Diệp Trần liền nhìn đến Hỗn Loạn Ma Hải.
- Đây là? Khôi Lỗi chiến hạm?
Diệp Trần sắc mặt ngưng trọng không gì sánh được.
Bầu trời Hỗn Loạn Ma Hải, bốn trăm chiếc Khôi Lỗi chiến hạm đang huyền phù ở đó. Những Khôi Lỗi chiến hạm này dài đến vài trăm thước, dựa theo quy mô, mỗi một chiếc đều có thể dung nạp được năm sáu ngàn người. Ngoại trừ cái đó ra, ở bên ngoài Khôi Lỗi chiến hạm, có ba đạo nhân ảnh hấp dẫn chú ý của Diệp Trần. Một là trung niên hùng vĩ thân cao ngoài năm thước, khí tức kinh khủng như hải, thâm bất khả trắc. Một là Ma tộc đầu trọc ánh mắt hung tàn, khí tức hung tàn trên người hầu như ngưng thành thực chất, bởi tính đặc thù của Linh Hồn Chi Nhãn, Diệp Trần thậm chí thấy được bên trong khí tức hung tàn kinh khủng kia có vô số nhân ảnh đang giãy dụa, phảng phất như vô số Quỷ Hồn mãi mãi không được siêu sinh, thê lương sợ hãi. Cuối cùng là một Ma tộc tướng mạo cực độ xấu xí, mái tóc khô vàng, đang cười lộ ra một cái miệng đầy răng vàng không đồng đều. Không cần lý do gì, từ đáy lòng Diệp Trần đối với người này sản sinh địch ý, khí tức của đối phương tuy rằng không có hung tàn như Ma tộc đầu trọc, nhưng thập phần ác độc.
- Thế nào?
Ma Hoa Hoàng thấy Diệp Trần sắc mặt khó coi, liền hỏi.
- Các ngươi nhìn xem!
Diệp Trần đưa tay phất một cái, trong hư không, Không Gian Chi Lực ngưng tụ, xuất hiện một quang mạc năm màu. Trên quang xuất hiện cảnh tượng vừa rồi Diệp Trần thấy được.
- Bốn trăm chiếc Khôi Lỗi chiến hạm, thật đúng là đại phiền toái.
Ma Hoa Hoàng hấp một ngụm lãnh khí, Mộ Dung Khuynh Thành vùng xung quanh lông mày cũng không nhịn được nhăn lại. Lúc đó toàn bộ lực chú ý của nàng ở trên người Cự Ma Đế, do đó không chú ý tới có nhiều Khôi Lỗi chiến hạm như vậy.
- Cư nhiên có người có thể cách xa như vậy, nhìn trộm chúng ta.
Hỗn Loạn Ma Hải, Trớ Chú Ma Đế tâm sinh cảm ứng, xa xa nhìn về phía Chân Linh Đại Lục một cái.
- Có người nhìn trộm, hẳn là lợi dụng bảo vật gì đi sao!
Khủng Cụ Ma Đế suy đoán nói.
- Hừ, quá coi thường Trớ Chú Ma Đế ta rồi.
Trớ Chú Ma Đế thân phụ trớ chú ma lực, đối với nhìn trộm, thập phần mẫn cảm. Đối với địch ý, càng mẫn cảm đến mức tận cùng, bằng không hắn cũng sẽ không sống tới ngày nay, thủy chung vẫn bình yên vô sự.
- Ác Quỷ Triền Thân Chú!
Theo trong miệng Trớ Chú Ma Đế yên lặng nói ra, một cổ vô hình vô chất trớ chú khí tức tán ra trong hư không, theo ánh mắt của Diệp Trần nhìn lại qua đó.
Ở ngoài hàng tỉ vạn dặm, Lạc Trần Kiếm Tông, đầu Diệp Trần hơi nhoáng lên, Linh Hồn Chi Nhãn vận chuyển lập tức bị cắt đứt.
Cơ Khí cơ cảm ứng, trong hư không ngũ thải quang mạc cũng bị nghiền nát. Một hình ảnh cuối cùng là nhãn thần tràn ngập ác độc của Trớ Chú Ma Đế xông thẳng vào chỗ sâu trong linh hồn. Người bình thường thấy nhãn thần này, chỉ sợ sẽ lập tức kinh hãi mà chết. Sinh Tử Cảnh Vương giả không đủ tâm tính, cũng sẽ ác mộng không ngừng, tinh khí thần suy kiệt.
Bất quá, nhãn thần có lợi hại đi nữa, cũng không trực tiếp trớ chú lợi hại, Diệp Trần hiện tại ở trong trớ chú.
- Trên người ngươi...!
Mộ Dung Khuynh Thành trong lòng cả kinh, trong tầm mắt, trên người Diệp Trần chui ra vô số ác quỷ. Những ác quỷ này phảng phất như cắm rễ trên thân thể Diệp Trần, muốn thôn phệ huyết nhục của hắn.
Kỳ quái là, Mộ Dung Khuynh Thành có thể thấy, Ma Hoa Hoàng lại nhìn không thấy được.
- Trớ chú chi lực thật cường đại.
Diệp Trần thôi động Hủy Diệt Kiếm Ý và Bất Hủ Kiếm Ý thế nhưng lại khó có thể trừ tận gốc. Trớ chú chi lực này đã cường đại đến trình độ nhất định, hầu như cùng với bản thân sản sinh liên hệ chặt chẽ, không thể giải trừ.
- Hừ!
Tay phải nắm chặt lên Đồ Ma Kiếm, Diệp Trần hơi rút ra một điểm.
Hô, bình địa nổi gió, một cổ Kiếm Ý vô cùng kinh khủng từ trên người Diệp Trần bạo phát. Trớ chú chi lực vô hình vô chất nhất thời bị chấn đi ra, hóa thành hư vô.
- Di, trớ chú biến mất.
Trớ Chú Ma Đế rõ ràng cảm ứng được chính mình mất đi khống chế đối với Ác Quỷ Triền Thân Chú. Trớ chú thứ này hư vô mờ mịt, không dấu vết có thể tìm ra. Duy nhất có thể tiêu trừ trớ chú, chỉ có võ đạo ý chí, linh hồn lực công kích cũng không có tác dụng. Đương nhiên, ngoại trừ võ đạo ý chí loại lực lượng thuộc về tự thân này, cũng có có một chút bảo vật đặc thù có thể tiêu trừ trớ chú.
- Không biết là ai làm?
Khủng Cụ Ma Đế hỏi.
- Là Diệp Trần, bên người hắn còn có Nhân Ma thân cụ Hắc Ám Ma Nữ huyết thống kia.
Nương theo trớ chú chi lực trong nháy mắt truyền lại hình ảnh kia, Trớ Chú Ma Đế đã biết được là ai đang nhìn trộm hắn rồi.
- Ma tộc này cư nhiên có thể lấy ánh mắt của ta làm vật dẫn, đem trớ chú truyền qua đây. Hơn nữa lấy Hủy Diệt Kiếm Ý và Bất Hủ Kiếm Ý của ta cũng khó thoáng cái trừ tận gốc, chỉ có dung hợp khí tức phong duệ không gì sánh được của Đồ Ma Kiếm mới có thể nhất cử có hiệu quả.
Diệp Trần thần sắc thập phần nghiêm túc, hắn là không sợ trớ chú của đối phương, nhưng không có nghĩa là những người khác không sợ. Nếu là trong đại chiến, để đối phương phát huy ra, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, người như thế thực lực dù cho không tới Thất Tinh, uy hiếp cũng đã đạt được Thất Tinh.
- Trớ chú thật sự lợi hại như vậy?
Ma Hoa Hoàng vừa rồi tuy rằng không thấy được hình tượng ác quỷ, nhưng là cảm ứng được trên người Diệp Trần tràn ngập khí tức bất tường.
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày nói:
- Tuy rằng ta không phải rất lý giải nguyên lý của trớ chú, bất quá Hắc Ám Ma Nữ huyết thống của ta tại phương diện này rất mẫn cảm, trớ chú truyền bá cách vật tựa hồ là tâm linh cảm ứng.
- Có đúng hay không?
Diệp Trần lắc đầu, nói:
- Tâm linh cảm ứng chỉ là ngoại tượng, xác thực mà nói, trớ chú hẳn là linh hồn độc dược, cắm rễ ở trong linh hồn. Trớ chú một ngày cắm rễ ở trong linh hồn, tiềm thức của ngươi sẽ tin tưởng đây là thực. Dù cho ngươi ngoài miệng nói không tin cũng đều không được. Về phần truyền bá cách vật, thập phần nhiều, chỉ cần tồn tại một chút liên hệ nhỏ nhoi, cũng đã có thể trúng trớ chú, tỷ như ánh mắt tiếp xúc, tiếp xúc thân thể. Một số người trúng trớ chú, bản thân cũng không hề biết, nhưng khả đồng gặp phải tai nạn thập phần đáng sợ, bởi vì linh hồn của hắn ở trong bất tri bất giác đã trầm luân rồi.
Trong cuộc sống là một thùng thuốc nhuộm lớn, linh hồn tràn đầy bụi bậm, khi có một ngày, linh hồn trong suốt trong sáng, bụi bậm không dính, liền không còn tai nạn. Cái gọi là trớ chú, bất quá là phù vân mà thôi.
Linh hồn của Diệp Trần tự nhiên không có khả năng đạt được cảnh giới này, do đó mới cần nhờ Kiếm Ý đến khu trừ.
- Ma tộc này phải là kẻ đầu tiên cần giết chết.
Trong mắt Diệp Trần hiện lên sát khí hừng hực, hắn dám khẳng định, nếu như chính mình không giết chết Trớ Chú Ma Đế đầu tiên, Chân Linh Thế Giới có khả năng sẽ triệt để rơi vào tay giặc.
- Ta giúp ngươi!
Mộ Dung Khuynh Thành cũng cảm giác được Trớ Chú Ma Đế uy hiếp viễn siêu đám Ma tộc khác. ... Đại quân Ma tộc Tà Linh Tộc sát nhập Chân Linh Thế Giới, điều này đã không còn phải là bí mật gì nữa. Toàn bộ võ giả tu vi đạt được Tinh Cực Cảnh trở lên, đều đã biết đến tin tức này.
Vọng Hải Vực là một vực rất nhỏ nằm ở giao giới của Đông Phương Vực Quần và Nam Phương Vực Quần. Hôm nay, người thường ở bên trong Vọng Hải Vực sinh hoạt tại đời đời kiếp kiếp, toàn bộ đã di chuyển, lưu lại trên cơ bản là Tinh Cực Cảnh cường giả và Linh Hải Cảnh đại năng. Mỗi ngày đều có đại lượng Tinh Cực Cảnh và Linh Hải Cảnh võ giả chạy tới.
Sở dĩ nhiều Tinh Cực Cảnh và Linh Hải Cảnh võ giả hội tụ với nhau như vậy, là bởi vì nơi đây sẽ trở thành chiến trường, một chiến trường quyết định tới tương lai của Chân Linh Thế Giới.
Chân Linh Đại Lục vô cùng rộng lớn, Ma tộc muốn chiếm lĩnh Chân Linh Đại Lục, không có khả năng đến đâu giết đó. Chính là hai trăm vạn đại quân, đối với Chân Linh Đại Lục rộng lớn mà nói, bất quá là một giọt nước trong biển rộng thôi. Chỉ sợ bọn họ giết đến sang năm cũng đừng mơ tưởng để Chân Linh Đại Lục cao cấp võ giả giết sạch. Do đó, chỉ cần Chân Linh Đại Lục bên này đem chiến trường xác định ở Vọng Hải Vực, Ma tộc nhất định sẽ lấy Vọng Hải Vực làm chiến trường. Từ cổ chí kim, Chân Linh Thế Giới cùng với dị tộc đại chiến, đều sẽ lấy địa phương nào đó làm chủ chiến trường. Nếu là một phương nào đó tan rã trước, chiến tuyến mới có thể kéo dài ra, cho đến cuốn theo cả thế giới.
- Lâm Kỳ, lần này để xem chúng ta ai giết được nhiều Ma tộc hơn.
Vọng Hải Vực, trên đỉnh một tòa tiểu sơn, đang tụ tập hơn mười người. Đoàn người này đến từ Thiên Phong Quốc, niên kỷ không phải rất lớn, từ bề ngoài nhìn xem, không có một ai vượt lên trước ba mươi tuổi. Vừa nói là Lạc Trần Kiếm Tông Trần Hạo Nhiên, hôm nay tu vi của hắn đã đạt được Sinh Tử Huyền Quan đệ nhị trọng cảnh giới, mà ở Thiên Phong Quốc, ngoại trừ Diệp Trần một Sinh Tử Cảnh Vương giả duy nhất ra, người có thể cùng hắn chống lại chỉ có một đó chính là Bắc Tuyết Sơn Trang Lâm Kỳ.
- Luận bàn mà nói, ta vị tất có thể chiến thắng được ngươi, bất quá luận số lượng giết địch, ngươi là không bằng được ta.
Lâm Kỳ hai tay ôm ngực, mở miệng nói.
- Ha ha, điều này chưa chắc đâu.
Trương Hạo Nhiên cười.
- Hắc, hai người các ngươi không nên đem chúng ta coi như không tồn tại. Nói như thế nào, ta cũng từng so với các ngươi mạnh hơn.
Cùng Bắc Tuyết Công Tử Tô Văn đứng chung một chỗ La Hàn Sơn bất đắc dĩ nói.
- Ngươi nha, cũng đã tới tuổi nào rồi, còn đi tranh cái này!
Cách đó không xa, Chu Mai cùng mấy nữ tử nói chuyện, liền trêu ghẹo trượng phu của mình.
Hai người đã thành hôn rất nhiều năm, muốn chết, cũng phải cùng chết. Chết sao cho oanh oanh liệt liệt, vô cớ cùng những người khác liều mạng, bọn họ trốn ở trong góc tham sống sợ chết.
Đương nhiên, không bài trừ có người như vậy, nhưng những người rất sợ chết này, cả đời sẽ sống ở trong bóng ma, đánh mất tôn nghiêm, đánh mất bản chất làm võ giả.
- Trương đại ca, chúng ta cũng đến một lần, xem xem là ngươi giết được nhiều Linh Hải Cảnh Ma tộc, hay là ta giết được nhiều Tinh Cực Cảnh Ma tộc hơn.
Diệp Huyền cười hì hì đi tới.
Trương Hạo Nhiên lắc đầu, có điểm lo lắng nói:
- Thật không biết đại ca ngươi vì sao lại để ngươi tới?
Làm cao thủ Sinh Tử Huyền Quan đệ nhị trọng cảnh giới, Trương Hạo Nhiên ít nhiều có chút năng lực tự bảo vệ mình, không đến mức ở trong khoảng thời gian ngắn bị giết chết, mà Diệp Huyền là tu vi Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, có thể nói là tồn tại giống như pháo hôi. Cho phép Diệp Huyền qua đây cũng không bỏ đi. Nhưng Diệp Tiểu Tiểu cũng đến, tiểu cô nương này cho tới bây giờ cũng chưa từng giết người qua, rất thiện lương.
Diệp Huyền nhận rõ nói:
- Đại ca của ta nói, không có quyết tâm hẳn phải chết, đã nhìn không thấy hi vọng thắng lợi.
Lời vừa nói ra, mọi người ở trên đỉnh núi đều trầm mặc.
Đúng vậy, Ma tộc nếu dám đến phạm, khẳng định có nắm chắc cực lớn. Nếu là không có giác ngộ hi sinh, vậy thì đừng tới cho xong. Lúc trước bọn họ chuyện trò vui vẻ, chỉ bất quá là vì giảm bớt áp lực mà thôi.
- Quyết tâm hẳn phải chết sao?
Trang Phỉ đã từng là Phỉ Thúy Công Tử ngẩng đầu nhìn trời.
Diệp Trần, thiên tài nho nhỏ năm xưa, đã từ rất lâu rồi đem hắn bỏ qua. Bất quá năm tháng trôi qua, để hắn thành thục, rất nhiều sự tình đã quên lãng. Tin tưởng đối phương cũng đã quên mất mình. Vốn dĩ, kiếp này bọn họ là không có giao tình gì. Thế nhưng trận chiến tranh này, để cho bọn họ liên hệ cùng một chỗ, bởi vì bọn họ đều là vì Chân Linh Thế Giới mà chiến.
- Tông chủ, không bằng chúng ta cũng đến một lần, xem ai giết được nhiều địch nhân hơn đi!
Một bên, Chưởng Tuyệt Liễu Vô Tướng năm xưa đối với Trang Phỉ cười nói.
- Được!
Trang Phỉ cũng cười, dung quang toả sáng.
- Di, đó không phải là Cơ sư muội sao?
Ánh mắt Liễu Vô Tướng rơi vào một góc trên đỉnh núi, nơi đó, một thân ảnh cô linh linh đang đứng, chính là Cơ Tuyết Nhạn đã từng là đệ tử Phỉ Thúy Cốc. Từ rất sớm, nàng cũng đã rời khỏi Phỉ Thúy Cốc, từ đó về sau chẳng biết đi đâu.
- Không nên đi làm phiền nàng, hay là, nàng thầm nghĩ muốn gặp người nào đó, hoặc giả, là vì đến giải thoát một chuyến.
Trang Phỉ lắc đầu, ngăn cản Liễu Vô Tướng qua đó chào hỏi.
Cười khổ một tiếng, Liễu Vô Tướng cuối cùng cũng không có đi tới.
Đám người Trương Hạo Nhiên La Hàn Sơn cùng với Chu Mai cũng nhìn thấy Cơ Tuyết Nhạn. Bọn họ cũng đều biết sự tình năm xưa giữa Diệp Trần và Cơ Tuyết Nhạn, chỉ có thể cảm thán thế sự vô thường.
- Hài tử này, nhiều năm như vậy vẫn là lẻ loi một mình a!
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh cũng đến, Trầm Ngọc Thanh trong lòng run lên, nhịn không được đi qua đó.
- Tuyết Nhạn.
Trầm Ngọc Thanh vươn tay, nhẹ nhàng đem Cơ Tuyết Nhạn kéo qua.
Cơ Tuyết Nhạn không có giãy dụa, run giọng nói:
- Thanh di!
- Hài tử ngoan, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy con nữa.
Trầm Ngọc Thanh không khỏi chảy xuống nước mắt.
Ngẩng đầu, con mắt Cơ Tuyết Nhạn mang theo ướt át:
- Ngươi không trách ta sao?
- Ngươi còn nhỏ, nói đến, ta và mẫu thân ngươi cũng có sai lầm. Không nên tự ý cho ngươi cùng Trần nhi đính hôn. Nếu là không làm như vậy, nói không chừng ngươi và Trần nhi ngược lại đã có thể đi tới cuối cùng với nhau.
Năm xưa Trầm Ngọc Thanh xác thực rất phẫn nộ, cảm thấy Diệp Trần đã bị khuất nhục, bất quá thời gian có thể hòa tan tất cả. Lưu lại chỉ là hồi ức tốt đẹp lúc ban đầu. Nói đến, Cơ Tuyết Nhạn thái độ làm người không xem như quá xấu. Chỉ bất quá tại thời gian không thích đáng làm ra sự tình không thích hợp, không lý do vì một chuyện sai lầm, khiến nàng cả đời phải gánh vác.
- Thanh di, ta đã nghĩ thông rồi. Ngươi không cần lo lắng cho ta!
Cơ Tuyết Nhạn cười cười, nhãn thần có điểm hoảng hốt, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh của Diệp Trần, nàng chưa từng biết được, một thiếu niên mười bốn mười năm tuổi sẽ có biểu hiện thành thục giống như vậy.