Diệp Trần cảm giác tay phải của mình đã tê liệt, gân cốt bủn rủn, có thể cầm chặt Phá Tà Kiếm, không để nó mất đi khống chế, đã là cố gắng lớn nhất hắn có thể làm được.
Sau khi kiệt lực ổn định thân thể, Diệp Trần vận chuyển Bất Tử Chi Thân, khôi phục nội thương của cánh tay phải, lập tức mở miệng kính nể nói:
- Tốt một chiêu Hoành Hành Ma Đao, Diệp Trần thụ giáo, xin hỏi Ma Đao Vương, một đao kia, dùng vài phần lực?
Hắn có thể cảm giác được, Ma Đao Vương cũng không dùng toàn lực ứng phó, nếu đối phương toàn lực ứng phó, đoán chừng không phải cánh tay phải bị vết thương nhẹ như vậy, cốt cách sẽ bị chấn nát, cơ bắp phân giải, đương nhiên, đối phương không có khả năng không có chừng mực, đây là luận bàn, song phương đều không dùng chân nguyên và ý chí.
- Ước chừng ba phần lực!
Ma Đao Vương nói ra.
Mặc dù biết Ma Đao Vương không có toàn lực ứng phó, nhưng khi nghe nói đối phương chỉ dùng ba phần lực, vẫn làm cho Diệp Trần thất thần như trước, Ma Đao Vương này, đúng là không thể coi thường, khó trách trong Vương giả đẳng cấp cao, đều là tồn tại đỉnh cấp, chỉ một chiêu Hoành Hành Ma Đao, đã có thể ngăn cảng Vương giả tứ tinh cao cấp.
- Diệp huynh đệ, còn tới không?
Ma Đao Vương dò hỏi - Đương nhiên là tới.
Trong lòng của Diệp Trần ngứa ngáy khó chịu, cùng Ma Đao Vương luận bàn một phen, hắn đối với lực lượng chấn động có lý giải mới, nhất là một chiêu Hoành Hành Ma Đao, đã làm cho hắn có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ.
- Một đao kia, bốn phần lực!
Ma Đao Vương mở miệng nhắc nhở, sau đó thân hình lao tới, đao ra như sấm sét, đao mang cực độ nội liễm, giống như mặt trời có thể thôn phệ ánh sáng của mình trở lại.
Thần sắc của Diệp Trần ngưng trọng, hai tay nắm chặt Phá Tà Kiếm, của người nghiêng qua, một tấn bổ qua.
Boang!
Hoa lửa bắn ra bốn phía, khí tức cuồng bạo, lập tức quét ngang bát phương, mà một tòa núi nhỏ ở bên cạnh, sụp xuống non nửa, đá vụn rơi xuống.
Cùng lần trước giống nhau, cánh tay phải của Diệp Trần, bủn rủn vô lực, tơ máu phun tung toé ra ngoài.
- Ồ? Tiến bộ!
Thần sắc Ma Đao Vương trì trệ, ba phần lực, Diệp Trần đã bị chấn nát quần áo ở tay, bốn phần lực, Diệp Trần vẫn giống như thế, đây không phải tiến bộ thì là cái gì.
- Lợi hại!
Ma Đao Vương bị ngộ tính và năng lực học tập của Diệp Trần làm hù sợ.
- Lại đến!
Diệp Trần đã chữa trị xong nội thương ở cánh tay phải, mở miệng nói.
- Tốt, lần này là năm phần lực!
Hít sâu một hơi, thần sắc Ma Đao Vương thập phần tinh chuẩn và không có bất cứ hoa chiêu gì giống như hai chiêu lần trước, nhưng mà lần này, sức bật và âm thanh giống như sấm sét của đao chiêu, bộc phát như lũ quét.
Cờ-rắc!
Đây là âm thanh xương cốt cánh tay phải của Diệp Trần bị chấn nát, huyết thủy chảy ròng ròng.
- Tiến bộ theo không kịp!
Diệp Trần ngực khó chịu, trong cổ họng có mùi máu tươi.
Lực lượng chấn động, càng về sau, càng khó học tập, lần trước Diệp Trần có thể đuổi kịp tiết tấu của Ma Đao Vương, đằng sau, lại không theo kịp, hắn rốt cuộc là người, không phải là thần, tiến bộ cũng có biên độ, không có khả năng vĩnh viễn tiến bộ lớn, đến lúc nào đó sẽ chậm lại.
- Đao tiếp theo, vẫn là năm phần lực sao?
Ma Đao Vương hỏi.
- Không có việc gì, sáu phần lực!
Ma Đao Vương dần dần gia tăng lực lượng xuất đao, làm cho hắn có một tia cảm giác gấp gáp, hắn không muốn đem cảm giác này tan biến đi, con người là động vật kỳ quái, càng bức bách, bạo phát ra tiềm lực càng lớn, đương nhiên, cũng không phải muốn nắm giữ, là có thể được.
- Vậy ngươi cẩn thận!
Ma Đao Vương hiểu tâm tư của Diệp Trần, lần nữa xuất đao.
Lần này, cánh tay phải của Diệp Trần, cơ bắp tan rã, cốt cách đứt gãy từng khúc, dùng khuyết điểm của mình, va chạm với sở trường của Ma Đao Vương, kết quả đương nhiên rất thảm.
Dùng một chiêu chưa quen thuộc va chạm với Vương giả cao cấp, lại dùng lực lượng chấn động chưa quen thuộc va chạm với Ma Đao Vương, kết quả có thể tốt được sao?
Chỉ sợ ngay cả một phần lực lượng của Ma Đao Vương cũng khó tiếp được.
- Trước ngừng trong chốc lát.
Diệp Trần bỗng nhiên nói ngừng lại.
Hắn không thể không thừa nhận lần này có cảm ngộ rất nhiều, không kịp tiêu hóa, nếu chậm thêm chút thời gian, linh cảm sẽ nhạt nhòa một ít, cho nên nói xong câu đó, lập tức nhắm mắt lại.
- Có cảm ngộ?
Trong nội tâm Ma Đao Vương hiểu rõ, đứng tại trong hư không, lẳng lặng chờ đợi.
- Thì ra là thế!
Không nói Diệp Trần có cảm ngộ, Lam Sơn Mi cũng có một ít cảm ngộ, Ma Đao bí quyết của nàng, cùng Ma Đao Vương nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối, mặc dù không có tự mình cảm thụ Hoành Hành Ma Đao của Ma Đao Vương, nhưng ở một bên quan sát, cũng có lợi ích không nhỏ, dù sao nàng và Diệp Trần bất đồng, Diệp Trần là tự đi đường mình, tu luyện là kiếm pháp, nàng tu luyện, là Ma Đao bí quyết được truyền thừa từ lúc Ma Đao tông khai tông đến nay.
Trong nội tâm kích động, Lam Sơn Mi nhịn không được rút trường đao ra, diễn luyện.
Những mưa gió ở bên ngoài, cùng Diệp Trần một chút quan hệ cũng không có, hắn đắm chìm vào trong cảm ngộ lực lượng chấn động, trong đầu, hư ảnh Ma Đao Vương, lần lượt phát đao về phía hắn, động tác càng ngày càng chậm chạp, càng ngày càng rõ ràng, giống như thả chậm cả ngàn lần, mỗi một động tác đều có thể nhìn thấy rành mạch.
Linh hồn lực gấp mười lần người thường, đã làm cho năng lực mô phỏng của Diệp Trần quá mức cường đại, năng lực phân tích rất khủng bố.
- Đúng, chính là như vậy!
Diệp Trần cũng không mở to mắt, nắm Phá Tà Kiếm, tùy ý vung vẩy một chút.
Một lần!
Hai lần!
Mấy mươi lần qua đi, Diệp Trần mở to mắt.
- Lần này vẫn là sáu phần lực!
Diệp Trần nói với Ma Đao Vương.
Ma Đao Vương gật đầu.
Boang!
Kết quả làm cho Ma Đao Vương rất khiếp sợ, một lần trước, cánh tay Diệp Trần tan rã, cốt cách cũng đứt gãy từng khúc, lần này, cơ bắp của Diệp Trần xuất hiện vết rách, cốt cách cũng không đứt gãy - Ngộ tính thật đáng sợ!
Ma Đao Vương lần đầu bị ngộ tính của người khác làm cho khiếp sợ.
- Quả nhiên!
Rốt cuộc Diệp Trần cũng sờ được con đường chính xác, con đường Ma Đao Vương đi trước, hắn đang nghiên cứu lộ tuyến, là sai lầm, hoặc là nói đang đi đường vòng, cho nên bất kể cố gắng như thế nào, đều chỉ có thể tiếp cận hoàn mỹ, nhưng không cách nào làm hoàn mỹ, hiện tại cùng Ma Đao Vương luận bàn, hắn đã biết được con đường chính xác, tiến bộ bắt đầu rõ ràng Thời điểm bảy phần thực lực, cánh tay phải của Diệp Trần xuất hiện đau đớn, nhưng hắn nhanh chóng thích ứng bảy phần lực của Ma Đao Vương, bắt đầu hướng lên tám phần lực.
- Kẻ này tuyệt đối là quái thai, rõ ràng chỉ trong một ngày, có thể tiến bộ trên diện rộng nhu vậy.
Ma Đao Vương nghĩ mãi không thông, Diệp Trần tiến bộ vì sao lại có thể đánh vỡ lẽ thường như thế chứ, hắn nhìn ra, bất kể là thiên tài thế nào cũng phải tiến hành theo chất lượng a, không ai có thể học một lần là xong, nếu có ai có thể làm được thì đó là thần.
Đương nhiên, hắn cũng không phải biết rõ, Diệp Trần đã nghiên cứu thức thứ hai của Chấn Kiếm Quyết rất lâu, bởi vì đi đường quanh co, cho nên đình trệ, mà hắn xuất hiện, đã giúp Diệp Trần tìm ra con đường chính xác, tăng tích lũy trước đây, tiến bộ đương nhiên thần tốc, từ trong lực lượng cảm ngộ, con đường rộng mở.
Trừ việc đó ra, không thể bỏ qua ngộ tính mạnh không hợp thói thường của Diệp Trần, đây là kỳ tích do ngộ tính gấp mười lần thường nhân.
Hoành Hành Ma Đao đạt tới tám phần lực, uy lực mạnh mẽ hơn một cấp bậc, liên tục luận bàn hơn mười lần, Diệp Trần cũng không thể kéo gần chênh lệch, chuyện này làm cho hắn hiểu được, tích lũy do nghiên cứu thức thứ hai của Chấn Kiếm Quyết đã hết, chỉ dựa vào ngộ tính, rất khó trong thời gian ngắn tiêu hóa được tin tức, đầu óc có chút đau nhức Hơi có vẻ xấu hổ, Diệp Trần nói:
- Ma Đao Vương, hôm nay dừng ở đây a! Không biết gần đây ngươi còn chuyện gì hay không?
- Được!
Ma Đao Vương thở ra một hơi, Diệp Trần tâm thần mệt mỏi, hắn cũng có chút mệt mỏi, bởi vì ngộ tính của Diệp Trần làm mệt mỏi.
- Gần đây cũng không có việc gì, ta cùng Mị nhi ở chỗ này quấy rầy ngươi vài ngày, sẽ không phiền toái a!
Trong lòng hắn biết rõ, lập tức đoán ra suy nghĩ trong lòng Diệp Trần, kỳ thật nếu như đem Diệp Trần đổi thành hắn, hơn phân nửa cũng không nỡ bỏ qua đối thủ bồi luyện tốt như vậy.
- Không phiền toái, ta đang muốn lưu các ngươi ở lại vài ngày!
Diệp Trần hào phóng thừa nhận nói ra.
Ma Đao Vương bồi luyện cho hắn, đương nhiên Diệp Trần sẽ chiêu đãi cho tốt, sau khi trở về đình đài, từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra một vò Hầu Nhi Tửu, sau đó lại lấy ra bá cái ly.
- Đây là một bằng hữu đưa tặng cho ta Cực phẩm Hầu Nhi Tửu, hai vị nếm thử!
Diệp Trần rót đầy cho hai người.
Ma Đao Vương nghe được, con mắt sáng ngời, một ngụm uống cạn.
- Hảo tửu, ta chưa từng uống qua rượu ngon như vậy, không đúng, rượu này có thể gia tăng tu vi! Rượu này sền sệt, năng lượng trong đó lập tức luyệ hóa thành chân nguyên, thập phần tinh thuần!
Lam Sơn Mi uống một ngụm, cả gương mặt đỏ bừng và bị sặc, thân thể nóng lên, phát nhiệt, năng lượng ẩn chứa trong Hầu Nhi Tửu quá mức tinh thuần, cộng thêm tửu lực cường đại, nếu không đạt tới tu vi Sinh Tử Cảnh, sẽ sinh ra men say, chân nguyên trong cơ thể kích động, suýt nữa khống chế không được mà bộc phát.
Không khỏi trách cứ liếc nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần cười nói:
- Đây là Cực phẩm Hầu Nhi Tửu, thời gian làm ra một vò là một năm, một ly, có thể gia tăng tu vi tu luyện trong một tháng của Sinh Tử Cảnh Vương giả đấy!
- Đúng là hảo tửu!
Ma Đao Vương nhịn không được liếc nhìn vò rượu trên bàn.
Kỳ thật gia tăng tu vi chỉ là phụ, dùng tu vi của Ma Đao Vương, một ly Hầu Nhi Tửu không nói lên điều gì, nhưng mà, sau khi đạt tới Sinh Tử Cảnh, rượu ngon tầm thường, giống như nước lạnh, căn bản không có hương vị, hắn cũng học tập sản xuất rượu ngon, đáng tiếc tối đa chỉ có thể sản xuất ra rượu ngon Thượng phẩm, sao có thể so sánh cùng Cực phẩm Hầu Nhi Tửu.
- Tiếp!
Diệp Trần lại rót đầy cho Ma Đao Vương.
Cùng ngày, Lam Sơn Mi đã sớm đi ngủ, Diệp Trần và Ma Đao Vương uống sạch vò Hầu Nhi Tửu, sinh ra một chút men say.
Nhoáng cái năm ngày qua đi.
Hôm nay, Diệp Trần và Ma Đao Vương tiếp tục luận bàn.
- Diệp Trần, lần này là thập phần lực, trong cùng giai, chưa ai đỡ được Hoành Hành Ma Đao của ta, mà không bị ảnh hưởng gì.
Ma Đao Vương cầm trường đao bằng hai tay, nhắc nhở.
- Một kiếm này của ta, cũng tiếp cận hoàn thiện, còn cần cảm tạ năm ngày chỉ giáo của ngài!
Thời gian năm ngày, Diệp Trần đối với lực lượng chấn động, có lý giải sâu hơn, trước kia hắn đi đường vòng, tiến bộ nhanh là vì hắn ngộ tính cao, mất đi ngộ tính là ưu thế hạng nhất, lực lượng chấn động không có thành tựu vững chắc.
- Tốt, tiếp đao!
Ma Đao Vương chém một đao tới, âm thanh như sấm sét giữa trời quang.
Hít sâu một hơi, trong mắt Diệp Trần bắn ra hào quang, một kiếm xuất ra, nguyên khí thiên địa lấy hắn làm hạch tâm, không gian cũng sinh ra chiết xạ, giống như một kiếm này, cũng không phải kiếm, mà là một đạo ánh sáng. Nguồn truyện: Truyện FULL Phanh!
Hai người không chút sứt mẻ!
Sau một khắc, cánh tay phải Ma Đao Vương run lên kịch liệt, vô số khí lưu cường đại đang chấn động quanh cánh tay, giống như phong bạo tàn sát bừa bãi, căn bản là không ức chế nổi.
- Một kiếm này tên gì?
Cánh tay phải bị đứt, Ma Đao Vương hỏi.
- Gọi là Thiên Thượng Kiếm đi!
Thiên Thương Kiếm, chấn kiếm quyết thức thứ hai!
Khác với Thiên Cát Kiếm, Thiên Thương Kiếm chính là để cho lực lượng chấn động truyền vào trong người đối phương, tiến hành chấn động, gây thương tổn ở bên trong. Cho nên lực lượng chấn động phải rất tập trung, bằng không sẽ bị phân tán, tổn hao đi không ít. Ma Đao Vương có thể tiếp được một kiếm này mà chỉ bị mất đi một cánh tay phải chủ yếu là do hắn né tránh được điểm tập trung của lực lượng chấn động, chỉ bị ảnh hưởng một phần. Bằng không sẽ không chỉ đơn giản mất đi một cánh tay phải, mà toàn bộ thân thể sẽ bị phá nát.
- Lợi hạu, ta phải tốn mười năm mới sáng tạo ra được Hoành Hành Ma Đao vậy mà so với Thương Thiên Kiếm của ngươi được sáng tạo trong thời gian ngắn. Thật là xấu hổ.
Ma Đao Vương khó ngọc phun ra một ngụm trọc khí.
- Ta cũng muốn đa tạ Ma Đao Vương tiền bối chỉ giáo. Bằng không ta muốn sáng tạo ra một chiêu này cũng không có nhanh như vậy.
Lời nói của Diệp Trần là thật lòng, theo như hắn dự tính thì muốn hoàn thành một chiêu này phải cần ít nhất ba bốn tháng. Nhưng hiện tại được Ma Đao Vương chỉ giáo cho nên mới có sáng tạo ra được Thiên Thương Kiếm nhanh như vậy.
Có một số người bị vây quanh một vấn đề nào đó vô số năm, nhưng một ngày có được một người nhắc cho hắn điểm mấu chốt. Từ đó hắn bừng tỉnh, nhìn thấy được một mảnh thiên được khác. Trường hợp của Diệp Trần cũng giống như vậy.
- Không có ngộ tính cường đại, cho dù ta có chỉ giáo cho ngươi cũng vô dụng.
Ma Đao Vương lắc đầu, tự mình đã lĩnh giáo qua Thiên Thương Kiếm, hắn vô cùng rõ ràng một kiếm này đáng sợ đến mức nào. Hai người giao thủ, cho dù là chân nguyên và ý chí, hay là lực sát thương cũng lớn vô cùng. Nếu như vận dụng chân nguyên và ý chí vào trong Thiên Thương Kiếm thì uy lực sẽ tăng hơn mổ trăm lần, chênh lệch vô cùng to lớn. Còn nếu như không dùng chân nguyên và ý chí, lực sát thương của Hoành Hành Ma Đao là chín, lực sát thương của Thiên Thương Kiếm là mười. Chênh lệch chỉ là một.
Nếu như vận dụng thêm chân nguyên và ý chí vào trong đó thì lực sát thương của Hoành Hành Ma Đao là chín trăm, lực sát thương của Thiên Thương Kiếm là một nghìn, tỷ lệ tuy không tăng lên nhưng hiệu quả tạo thành lại khác nhau một trời một vực.
Huống hồ hủy diệt kiếm ý của Diệp Trần đã đạt tới lục giai. Lục giai hủy diệt kiếm ý phối hợp với Thiên Thương kiếm, lực sát thương chỉ có thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung. Đây tuyệt đối là tuyệt chiêu bảo mệnh.
- Diệp huynh, ta nghĩ muốn nhìn thấy ngươi toàn lực thi triển Thiên Thương Kiếm một lần. Không biết có được không?
Ma Đao Vương bỗng nhiên đề nghị.
- Được!
Diệp Trần không chút do dự, đáp ứng.
- Nơi đây không phải là địa phương thích hợp để thử kiếm, chúng ta đổi một địa phương khác.
Diệp Trần nói.
- Đây là tự nhiên, phải đi đến tam trọng thiên chứ!
Ma Đao Vương ngẩng đầu nói. ...
Tam trọng thiên kỳ thực chính là một mảnh tinh không. Bất quá phiến tinh không này bị trói buộc với Chân Linh thế giới, so với tinh không bênh ngoài thì cách nhau một tầng lá chắn.
Trong tinh không có vô số ngôi sao lóe sáng, cự ly gần có, xa có. Ngoại trừ những địa phương được ánh sáng của ngôi sao chiếu sáng ra thì những địa phương khác đều đen kịt vắng vẻ một mảnh. Loại đen kịt này cũng không phải là đưa tay lên không nhìn thấy năm ngón tay, mà là khi nhìn về phía xa, khiến cho người ta có cảm giác vĩnh viễn không có tận cùng.
Phá tan đỉnh trời của nhị trọng thiên, ba người tiến vào trong tinh không.