dự kiến của những người khác.

Thời gian một tháng trôi qua, Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội cũng chính thức bắt đầu, một vạn Kiếm Tôn cùng với Sở Mộ mới biết được, Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội phân thành ba giai đoạn. Mỗi một giai đoạn hoàn toàn không có luân không. Kể từ đó cũng đồng nghĩa với việc mỗi một Kiếm Tôn đều có cơ hội đạt được loại vinh quang này.

Điểm này ngay cả một thành viên của Bách Thánh minh như Tô Hạo Sa cũng không biết.

Lúc này trước mắt một vạn Kiếm Tôn, trong đó có Sở Mộ là một cánh cửa đồng. Cánh cửa khép kín, bên trên có vô số đường vân. Để lộ ra khí tức thái cổ, từ cổ chí kim.

Trên cánh cửa đồng này có một khối bảng hiệu, bên trên có ba chữ cổ xưa: Cổ Kiếm đạo.

- Cửa thứ nhất của Cổ Kiếm đạo là kiếm thuật vô song.

Kiếm Thánh chủ trì Thiên Hạ Vô Song Kiếm Tôn hội chắp hai tay ra sau lưng, đảo qua một vạn Kiếm Tôn rồi lạnh nhạt nói.

- Tiến nhập Cổ Kiếm đạo, ai có thể đạt được vinh quang của kiếm thuật vô song thì phải xem tạo nghệ kiếm thuật của các ngươi.

Vị Kiếm Thánh này còn nói thêm.

Trong lòng Sở Mộ khẽ động.

Nếu luận thực lực chỉnh thể, trong một vạn Kiếm Tôn hắn không có bất kỳ ưu thế nào. Nhưng mà nếu như chỉ luận kiếm thuật mà nói, hắn còn chưa từng sợ ai.

Mặc dù không có Kiếm Tôn nào nói chuyện, nhưng mà mỗi một người đều cảm thấy, dùng tạo nghệ kiếm thuật của bản thân mình, có hi vọng đạt được vinh quang kiếm thuật vô song.

- Mở ra.

Kiếm Thánh này dùng một ngón tay, cánh cửa đồng phát ra một đạo thanh âm trầm trọng mà cổ xưa. Cánh cửa từ từ mở ra, lộ ra bóng đêm vô tận.

- Các ngươi có thể đi vào rồi.

Kiếm Thánh thu tay lại, lạnh nhạt nói. Hắn không giới thiệu bất kỳ một tin tức nào về Cổ Kiếm đạo, tất cả chỉ có thể tự mình đi lục lọi mà thôi.

Có thể tu luyện tới mức này, tâm chí những Kiếm Tôn này rất là kiên định, không chút do dự bước chân ra. Lục tục đi vào trong Cổ kiếm đạo giống như lỗ đen kia, giống như bị cắn nuốt, biến mất không thấy gì nữa.

Sở Mộ cũng đi vào trong Cổ Kiếm đạo, trước mắt tối sầm lại. Ngay sau đó có quang mang yếu ớt xuất hiện, một mảnh mông lung. Thị kiếm của Sở Mộ giống như mất đi tác dụng vậy, không có cách nào nhìn rõ mọi thứ bốn phía. Thật giống như là thời điểm trước sáng sớm, chỉ mơ hồ nhìn ra đây là một lối đi, chỉ là không biết đi thông tới nơi nào mà thôi.

Một cỗ lực lượng kỳ dị xuất hiện, cuốn tới. Sở Mộ phát hiện ra kiếm nguyên và kiếm ý, áo nghĩa của mình đều bị giam cầm. Tạm thời không có cách nào vận dụng. Mà ngay cả lực lượng của Thiên Hoang kiếm thể cũng bị giam cầm. Chỉ có cường độ thân thể của Kiếm giả Nguyên cực cảnh bình thường.

- Kiếm thuật vô song, xem ra vượt Cổ Kiếm đạo hoàn toàn là dùng kiếm thuật.

Thầm nghĩ một tiếng, đồng tử Sở Mộ đột nhiên co rút lại.

Không biết từ lúc nào đã có một đạo thân ảnh từ phía trước lờ mờ đi tới. Đứng cách Sở Mộ vài trượng, không nói một lời, không nhúc nhích. Khí tức ngưng tụ, có một tia lăng lệ vờn quanh thân, ngăn cản đường tiến lên của Sở Mộ.

Xem ra muốn tiếp tục đi lên phải đánh bại người này.

Không nhìn rõ khuôn mặt, chỉ là khiến cho Sở Mộ có cảm giác quen thuộc, giống như hắn từng gặp người này rồi.

Một tiếng ầm ầm vang lên, một đạo hàn quang lờ mờ hiện lên. Người nọ rút kiếm, kiếm quang lạnh lẽo lan tràn, vô cùng chói mắt.

Kiếm rời khỏi vỏ, khí tức lạnh lẽo mà sắc bén tràn ngập ra, hóa thành một hồi gió mát, thổi về phía Sở Mộ. Sở Mộ chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt biến đổi, kiếm quang chướng mắt giống như một đạo cực quang xé rách không trung, lập tức tới gần. Mục tiêu là cổ họng Sở Mộ, dường như cố gắng đạt tới một kiếm tất sát.

Một kiếm này nắm vững tiêu chuẩn của kiếm thuật, nhanh, chuẩn, ổn, hung ác. Có cấp độ của kiếm thuật đại sư.

Sở Mộ đứng sừng sững bất động, mãi tới lúc kiếm quang gần tới cổ họng hắn mới sải bước bước ra. Trong lúc mơ hồ dường như nghe thấy một tiếng ầm ầm vang vọng, hai đạo thân ảnh giao thoa.

Kiếm của Sở Mộ vẫn ở trong vỏ như trước, bước chân hắn không ngừng tiến lên, tiếp tục đi về phía trước. Mà thân ảnh kia xông về phía trước, sau khi bước thêm ba bước mới dừng lại, đầu người này rơi xuống.

Một kiếm bị mất mạng.

Một vạn Kiếm Tôn cùng nhau tiến vào Cổ Kiếm đạo, dường như cũng bị tách ra, mỗi một Kiếm Tôn đi một con đường, gặp đối thủ có tạo nghệ kiếm thuật giống nhau.

Tạo nghệ của kiếm thuật cấp đại sư, đối với một vạn Kiếm Tôn này mà nói không có gì là khó khăn. Có thể dễ dàng chém giết đối thủ, tiếp tục đi tới.

Đối thủ thứ hai so với thứ nhất có kiếm thuật cao thâm hơn một chút, dùng ánh mắt của Sở Mộ, dù chỉ là khác biệt rất nhỏ cũng có thể phân biệt ra được.

Vẫn là thân thể giao thoa qua, một kiếm miểu sát.

Đối thủ thứ ba.

Đối thủ thứ tư.

Đối thủ thứ năm.

...

Cổ Kiếm đạo không biết tận cùng, Sở Mộ dùng một kiếm đánh bại đối thủ, không ngừng tiến lên. Đối thủ thứ mười đứng trước mắt Sở Mộ.

Trực giác nói cho Sở Mộ biết, đối thủ lần này kiếm thuật sẽ có tăng lên rõ ràng. Nhưng mà bước chân Sở Mộ chưa từng dừng lại, vẫn bảo trì tốc độ đều đều đi lên. Đối thủ cũng bước chân ra, không có rút kiếm, chỉ là có một tia khí tức lạnh lẽo từ trên thân người này tràn ra, càng lúc càng mạnh mẽ.
Bình Luận (0)
Comment