Tà Vương lúc nảo bị người ta xem thường như vậy, huống chi Diệp Trần hắn chỉ là loại mới nổi.
- Tà Thần Trảo!
Vũ khí của Tà Vương là một bộ trảo màu vàng, năm ngón tay to lớn của hắn tung một trảo về phía Diệp Trần, vết cào dữ tợn xé rách không gìan, tà khí bao trùm thiên địa.
- Thương!
Đối mặt một kích đầy giận dữ của Tà Vương, Diệp Trần bình thản rút Thiên Hạt Kiếm chém ra kiếm quang hỏa diễm màu xanh ngạnh kháng trảo kích màu vàng của Tà Vương. Khí kình oanh động, Diệp Trần vẫn không lay chuyển nhưng thân thể Tà Vương lại bị hất ngược về phía sau, bước chân siêu vẹo. Kiếm pháp của Diệp Trần đã sớm tiến cảnh giới dùng tâm ngự kiếm, có thể nói là không có sơ hở nào. Một kiếm tùy ý đã có thể đánh trúng Tà Vương, lực đạo dù kém hơn nhưng tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều, dù xuất kích chậm hơn nhưng vẫn đến trước đối phương.
- Tà Điểu Tập Nhật.
Tà Vương cảm thấy hơi kinh hãi, năm ngón tay trái khép lại, hiện lên hình dáng ác điểu, nhanh chóng mổ về hướng huyệt thái dương của Diệp Trần. Một chiêu này có tên là Tà Điếu Tập Nhật, nếu bị đánh trúng đầu là lập tức bị nổ tung.
Diệp Trần không tránh không né, lực đạo trên Thiên Hạt Kiếm lần nữa gia tăng lên ba phần, thân kiếm khẽ cong vút một đường. Chỉ một khắc sau đó, Thiên Hạt Kiếm duỗi thẳng trở lại đồng thời bộc phát ra kiếm khí kinh người. Nháy mắt chém về phía Tà Vương, hồ quang chưa kịp chạm vào Chân Nguyên hộ thể của Diệp Trần đã bị đánh tan.
- Tà Vương, ngươi còn lâu mới là đối thủ cùa ta.
Diệp Trần lắc đầu, thực lực của Tà Vương so với Ngục Vương thì có mạnh hơn một bậc, nhưng ngay cả Ngục Vương cũng không phải đỡ được một chiêu của Diệp Trần chứ đừng nói là Tà Vương. Huống chi, Thủy Hỏa Vô Tình của Diệp Trần đã đại thành, sớm không còn là tuyệt chiêu mà Vương giả Phong Đế bình thường có thể địch. Trong mọi người ở đây, sợ rằng chỉ có Hư Hoàng mới có thế cùng hắn đánh một trận.
Bị đấy lùi ra ngoài, sắc mặt Tà Vương lúc xanh lúc trắng. Làm trò nhiều như vậy trước mặt hàng trăm Vương giả nhưng cuối cùng bị Diệp Trần dùng một kiếm đánh bại. Hắn cảm thấy mình ngay cả tư cách uy hiếp đối phương cũng không có, mà nghe thêm những lời này quả thực là nhục nhã.
Trong đám người này, Ngục Vương nhìn có chút hả hê, hắn và Tà Vương cũng không phải bằng hữu. Mặc dù trước đó hắn cũng ở trước mặt Diệp Trần khua tay múa chân và nhận lấy thảm bại, nhưng hắn ít nhất không bị mất mặt trước nhiều người như vậy.
Bất quá, Ngục Vương cũng rùng mình không thôi, so với lần giao chiến trước, kiếm pháp của Diệp Trần tựa hồ càng thêm quỷ thần khó lường. Chỉ lấy kiếm chiêu bình thường là có thể hóa giải tuyệt chiêu của Tà Vương.
Hẳn nào biết, Thủy Hỏa Vô Tình đại thành không chỉ giúp cho Diệp Trần có được nhiều hơn một kiếm chiêu siêu cấp, mà còn làm cho Diệp Trần hoàn toàn hiếu được tinh túy của mấy ngàn loại kiếm thuật trong kiếm giới.
Tà Vương thẹn quá thành giận - Tà Điểu Đoạt Nhật! truyện copy từ Tà Điểu Đoạt Nhật! Bản chất chính là sự dung hơp giữa trảo pháp Tà Thần và Tà Điếu Tập Nhật. Đây là sự dung hợp hai đại sát chiêu làm một, so với Tà Điếu Tập Nhật còn lợi hại hơn mấy lần. Tuy nhiên. Trọng yếu hơn chính là một chiêu này lại bá đạo không giống với Tà Điểu Tập Nhật, tốc độ phát ra cùng độ chính xác cao hơn nhiều. Chân Nguyên toàn thân rót vào một trảo này, Tà Vương bay vọt tới gần Diệp Trần, một trảo bành trướng vồ tới.
Hư ảnh một con đại điểu hung ác giương cánh bay cao, thanh âm bén nhọn vang lên đều muốn lấn át bất kỳ loài ác điểu nào. Điểu trảo sắc bén như đao kiếm hướng về Diệp Trần phi tốc đến.
- Một chiêu này, sơ hở còn nhiều hơn! Chẳng qua là uy lực lớn hơn mà thôi.
Thiên Hạt Kiếm vừa chuyển một vòng, Diệp Trần đâm tới một kiếm, điện quang như hỏa thạch đâm trúng đỉnh đầu hư ảnh đại điểu. Sau một khắc, đầu hư ảnh đại điểu nổ tung, thân thế tan rả, trảo ảnh sắc bén như đao kia mới vừa chạm đến Chân Nguyên hộ thể của Diệp Trần đã phân tán sụp đổ, nhanh chóng tiêu tán.
- Diệp Trần, ngươi thua rồi!
Hư ảnh đại điểu mới vừa tiêu tán, thân thể Tà Vương đã phá không mà đến. Hóa ra, chiêu Tà Điểu Đoạt Nhật này chẳng qua chỉ là bình phong che chắn cho hắn tung ra sát chiêu thực sự.
- Ầm!
Một con ác điểu lớn hơn nữa đột ngột thành hình, một ngụm nuốt Diệp Trần vào trong bụng.
Tà Điếu Thôn Nhật, một tuyệt chiêu gần với võ học áo nghĩa đỉnh giai.
- Không tốt!
Vương giả Sinh Tử Cảnh bên này của Diệp Trần thất kinh, cho là Diệp Trần khinh địch nên bị Tà Vương lật thuyền trong mương. Dù sao đồng dạng có chiến lực ngũ tinh, kẻ nào kinh thường đối phương sẽ bị lật thuyền trong mương là điều không thể không xảy ra.
Chỉ có Huyền Hậu, Ma Hoa Hoàng cùng với Tiên Thiên Ma Hoàng biết, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
- Tà Vương, ngươi cũng được coi như là một thiên tài tuyệt diễm ở thời đại trước, nhưng ngươi lại ở đây thi triển võ học như vậy, thật sự ta rất thất vọng. Nguyên nhân lớn nhất chắc là ngươi vẫn chỉ muốn cạnh tranh với Yến tiền bối.
Một đạo kiếm quang từ hư không bay đến, phá nát thân thể hư ảnh đại điểm rồi chém giết về phía Tà Vương.
Tà Vương chấn kinh, nhanh chóng vặn người né tránh đạo kiếm quang này. Bất quá Diệp Trần tựa hồ đã sớm dự liệu đến lộ tuyến né tránh của hắn nên đã cho kiếm quang gập lại đâm xuyên thủng thân thể Tà Vương.
Hư Nguyên Trảm!
Tuyệt chiêu của Nguyên Hoàng, Diệp Trần đã sớm thấm nhuần nên cũng lấy phong cách của mình tạo ra thay đổi, uy lực mặc dù không bì kịp Hư Nguyên Trảm nhưng trình độ tinh diệu chỉ hơn chứ không kém.
- Phốc xuy!
Máu bắn trường không, Tà Vương chật vật thoái lui, huyết nhục tái sinh, rất nhanh phục hồi như cũ. Nhưng tu vi ít nhất tốn thất một phần ba bởi vì một kiếm này có ẩn chứa Hủy Diệt Kiếm Ý.
- Đủ rồi!
Hư Hoàng ngăn lại, càng không hề cam tâm để Tà Vương chết, lạnh nhạt nói:
- Bây gìờ không phải là thời điểm quyết chiến sinh tử. Kẻ thắng, người chết thì có ý nghĩa gì.
- Hừ!
Tà Vương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lóe lên tinh mang.
Chân mày Diệp Trần cau lại, nhìn về phía Hư hoàng nói:
- Hư Hoàng! Trận chiến này, bất kể ai thắng ai thua, hao tổn cũng là chiến lực Chân Linh thế giới, ngươi cảm thấy có cần thiết không?
- Lúc ngươi đánh chết ba người Hoàng lão quái, có từng nghĩ tới một điểm này không?
- Bọn chúng là vì muốn giết ta nên có chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng hiện tại, là toàn diện đại chiến, không phải là chết một người hay hai người.
Hư Hoàng nhìn Diệp Trần, - Đối với ta mà nói, tiêu trừ Nhân Ma nhất tộc là việc cần làm. Về phần tổn thất, cũng là do các ngươi gieo gió gặt bão. Ta không biết Linh Đan Vương vì sao giúp ngươi. Nhưng chỉ cần giết ngươi rồi, ta nghĩ hắn tự biết lựa chọn nào chính xác. Đôi khi quá thiên tài, đối với Chân Linh thế giới cũng không phải là một chuyện tốt, có lẽ là một tai họa cũng nên. Ngươi chọc cho quá nhiều chuyện xảy ra, Chân Linh thế giới nội loạn cũng một phần là do ngươi dựng lên.
Không có Diệp Trần, Huyền Hậu cùng Ma Hoa Hoàng sẽ không trấn thủ được lâu đến lúc này, bọn người Hư Hoàng muốn khống chế Nhân Ma nhất tộc cũng sẽ không cần nhiều phong ba như vậy, hoàn toàn có thể hạ thấp tổn thất xuống thấp nhất.