Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 154 - Chương 154: Khảo Nghiệm Và Cơ Hội.

Chân khí hơi thu lại, Nguyên Hoành Ưng quyết định nhịn thêm một lúc nữa, đợi đến Thiên Mộng chiến điện, cảnh giới có chút tiến bộ, sẽ lập tức truy sát Diệp Trần, còn lúc này, xác suất chiến thắng không thực sự lớn, kiếm ý đáng sợ thế nào hắn đã từng nhìn thấy trên cuộc thi Tiềm long bảng, người thường không thể tưởng tượng.

La Hàn Sơn trong lòng nhẹ nhõm, Nguyên Hoành Ưng hình như cũng không mạnh hơn Diệp sư đệ là bao nhiêu, nếu không căn bản không cần nghe khuyên bảo, xem ra quyết định của Diệp sư đệ là đúng, thấy thực lực của mình không chênh lệch đối phương quá nhiều, tuyệt đối không được lùi bước, nếu không sẽ rất ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành.

Diệp Trần không biết trong lòng La Hàn Sơn đang nghĩ gì, lớn tiếng nói:

- Ai muốn gia nhập vào chiến trận của chúng ta thì bước ra đây, ta đảm vảo các ngươi sẽ không bị hại.

- Ta gia nhập.

- Ta cũng gia nhập.

- Còn có Thất Huyền Môn chúng ta.

Nhất thời một nhóm lớn đệ tử tông môn đi tới khu vực Diệp Trần, trong đó đại bộ phận đều là chiến trận của Nguyên Hoành Ưng, cảnh tượng này khiến Nguyên Hoành Ưng nổi trận lôi đình, mắt phát hồng quang.

Tê tê tê tê...

Huyền kim mãng không hổ là Thượng cổ ngũ cấp yêu thú, dưới sự liên hợp đả kích của các chiến trận, vẫn cường hãn vô cùng, thỉnh thoảng lại có hai ba đệ tử tông môn bị nó dùng đuôi đập thành hai mảnh, máu chảy lênh láng.

Nhưng bây giờ nó đã là con thú bị nhốt trong lòng, Tiềm long bảng cao thủ đều có thực lực khiêu chiến vượt cấp, Huyền kim mãng dù mạnh, sao có thể chống lại liên thủ của từng ấy người, một lúc sau, bại lui liên tiếp, không thể đỡ nổi công kích hữu hiệu.

- Sát!

- Sát!

Từng phiến khí kình rơi xuống người Huyền kim mãng, phóng ra những đóa huyết hoa, đấy là Tiềm long bảng cao thủ vẫn chưa xuất thủ, xuất thủ đều sẽ đánh trúng vào vị trí yếu hại của đối phương, sát thương lực mạnh hơn đệ tử tông môn bình thường mười lần, rõ ràng là công kích chủ lực.

Hai khắc trôi qua, Huyền kim mãng thét lên một tiếng, thân thể cự đại húc đổ ngọc trụ, nặng nề ngã lăn xuống đất, tắc thở.

Kẹt!

Huyền kim mang vừa chết, Thiên Mộng chiến điện như có cảm ứng, cánh cửa sắt cự đại tự động mở ra, quang mang khiết bạch chiếu rọi bốn phương, đáp xuống người chúng nhân.

Ong!

Chân khí trong cơ thể đột nhiên ba động, Diệp Trần phát hiện, khoảnh khắc quang mang khiết bạch này chiếu xuống, bản thân đã đạt đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, tựa hồ như nước chảy thành sông, tự nhiên mà thành, căn bản không có chút trở ngại nào hết, nhất thời không khỏi ngây ra, chợt thầm nghĩ: Có lẽ sau trận chiến với Hồng Thiên Quân, chân khí tu vi được rèn luyện, chỉ cần tĩnh tâm tu luyện mấy ngày, bản thân có thể đạt đến hậu kì đỉnh phong, khiết bạch quang mang này chỉ là biết thời biết thế mà thôi.

Ngưng Chân Cảnh hậu kì và Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong chênh lệch mặc dù không lớn, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, cũng đủ trân quý, nếu như trước đây hắn có ba phần chắc chắn đánh chết Nguyên Hoành Ưng thì bây giờ đã có bốn phần, nếu như có thể bước vào Bão Nguyên Cảnh, giết Nguyên Hoành Ưng dễ như nhặt rau thái thịt.

Những đệ tử tông môn khác đều cảm thấy tu vi có chút tiến bộ, nhưng không ai giống như Diệp Trần, đột phá cảnh giới vốn có.

- Thiên Mộng cổ địa đã mở, mau vào bên trong.

- Xung phong!

- Khiết bạch quang mang vừa chiếu đến, ta đã cảm thấy lợi ích rất nhiều, vào bên trong, khẳng định có thể đột phá lên Bão Nguyên Cảnh.

Trừ Tiềm long bảng cao thủ, đại bộ phận đệ tử tông môn đều điên cuồng, họ mạo hiểm sinh mệnh của mình tiến nhập Thiên Mộng cổ địa là vì cái gì, còn không phải để đột phá cảnh giới, chỉ cần trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh, họ sẽ có thực lực bình đẳng với Tiềm long bảng cao thủ, không cần lo lắng sợ hãi, ăn nói khép nép, bằng một bước lên trời.

- Cút!

Nhóm Tiềm long bảng tốc độ nhanh nhất, thân hình vừa lóe, ngay lập tức lướt vào trong cung điện, Nguyên Hoành Ưng bước vào đầu tiên, tiện tay giết chết một đệ tử tông môn chắn đường, thủ đoạn tàn nhẫn máu tanh.

Nhìn đám đệ tử tông môn cuồng điên, La Hàn Sơn nói:

- Chúng ta cũng vào thôi!

Diệp Trần vận vài lần chân khí, thấy không vấn đề gì, gật đầu nói:

- Thiên Mộng chiến điện đúng là rất có lợi cho việc đột phá cảnh giới.

- Ừm, ta cũng có cảm giác đó.

Bốn người theo sau đám đông, tiến nhập vào trong cung điện nồng đậm bạch quang.

Vù!

Hít một hơi thật sâu, Chu Mai kinh hô:

- Nguyên khí tinh thuần nồng đậm quá, so với nguyên khí trong linh thạch cao hơn không biết bao nhiêu lần, hình như không cần phí lực khí luyện hóa.

Trên thực tế không cần Chu Mai nhắc nhở, ba người vừa vào đã cảm thấy nguyên khí biến hóa.

Chỉ là trong điện bạch quang hình như quá đậm, vừa bước vào trong, mắt sáng như thành mắt mù, chẳng nhìn thấy gì, chẳng cảm nhận được gì, đến linh hồn lực của Diệp Trần cũng mất tác dụng, tựa hồ chỉ có xúc giác và thính giác cơ bản nhất là còn tồn tại.

Một khắc sau, cửa cung điện đột nhiên khép lại, phát ra thanh âm nặng nề, sau đó, trong cung điện như có động đất nhỏ, những tiếng ù ù vang lên không dứt, hết đợt này đến đợt khác, bỗng nhiên, mặt đất dưới chân Diệp Trần lõm xuống, bên trên như có thứ gì phủ kín không gian.

- Cẩn thận, kết cấu nội bộ cung điện thay đổi.

Diệp Trần vội vàng nhắc nhở.

Nhưng không thấy tiếng ai trả lời.

Cười khổ một tiếng, Diệp Trần biết họ đã bị tách ra, cũng tốt, Thiên Mộng chiến thần bản thân không chủ động giết người, có lẽ không nguy hiểm gì.

Khoanh chân ngồi xuống, Diệp Trần chuẩn bị đả tọa tu luyện.

Ý!

Mắt có thể thấy, bạch quang nồng đậm đang co lại thành một khối, chui vào một quả cầu thủy tinh cự đại, quả cầu thủy tinh bảy màu treo lơ lửng giữa không trung.

Diệp Trần quan sát xung quanh.

Ong!

Không gian rất nhỏ dưới quả cầu thủy tinh từ từ xuất hiện một bóng trắng, quang ảnh, quang ảnh tay cầm bảo kiếm, lưng thẳng tắp, nhìn kĩ mới phát hiện thể hình giống y như Diệp Trần, đến bảo kiếm cũng giống, tựa hồ như một Diệp Trần thứ hai.

Đương nhiên, quang ảnh là quang ảnh, toàn thân khiết bạch, không có ngũ quan, có là ngoại hình mà thôi, nhìn sơ qua đã biết là năng lượng cấu thành mà thôi, không phải người thật.

Ba!

Quang ảnh vừa thành hình, một bước tiến lên, bổ một kiếm về phía Diệp Trần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi!

Diệp Trần cảm thấy sóng chân khí trên người bạch quang giống y như hắn, tốc độ công kích rất mạnh, nội liễm bất phát kình thập phần kinh nhân, không hề thua kém La Hàn Sơn, cũng chính là nói, thực lực bạch quang là Thiên Phong Quốc chuẩn công tử cấp.

Bị động chịu đòn không phải tác phong của La Hàn Sơn, hơn nữa hắn nếu hắn đoán không lầm, đây là khảo nghiệm của Thiên Mộng chiến điện, phải đánh bại quang ảnh của mình mới có tư cách ở lại.

Keng!

Vân ẩn kiếm xuất vỏ, Diệp Trần và đối phương đi sát qua nhau.

Một khắc sau!

Cánh tay cầm bảo kiếm của quang ảnh bay lên, những tia quang mang màu trắng trào ra từ vết cắt.

Mất đi một cánh tay, quang ảnh vẫn muốn liều mạng công kích Diệp Trần, nhưng bị Diệp Trần một kiếm chém rụng đầu, hóa thành bạch quang nhập vào trong thủy tinh cầu.

Cùng một thời gian.

Trong gần ba trăm không gian phong bế, một cảnh tượng tương đồng đang phát sinh.

- Hừ, thực lực giống ta, đến võ kĩ cũng có.

- Chỉ thua ta một chút mà thôi, nhưng muốn đánh bại nó hình như rất khó!

- Sao không giống Thiên Mộng chiến điện khảo nghiệm mười năm trước, trước đây không giống vậy.

Có người đang hừng hực khí thế, cùng quang ảnh bất phân thắng bại, có người mặc dù áp chế được quang ảnh của mình, nhưng trong một thời gian ngắn không thể đánh bại đối phương, có người trong lòng kinh ngạc, không kịp trở tay, nói tóm lại, mọi người đều đón nhận khảo nghiệm, độ khó căn cứ theo tình huống mỗi người, không ai giống ai.

Đợi vòng khảo nghiệm đầu tiên kết thúc, có năm đệ tử tông môn phát huy thất thường, bị quang ảnh đánh trúng yếu hại, nhất thời truyền tống ra khỏi Thiên Mộn chiến điện.

Sa mạc Xích Cổ.

Bên cạnh quang trụ cự đại.

Năm bóng người từ trong đó bay ra, ngã xuống lớp cát dày.

- Diêu Khai

- Lý Kinh

-....

Năm người này chính là đệ tử tông môn khảo nghiệm thất bại, họ từ sa mạc bò dậy, mặt lộ vẻ sợ hãi, lập tức nghĩ ra điều gì, cúi đầu ủ rũ, đến tông môn trưởng lão của mình gọi cũng không nghe thấy, đờ đờ đẫn đẫn.

- Thất bại thì cũng thất bại rồi, không ai trách các ngươi, quay về cố gắng nỗ lực, không được gục ngã, nếu không sau này khó lòng tiến bộ.

- Đệ tử tông môn mình còn những ai?

- Sao, chỉ còn lại một mình ngươi.

Có trưởng lão lên tiếng cổ vũ, có trưởng lão hỏi thăm tình hình, có người nghe được tin dữ, đấm ngực dậm chân, lệ nhòa đôi mắt.

Tình cảnh bên ngoài người ở bên trong không ai biết, cho dù biết cũng không thể phân tâm, vòng khảo nghiệm thứ nhất kết thúc, vòng khảo nghiệm thứ hai bắt đầu.

- Thiên Phong Quốc công tử cấp thực lực!

Sắc mặt Diệp Trần ngưng trọng, quang ảnh trước mặt không quá lợi hại, chỉ là vòng hai có thực lực như vậy, vòng ba vòng bốn và những vòng khảo nghiệm phía sau chắc chắn sẽ rất khó khăn, muốn vào được bên trong, dựa vào không chỉ là thực lực mà còn phải dùng kĩ xảo chiến đấu đánh thắng đối phương.

Quang ảnh lao đến, Diệp Trần vung kiếm chém ra.

Xì xì!

Đầu quang ảnh bay ra, hóa thành bạch quang chui vào trong thủy tinh cầu.

Vòng khảo nghiệm thứ hai kết thúc, đệ tử tông môn thất bại tăng lên theo cấp số nhân, vòng thứ nhất năm người, vòng này đạt đến ba mươi lăm người.

Số người thất bại ngày một gia tăng, bên ngoài Thiên Mộng cổ địa, trên Xích Cổ sa mạch các đại tông môn ít nhiều nắm bắt được tình hình bên trong, trợn mắt há mồm.

Họ không phải không biết Thiên Mộng cổ địa là nơi ăn người, nhưng sáu trăm sáu mươi người vào, đến cuối cùng chỉ còn chưa đến ba trăm người vào Thiên Mộng chiến điện, những người khác hoặc là bị thượng cổ yêu thú bên trong giết chết, hoặc là bị đệ tử tông môn khác chém chết, hoặc là chết trong miệng Thượng cổ Huyền kim mãng, sốp người tử vong cao nhất trong lịch sử, vượt quá năm mươi phần trăm.

- May mà một phần mười những người sống sót có hi vọng bước vào Bão Nguyên Cảnh, bằng không Thiên Mộng cổ địa này không vào cũng được.

- Số người tử vong quá nhiều, may mắn bổn tông không bị toàn diệt.

Vòng khảo nghiệm thứ hai bắt đầu.

Lần này thực lực quang ảnh đã đạt đến hạng một trăm Tiềm long bảng khóa trước, tương đương Khâu Hằng hắn gặp trong đầm, có thực lực miểu sát võ giả đồng cấp.

Dễ dàng chém chết đối phương, Diệp Trần cảm thấy có điểm khác biệt.

Mỗi lần công kích rơi xuống người đối phương, một cơn chấn động nhè nhẹ sẽ truyền vào người hắn, chấn động càng lúc càng rõ ràng, mới biết trong chấn động ẩn hàm một luồng nguyên khí tinh thuần dung nhập vào trong cơ thể, giúp mình nâng cao tu vi, cũng chính là nói, mỗi lần chiến đấu, kì thực đều đang tiến bộ, kiên trì càng lâu, tiến bộ càng lớn, đến cuối cùng, nói không chừng có thể một bước tiến lên Bão Nguyên Cảnh.

Nghĩ thông điểm này, Diệp Trần từ từ thổ ra một ngụm trọc khí, nhủ thầm: Bây giờ thì hiểu rồi, Thiên Mộng cổ địa vừa là khảo nghiệm lại vừa là cơ hội, quan trọng là mình có nắm bắt được hay không.

Vòng khảo nghiệm thứ ba đối với Diệp Trần không khó, nhưng đối với những người khác mà nói khó khăn vạn phần.

Trong không gian phong bế thứ bảy.

La Hàn Sơn thở dốc, quang ảnh trước mắt thực lực cao hơn hắn một bậc, dựa vào thực lực đánh bại hắn là không thể, làm thế nào bây giờ, không lẽ chịu đào thải.

- Không được, đã là khảo nghiệm, khẳng định có cách thông qua.

Ầm!

Không cho La Hàn Sơn có nhiều thời gian suy ngẫm, quang ảnh một quyền đánh ra, quyền kình bàng bạc như đại sơn, như trường hà, hung mãnh dâng trào.

- Tử khí đông lai, đại bi trấn áp!

La Hàn Sơn dốc toàn lực, đem Tử cực công và Đại bi thiên vương quyền thi triển đến cực hạn, tổ hợp thành phòng ngự kĩ đặc thù, bảo vệ bản thân.

Rắc!

Tấm bia đá màu tím sau ba lần chớp mắt đã không chống đỡ nổi, ầm ầm sập xuống.

La Hàn Sơn chật vật lăn ra ngoài, tránh khỏi một quyền đáng sợ của quang ảnh, khí huyết trong người sôi trào, hai mắt lóe kim tinh.

- Đúng rồi, nếu như Tử cực công có thể đạt đến đệ cửu trọng đỉnh phong, nói không chừng có thể chiến thắng đối phương.

La Hàn Sơn sáng mắt, đệ cửu trọng đỉnh phong có thể dẫn một đóa tử khí liên hoa từ trong hư không, có liên hoa hộ thể, phòng ngự lực sẽ tăng lên gấp đôi.

Quang ảnh một lần nữa tấn công, La Hàn Sơn không lùi không tránh, Tử cực công thôi động đến cực hạn, liên tiếp hai quyền nghênh đón.

Ở một không gian phong bế khác.

Từ Tĩnh phát xuất thực lực chưa từng có, bất phân thắng bại với quang ảnh, quyền phong làm không khí dập dềnh như nước, kim quang lúc sáng lúc tối, rực rỡ chói mắt, tựa hồ như những dải hà lưu tung hoành, qua lại cọ rửa.

Nếu như La Hàn Sơn và Chu Mai ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì đối thủ của Từ Tĩnh còn lợi hại hơn Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử, Từ Tĩnh mà họ biết căn bản không đạt đến tầng thứ đó, nói như vậy, Từ Tĩnh vẫn luôn che giấy thực lực thật của mình.

Keng!

Quang ảnh cùng Từ Tĩnh đối một quyền, bạo phát ra tiếng kim loại đáng sợ, hỏa tinh lấp lánh vẩy ra khắp nơi, nóng vô cùng.

- Phá cho ta!

Tay trái khóa chặt cánh tay phải của quang ảnh, thân thể Từ Tĩnh hơi chấn, từ trong thân thể bạo phát ra kim quang thực chất, trùng kích lên người quang ảnh, khiến đối phương không thể động đậy, sau đó một quyền tranh thủ đánh ra, trúng đầu quang ảnh.

Ba một tiếng, quang ảnh hóa thành bạch quang chui vào trong thủy tinh cầu.

Bình Luận (0)
Comment