Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 1472 - Chương 1472: Sự Đáng Sợ Của Chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn

"Xem ra là các ngươi muốn để cái mạng lại rồi." Sắc mặt hạt y lão giả trầm xuống, âm thầm ngưng tụ ra hoang nguyên. "Bằng vào ngươi thì vẫn còn không đủ để làm cho chúng ta phải bỏ mạng lại đâu." Nếu như là một mình một người thì Lam Nguyệt tự nhiên hết sức kiêng kỵ đối phương, chính thức chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn hoàn toàn bất bất đồng cùng bọn họ, mỗi chiêu thức đều là đại thành Vô Thượng võ học, hoặc là công kích có thể so sánh với đại thành Vô Thượng võ học. Trong khi nàng chỉ có Phá Hư đao cùng Bá Đao trảm là hai đại thành Vô Thượng võ học mà thôi, còn khoảng cách Huyễn Nguyệt đao đạt đến đại thành thì vẫn còn một khoảng cách lớn nữa. Trong thời gian ngắn có thể đánh liều thoáng một lúc, nhưng nếu đánh lâu dài thì tự nhiên không thể thắng mà chỉ có bại.

Bất quá hiện tại, nàng không phải chỉ có một mình, tại bên cạnh nàng còn có Diệp Trần, Huyễn Kiếm thức của Diệp Trần tuyệt đối là một chiêu cực kỳ cường đại trong các đại thành Vô Thượng võ học. "Đã như vầy, ta đây ngược lại muốn nhìn xem hai người các ngươi có cao chiêu gì." Hạt y lão giả nộ quát một tiếng rồi tung ra hai chưởng, tầng tầng lớp lớp gợn sóng màu trắng trùng kích về hướng phía Diệp Trần và Lam Nguyệt. Theo sự xuất hiện của chưởng kình gợn sóng màu trắng kia, bốn phía xung quanh hai người cũng liền xuất hiện ra vô số làm hơi nước màu trắng. Nguyên lai, nhiệt độ tại tầng thứ mười một của Thần Hỏa huyệt rất cao, chưởng kình Ngũ Hành thiên thủy của hạt y lão giả đã tương tác cùng nhiệt độ cao, từ đó sinh ra đại lượng hơi nước. Trong lúc nhất thời, đám hơi nước đã đem hoàn cảnh bốn phía bao phủ lại, làm cho ba người phảng phất như rơi vào trong một vùng biển sương mù, bên tai còn nghe được cả tiếng sóng cuồn cuộn, đó chính là chưởng kình do hạt y lão giả phát ra. "Bá Đao trảm!" "Bá Kiếm thức!" Bá Đao trảm của Lam Nguyệt cùng Bá Kiếm thức của Diệp Trần cực kỳ giống nhau, chỉ có điều một cái là đao pháp, một cái là kiếm pháp, lúc một đao và một kiếm bổ về phía gợn sóng màu trắng, đao thế cùng Kiếm Thế bá đạo rõ ràng đã tạm thời kết hợp lại với nhau.

Ầm ầm!

Gợn sóng màu trắng bị cuốn ngược lại, chấn đắc hạt y lão giả bay rớt ra ngoài. "Lẽ nào lại như vậy chứ !?." Hạt y lão giả giận dữ, hắn nhìn ra được, nếu lấy cứng chọi cứng thì bản thân mình tựa hồ không chiếm được chỗ tốt, hai người này liên thủ với nhau sẽ đủ để chống lại chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn. "Vụ Ẩn Phi Đằng Thuật!" Thân ảnh hạt y lão giả bắt đầu trở nên mơ hồ, cuối cùng hóa thành một luồng sương mù dày đặc và có thể bay xuyên thẳng qua biển sương mù với tốc độ cực nhanh. "Biến đâu mất rồi?" Lam Nguyệt nhướng mày.

Diệp Trần trong mắt lóe lên tinh quang, bỗng nhiên chém ra một kiếm về hướng bên phải, rõ ràng chỉ là một kiếm nhưng lại phảng phất như ngàn vạn vết kiếm hội tụ cùng một chỗ, đây là Thời Không Kiếm Pháp —— Tử Vong Thiết Cát. "Nguy hiểm thật!" Tại thời khắc mấu chốt, hạt y lão giả cùng đám sương mù dung hợp thành một thể, tuy hai mà một, nên dù cho kiếm khí trực tiếp xuyên qua sương mù cũng không cách nào mảy may làm thương tổn được hắn. Chỗ đáng sợ của Vụ Ẩn Phi Đằng Thuật nằm ở chỗ có thể làm cho thân thể hóa thành sương mù, trừ phi bị trúng chiêu trực tiếp, nếu không sẽ rất khó phá giải. Vừa rồi phạm vi công kích của Diệp Trần tương đối rộng, nhưng đáng tiếc là lực công kích không đủ cao. "Hồi Thiên Đao Luân!" Lam Nguyệt liền xoay tròn thân thể, phóng ra từng vòng đao mang hình đinh ốc, Hồi Thiên Đao Luân cường đại ở chỗ tác dụng chậm, mỗi một điểm trên nó cũng đều có lực sát thương cường đại nhất. Lại thêm có Diệp Trần ở bên cạnh nên Lam Nguyệt có thể không cần hạn chế thi triển Hồi Thiên Đao Luân, bức hạt y lão giả lui ra xa hơn.

Một nhịp thở!

Ba nhịp !

Năm nhịp!

Từ bốn phương tám hướng, ánh đao hình đinh ốc cự đại không biết xoắn quấn bao nhiêu tầng, đừng nói là hạt y lão giả, ngay cả Diệp Trần cũng đều có điểm giật mình, hắn dám khẳng định nếu bản thân mình mà trúng phải cái ánh đao đinh ốc này, thân thể chắn chắn sẽ bị hóa thành xác khô, trừ phi phòng ngự của hắn có thể tăng lên tới cảnh giới có thể ngạnh kháng công kích của chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn.

Vù vù vù!

Ánh đao đinh ốc càng ngày càng dày đặc hơn, một cỗ đao phong mãnh liệt từ nó phun trào ra, thổi tan không ít đám sương mù ở bốn phía. “Loạt xoạt”, trong sương mù, một đạo nhân ảnh chậm rãi hiển lộ ra, chính là hạt y lão giả. "Đáng giận, đây là cái đao chiêu gì vậy chứ !?." Hạt y lão giả lúc đầu còn không chút để mắt đến Hồi Thiên Đao Luân, nhưng về sau, hắn phát hiện ra lực đạo của Hồi Thiên Đao Luân tăng lên vô cùng nhanh, không thua kém gì một đại thành Vô Thượng võ học nữa. Nếu như là 1 đối 1, hắn tất nhiên sẽ không để cho Lam Nguyệt liên tiếp tăng uy lực của Hồi Thiên Đao Luân lên như vậy, nhưng bây giờ, một mình hắn phải đối đầu thực sự với hai người rồi. "Chẳng lẽ ta lại phải sợ hai người bọn hắn à, Tuyền Qua Hóa Long Chưởng!" Lấy lão giả làm trung tâm, một vòng xoáy dần dần được thành hình, ánh đao hình đinh ốc vừa va chạm vào vòng xoáy liền lập tức bị hút vào, rất nhanh, cái vòng xoáy đã biến thành một con quái vật khổng lồ, đủ để ngạnh kháng với Hồi Thiên Đao Luân. Lúc Lam Nguyệt đình chỉ thi triển Hồi Thiên Đao Luân thì cả người hạt y lão giả đã được bao phủ bởi một khối cầu năng lượng màu đen. Mà quả cầu năng lượng này vẫn đang kịch liệt bành trướng, đến mức gần như lớn hơn cả phạm vi công kích của Hồi Thiên Đao Luân trước đó, lực hút khủng bố của nó không ngừng tác dụng lên trên người Lam Nguyệt cùng Diệp Trần, cho đến khi có khả năng hút hai người vào trong khối cầu. Không cần suy nghĩ thì hai người cũng biết, một khi bị hút vào đó thì thật sự là lành ít dữ nhiều rồi. "Cùng liên thủ!" Lam Nguyệt và Diệp Trần lần nữa thi triển ra Bá Đao trảm cùng Bá Kiếm thức, đao thế cùng Kiếm Thế bá đạo lập tức kết hợp vào nhau, oanh kích lên trên khối cầu. Nhưng đáng tiếc, đại thế của khối cầu năng lượng đã hình thành, nó cũng giống như Hồi Thiên Đao Luân trước đó, uy lực dần dần được tích súc tới một tình trạng cực kì khủng bố, tính ra nếu không đạt được cấp độ của Truyền Kỳ Chí Tôn thì cũng không kém xa lắm. "Lui ra phía sau mau!" Đã không cách nào phá vỡ được khối cầu năng lượng màu đen, hai người chỉ còn cách lui ra phía sau, bọn hắn không tin cái khối cầu này có thể bành trướng vô hạn.

Thế nhưng, lực hút của khối cầu quá mức cường đại, làm cho tốc độ phi hành của hai người trở nên rất chậm, có đôi khi bay được một chút thì lại bị kéo ngược về một chút, có thể nói là cố sức vô cùng. "Đi chết đi!" Đúng như hai người suy nghĩ, khối cầu năng lượng hoàn toàn chính xác là không thể bành trướng vô hạn, nếu như có thể bành trướng vô hạn thì không ai có thể là đối thủ của hắn, nhưng đối phó với hai cao thủ vừa mới bước vào ngưỡng cửa chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn thì cũng tương đối là đủ rồi. “Ầm ầm”, khối cầu năng lượng rung chấn làm cả mặt đất cũng phải dợn sóng phập phồng. Rất nhanh sau đó, toàn bộ quả cầu năng lượng màu đen hóa thành một con Hắc Long, cắn xé về phía Diệp Trần cùng Lam Nguyệt. Thân thể con Hắc Long vô cùng nặng nề nhưng lại có thể lao đi với tốc độ kinh người, đến mức cả tầng thứ mười một của Thần Hỏa huyệt tựa hồ cũng không chịu nổi cái cổ uy thế này, khẽ run lên. "Lam Nguyệt, tới đây." Diệp Trần kéo tay Lam Nguyệt lại, đem nàng vào phạm vi bảo hộ của mình, ngay sau đó, Diệp Trần bộc phát toàn diện Tâm lực, Kiếm Nguyên cùng với Linh Hồn Lực để thi triển ra Ngũ Hành Kiếm Pháp —— Thịnh Cực Nhi Suy.

Thịnh Cực Nhi Suy mặc dù nói là chưa đạt đến đại thành, nhưng rốt cuộc vẫn là phòng ngự kiếm chiêu mạnh nhất của Diệp Trần. Giờ này khắc này, bất luận công kích kiếm chiêu nào cũng đều vô dụng, chỉ có phòng ngự kiếm chiêu mới có thể hơi chút bảo hộ bản thân mình mà thôi.

Hắc Long điên cuồng cắn xé quang cầu ngũ sắc, còn ở bên trong quang cầu ngũ sắc, hai tay Diệp Trần đã nhìn như biến mất rồi, nguyên nhân là vì tốc độ vung vẩy Thiên kiếm càng lúc càng nhanh, đã lần lượt siêu việt cực hạn. Tại dưới nguy cơ áp bách sinh tử, Tâm lực của Diệp Trần đã được nâng cao lên một bước, đem uy năng phòng ngự của Thịnh Cực Nhi Suy phát huy đến một đỉnh phong mới.

Ầm ầm!

Thế nhưng, sức mạnh của Hắc Long quá mức khổng lồ, ngũ sắc quang cầu như trước vẫn bị phá vỡ hoàn toàn. Con Hắc Long cắn lấy thân thể Diệp Trần, ngay tiếp theo là Lam Nguyệt. “Đùng đùng”, mặt đất bị cày ra một vết lỏm thật sâu và trải dài rất xa, đến lúc này, lực lượng Hắc Long mới dần dần tiêu tán đi.

Trong một cái hố sâu to lớn, Diệp Trần và Lam Nguyệt ôm lấy nhau, y phục của hai người cũng bị nghiền nát, nửa thân thể trần trụi, mà ở trên lồng ngực Diệp Trần thì bị thủng một lỗ lớn, đây là thương thế do bị Hắc Long xỏ xuyên qua. "Quá mạnh!" Ôm Lam Nguyệt, Diệp Trần chậm rãi đứng người lên, thương thế trên ngực được Bất Diệt lực lượng bổ sung và khôi phục rất nhanh. "Rõ ràng vẫn không chết!" Hạt y lão giả thập phần ngoài ý muốn, một chiêu Tuyền Qua Hóa Long Chưởng này của hắn đã được súc tích lực lượng vô cùng hùng hậu, đủ để đánh trọng thương một chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn, còn đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn thì đến tám chín phần mười là sẽ chết. Đương nhiên, nếu như đụng phải chuẩn Truyền Kỳ Chí Tôn thì đối phương cũng sẽ không khiến hắn phải súc tích lực lượng, địch nhân đã sớm đánh gãy chiêu này rồi, cái này là do thực lực cao thấp khác nhau.

Nhưng hắn nào đâu biết rằng, Bất Hủ kiếm thể của Diệp Trần có thể ngạnh kháng công kích của đỉnh phong Siêu cấp Chí Tôn, tăng thêm việc dùng Ngũ Hành Kiếm Pháp Thịnh Cực Nhi Suy để triệt tiêu một bộ phận uy lực của Hắc Long, như vậy lực phá hoại thực sự gây ra trên thân thể cũng không vượt qua cực hạn của hắn.

Bình Luận (0)
Comment