Bên trong vòng xoáy hỗn loạn, còn Cự Kình khổng lồ đang chiến đấu cùng với Hải Xà dàu mấy ngàn thước. Người bình thường mà nghìn thấy một màn này chỉ sợ là hai chân đã phát run rồi.
Cuối cùng con Hải Xà cắn Cự Kình một phát, độc tốt theo hàm răng tiến vào trong cơ thể Cự Kình.
Cự Kình dần đần đỉnh chỉ giãy dụa, sinh cơ đã biến mất.
- Thiên nhiên thật tàn khốc, dưới sự chọn lọc của tự nhiên, kẻ nào thích nghi được mới có thể sinh tồn.
Trước đây Diệp Trần tuy cũng biết được đạo lý này thế nhưng tâm tĩnh không có đi tìm hiểu rõ nguyên nhân trong đó. Thật giống như có chút đạo lý ai cũng biết, ai cũng có thể nói được. Thế nhưng chính thức có thể hiểu được tầng hàm nghĩa sâu ở trong đó lại chẳng có mấy người. ....
Thiên nhiên tàn khốc là một một, nó cũng còn một mặt ôn hòa.
Trên đường đi, Diệp Trần đi ngang qua không ít hòn đảo có sinh mệnh. Trên hòn đảo, dưới những bóng cây xanh râm mát mọi người ở nơi đây sinh hoạt một cách bình thường. Nhòm nông phu thì đi làm ruộng, nhóm ngư dân thì ra biển đánh bắt cá. Đàn bà con gái thì mang theo tiểu hài tử ở nhà làm nội trợ. Diệp Trần nhìn thấy loại sinh hoạt này, từ trong nội tâm hắn nở ra một nụ cười.
Có đôi khi, Diệp Trần ở trên một hòn đảo sinh hoạt trong một thời gian ngắn, làm ruộng bắt cá, trêu chọc tiểu hài tử, cùng một số ít trưởng lão nói chuyện phiếm. Đồng thời cũng nghe câu chuyện lúc còn trẻ của bọn họ, điều này đối với việc cảm ngộ nhân sinh của Diệp Trần rất tốt.
Dần đần, Diệp Trần cũng đã bắt đầu mọc râu, râu ria dần dần dài ra, trông chẳng khác nào một trung niên râu quai nón bình thường cả. Đồng thời tướng mạo hắn khá đẹp trai cho nên không ít nử tử thần hồn điên đảo, ngày nhớ đêm mở.
- Hải tặc đến!
- Hải tặc đến!
Ngư dân bắt cá từ trên thuyền chạy xuống, hô hào thê lương.
Diệp Trần phóng mắt nhìn lại, trên đại dương bao la, mấy chục chiếc thuyền được võ trang đầy đủ tới gần. Những chiến hạm này đềi treo cờ xí đầu lâu.
Trên hòn đảo cũng có võ giả thế nhưng người có tu vi cường đại nhất cũng chỉ là Bão Nguyên Cảnh mà thôi. Còn có mấy người cũng là võ giả nhưng chỉ có tu vi Luyện Khí Cảnh.
Đây là một hòn đảo bình thường. Cho nên cường giả cũng không nhiều.
- Ha ha! Nam toàn bộ giết sạch, nử tử xinh đẹp thì mang về.
Trên chiếc chiện hạm to nhất, một nam tử độc nhãn hung hăng càn quấy cười lớn. Đám thuyền viên đứng phía sau hắn cũng cười, ánh mắt vô cùng hung ác. Loại hòn đảo bình thường này đối với bọn họ không có một chút giá trị nào. Cũng chỉ có thể xem một ít nữ tử xinh đẹp trên đảo để tiết hỏa mà thôi. Sau đó bọn hắn ném ra biển cho cá ăn thịt. Loại sự tình này, bọn họ không chỉ thực thiện có một hai lần.
- Người trẻ tuổi! Ta biết ngươi là một võ giả cường đại. Nhưng hải tặc người đông thế mạnh, ngươi vẫn nên nhanh trốn đi thì hơn.
Thường xuyên cùng nói chuyện với Diệp Trần, một lão giả thúc dục hắn.
- Lão nhân gia yên tâm, chỉ là một ít hải tặc mà thôi.
Trong mắt Diệp Trần lóe lên những tia sáng lập lòe. Mặc dù Diệp Trần đang cảm ngộ sinh mệnh chi đạo, nhưng sinh mệnh cũng có một mặt tốt, một mặt xấu. Bất quá Diệp Trần đã cảm ngộ được sinh tử nhưng hắn không coi thường sinh tử.
Thân thể nhảy lên, Diệp Trần rút ra Phá Tà Kiếm, một kiếm chém về phía hải dương.
Kiếm quang đáng sợ, dài đến mấy ngàn trượng, hải dương bị cắt ra làm đôi, tạo thành một cái khe rãnh thật sâu. Ngay cả dưới đáy biển cũng lưu lại dấu vết.
- Ah! Là tuyệt thế cường giả. Chạy mau.
Đám hải tặc chưa có tới gần hòn đảo, đã bị dọa đến nỗi đái ra quần. Bọn chúng dốc sức liều mạng quay đầu thuyền lại chạy trốn.
Phốc phốc!
Toàn bộ chiến hạm đều bị cắt ra làm đôi. Dưới phạm vi công kích của kiếm quang đám hải tặc trực tiếp tan thành mây khó. Ngay cả những hải tặc ở xung quanh bị kiếm quang ảnh hưởng, thân thể liền hóa thành huyết vụ.
Một kiếm, toàn bộ hải tặc chết hết.
Ầm ầm. Nước biển nhanh chóng che lấp vết kiếm vừa rồi của Diệp Trần. Mà những người dân trên hòn đảo thì ngây mắt nhìn.
- Nguyên lai hắn là một vị cường giả tuyệt đỉnh. Ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một võ giả lang thang bình thường.
Trong nội tâm một ít nữ tử cảm thấy sầu não. Các nàng biết mình không xứng với Diệp Trần.
Hải tặc bị giết nhưng Diệp Trần minh bạch, hắn chỉ giúp được người dân ở đây trong lúc nhất thời, không thể nào giúp họ cả đời. Ở thế giới tàn khốc này, muốn sống được thì cần phải có thực lực cường đại.
Ở trên đảo có rất nhiều võ giả có tu vi Bão Nguyên Cảnh, nhìn thấy Diệp Trần cường đại như vậy, nổi lên tâm tư bái sư.
Diệp Trần cũng dạy bảo bọn hắn mấy ngày, lưu lại một ít tài nguyên rồi ra đi.
Sau khi Diệp Trần ra đi, những người trẻ tuổi này có thể chết trong tay hải tặc, hoặc có thể trở thành cường giả danh trấn thiên hạ. Ai cũng không biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Diệp Trần chỉ có thể hi vọng bọn họ có đủ thực lực bảo vệ bản thân mà thôi. ...
Trong tinh không bao la bát ngát, có một địa phương hỗn độn, thâm bất khả trắc.
Bành bành bành!
Ở sâu trong hỗn độn, hào quang lóng lánh, khí cơ đáng sợ tràn ngập tinh không.
- Ah!
Sau một khắc, một tiếng kêu to vang lên, một mảnh huyết vụ bị đánh ra khỏi hỗn độn chiếu lên một ngôi sao nhỏ gần đó. Ngôi sao nhỏ khẽ run lên, cả ngôi sao bị máu tươi bao phủ.
- Hừ! Chỉ có năm tinh chiến lực cũng dám mạnh mẽ xông tới đây. Thật sự không biết sống chết.
Ở sâu trong hỗn độn, có thanh âm truyền tới.
- Ha ha! Hơn một nghìn năm trước, có một người năm tinh chiến lực thừa lúc chúng ta không chú ý vụng trộm xông ra. Có lẽ hắn cho rằng vận khí tốt, có thể đi ra ngoài.
- Sự tình như vậy chỉ có thể phát sinh một lần mà thôi. Có chúng ta trấn thủ ở nơi này, người của Chân Linh thế giới, muôn đời sau đừng có mong một ai có thể ra ngoài.
- Đây là tự nhiên, bất quá lần sau có người đến để cho ta ra tay. Ta đã rất lâu rồi không có ra tay. Quãng thời gian này thật sự là buồn tẻ.
- Yên tâm, tất sẽ có cơ hội cho ngươi. Một khi bên trong phát sinh đại chiến, nhất định sẽ có người chạy ra. Đến lúc đó ta cũng không cùng ngươi tranh đoạt.
- Ha ha! Có lời này của ngươi là được rồi! Đáng tiếc đây cũng không phải là thế giới của chúng ta. Nếu như cưỡng ép xông vào sẽ phải chịu tổn thương nghiêm trọng. Bằng không chúng ta chỉ cần đi vào tàn sát một phen, trắng trợn vơ vét tài nguyên. Bằng vào thực lực của chúng ta ai có thể ngăn cản.
- Không vội, vô số năm qua đi, Châm Linh thế giới càng ngày càng yếu. Khoảng cách thành công không còn xa.
- Hi vọng cái ngày đó đến nhanh một chút.
Thanh âm càng ngày càng yếu, cho đến khi tắt hẳn.
Trên một ngôi sao gần đó, máu tươi tràn ngập, có nhiều chỗ bị huyết thủy đánh thủng thành một cái động sâu. Rất khó tưởng tượng được với một khoảng cách xa như thế mà huyết thủy lại có được uy lực như vậy.
Cờ rắc!!
Mặt ngoài ngôi sao bỗng nhiên chồi lên, đất đá vỡ vụn, một bóng người chui ra.
- Tử lộ quả nhiên là tử lộ. Long Vương cũng chết, ba ngàn năm tu vi cũng bị biến thành huyết thủy bắn ra ngoài. Người của thế giới khác quả thật quá cường đại. Trừ phi Vương giả phong đế từng lưu lại tên trên tấm bia đế ngân của Chân Linh thế giới phục sinh. Bằng không căn bản không có biện pháp xông qua tử lộ.
- Ân? Huyết thủy không có một điểm hoạt tính, không có khả năng?
Trong tay bóng người có một đoàn huyết cầu lơ lửng, huyết cầu không có một tia hoạt tính, ở đâu cũng là máu tươi, giống nhua chất lỏng màu đỏ vậy.
Long Vương với tư cách là Vương giả nhân loại ở Chân Linh thế giới, tu vi cũng thuộc diện đỉnh cao, đạt tới cảnh giới Tích Huyết trọng sinh. Tuy nhiên thực lực lại quá yếu, Tích Huyết trọng sinh cũng vô dụng. Đối phương hoàn toàn có thể bị diệt sát bất kỳ sinh cơ nào ở trong biển máu. Nhưng bất kể như thế nào, ít nhất cũng phải lưu lại một điểm hoạt tính.
Bóng người nhíu mày khó hiểu.
Trong Vô Tận Hải Dương, hải tặc nhiều không kể xiết, một đoàn đội hải tặc chỉ có mấy trăm người. Người có tu vi cao nhất cũng chỉ là Tinh Cực Cảnh. Đoàn hải tặc lớn một chút, nhân số có thể lên đến hơn vạn, thậm chí là mấy vạn. Còn có Linh Hải Cảnh đại năng, thậm chí là Linh Hải Cảnh tông sư tọa trấn. Có vô số người bị tàn sát, vô số hòn đảo biến thành hoang vu cũng vì bọn họ.
Đối mặt với hải tắc, Diệp Trần cho tới bay giờ đều chỉ nói một chứ, chính là giết.
Một đường chém giết, Diệp Trần cũng không biết rằng mình đã giết qua bao nhiêu người, có lẽ là hơn mười vạn. Có lẽ đã qua trăm vạn. Sinh mệnh vốn tàn khốc, hiện tại hắn đang hóa thân thành ác quỷ của hải tặc.
- Tử vong vốn là điều không thể nào thay đổi được. Nó giống như ao tù nước đọng. Sinh mệnh có rất nhiều loại, có lương thiện, có độc ác, có loại giống như cỏ non nảy mầm, có loại tàn khốc luyện ngục. Sinh mệnh có rất nhiều ngã rẽ, không có một ai biết được điểm tận cùng của những ngã rẽ này là ở đâu. Chính bởi vì điểm này mà ta không muốn bị động cảm ngộ, ta muốn trực tiếp đi tới gần bổn nguyên sinh mệnh.
Nếu có Vương giả Sinh Tử Cảnh ở chỗ này sẽ rất kinh ngạc trước lý giải của Diệp Trần với sinh mệnh.
Nếu như nói tử vong là bất động thì sinh mện chính là vận động. Đồ vật bất động vĩnh viễn không bao giờ sửa đổi được, mà những thứ đồ vận động được thì tùy thời tùy khắc có thể thay đổi. Cả thế giới chính bởi vì có sinh mệnh tồn tại cho nên mới có nhiều biến hóa như vậy. Nhiều năm trôi qua, sinh mệnh có thể nói là chân lý của thế giới.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy khoảng cách Diệp Trần lĩnh ngộ được sinh mệnh chi đạo không còn xa. Mà bản thân Diệp Trần cũng cảm nhận được điểm này.
Không tồn tại lâu, sinh mệnh cũng không phải lúc nào cũng tươi đẹp rực rỡ, luôn lưu truyền về sau.
Một người một chỗ trên một hòn đảo nhỏ, tâm Diệp Trần vô cùng bình tĩnh, không hề bận tâm, tâm như gương sáng. Đủ loại tâm tình từng cái thoáng hiện ra ngoài sáng.
Ở bên cạnh một cái hồ, Diệp Trần dựng một ngôi nhà gỗ.
Lúc này tuyết đọng cũng bắt đầu tan chảy, nghênh đón mùa xuân về.
Cỏ khô ở ven hồ, cũng đã bắt đầu nảy mần, mỗi ngày đều lớn thêm một chút, mỗi ngày đều có biến hóa.
- Mùa đông qua đi, vạn vật sống lại.
Trong nội tâm Diệp Trần linh quang lóe lên, tựa hồ bắt được cái gì đó.
Ngày từng ngày qua đi, tuyết trắng bao phủ hòn đảo nhỏ đã tan hết, một thế giới màu xanh lại xuất hiện, sinh cơ dào dạt. Sinh mệnh không phải vì ngoại giới mà biến hóa, chính bản thân nó đã tự biến hóa rồi.
- Thì ra là thế, mặc kệ sinh mệnh có thay đổi như thế nào, nó cuối cùng cũng vẫn là nó. Chỉ là hình thức tồn tại khác nhau mà thôi. Giết chóc cũng tốt, tàn khốc cũng tốt, hắc ám cũng tốt, ôn hòa cũng được, hoàn mỹ cũng tốt. Hết thảy những quá trình này cũng chỉ là đường đi của sinh mệnh bổn nguyên. Đây là chân lý tồn tại của sinh mệnh.
Oanh!
Trong đầu, phảng phất giống như có lôi đình hiện lên, Diệp Trần giống như được khai sáng, hắn hít một hơi thật sâu, không khí tươi mát không ngừng chảy vào trong cơ thể.
Giờ khắc này, Diệp Trần cũng đã cảm ngộ được sinh mệnh chi đạo.
Sinh mệnh chi đạo đã thành, trên người Diệp Trần phát ra khí tức Sinh Tử. Biến hóa bắt đầu lớn dần, nguyên vốn tử khí áp bách sinh khí. Hiện tại tử khí cùng sinh khí sánh vai cùng đi. Nhưng so với cường giả Sinh Tử huyền quan đệ tam trọng đỉnh phong thì khí tức sinh tử của Diệp Trần cường đại hơn đâu chỉ gấp đôi.
Còn kém một bước nữa, Diệp Trần có thể đạp phá cánh cửa Sinh Tử Cảnh.
Bởi vì sinh mệnh chi đạo của Diệp Trần vừa mới thành lập, khí tức sinh tử chưa thể khống chế được tỏa ra bên ngoài nên địa phương ở nơi đây bị ảnh hoẳng. Hoa nở hoa tàn, cây cỏ phồn vinh đến mức tận cùng rồi cũng dần héo rũ. Cảnh tượng này có phần giống với cảnh tưởng trong Sinh Tử bí cảnh, chỉ có điều không có huyền bí khó lường, không có vĩ đại bằng.
- Phá!
Không có ẩn chứa chân nguyên cùng áo nghĩa, Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên một tảng đá lớn ở ven hồ.
Phốc!
Cự thạch bị hóa thành bột phấn, tro bụi bay tứ tán.
Lĩnh ngộ được tử vong chi đạo và sinh mệnh chi đạo. Diệp Trần cho dù không có tăng lên cảnh giới nhưng sức chiến đầu cũng tăng lên một bậc. Một chưởng vừa rồi đã có ẩn chứa tử khí ăn mòn, cũng có sinh khí ở trong đó.
- Sinh mệnh chi đạo đã thành, kế tiếp cần phải để cho tử vong chi đạo và sinh mện chi đạo cộng hưởng với nhau bước vào Sinh Tử Cảnh.
Tìm hiểu sinh mệnh chi đạo tuy khó, nhưng để cho tử vong chi đạo và sinh mệnh chi đạo cộng hưởng với nhau thì lại đơn giản hơn một chút.
Đương nhiên, cái này cũng cần phải có thời gian, không phải ngay từ lần đầu tiên là thực hiện được.
Trong lúc Diệp Trần đang trên hành trình tìm hiểu sinh mệnh chi đạo. Trên một phiến hải dương bao la, có vô số người đang tìm kiếm tung tích của hắn. Những người này đều mặc một bộ quần áo dính máu, thần sắc lãnh khốc.
- Đại nhân, ở đây không tìm thấy.
- Đại nhân không tìm được tung tích của hắn.
- Đại nhân, nơi này hắn từng dừng chân nghỉ lại, nhưng đã rời đi. Là đi về phía bắc.
Trên tay người đeo mặt nạ cầm một cái vỏ ốc biển, bên trong cái vỏ ốc biển thỉnh thoảng truyền tới âm thaanh.
- Đáng chết. Nhất định phải nhanh chóng tìm được hắn.
Thân thể người đeo mặt nạ ngưng thực, khí tức cường đại. Rõ ràng đây là bản thể của hắn, không phải là tinh thần tưởng niệm thể giống nhu lúc trước. Sau khi biết được Diệp Trần rời Trường Thiên phái, rời khỏi Huyết Thiên đại lục. Người đeo mặt nạ đã tự thân đuổi giết tới đây.
Ngoài ra còn có bốn vị Vương giả Sinh Tử Cảnh, duois trướng mỗi vị đều có hơn một ngàn tên Huyết Vệ mặc quần áo dính máu. Những tên Huyết Vệ này đều là người được lựa chọn cho Huyết Hải Ngũ Thập đại đạo. Đương nhiên, còn cần phải bồi dưỡng thêm một giai đoạn nữa mới có thể chính thức được xem là Huyết Hải Ngũ Thập đại đạo. Hơn nữa những người này không thể sống được lâu, bởi vì bọn họ đều dùng sinh mệnh lực để kích phát tiềm lực.