Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 445 - Chương 445: Độc Lập

May là bổn nguyên linh hồn của hắn cường đại, thúc dục tinh thần lực bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thiếu thốn. Hơn nữa lựa chọn của hắn cũng tương đối chính xác, trước tiên lạc ấn tinh thần ấn ký, tinh thần lực so linh hồn lực thì yếu hơn nên có thể thí nghiệm được rất nhiều lần, nếu đổi thành linh hồn lực thì phỏng chừng không thể kiên trì trong thời gian dài được.

"Ân, lần này có chút hiệu quả! "

Vô số lần thí nghiệm, Diệp Trần rốt cục cũng thành công một lần. Lần này cũng không phải là tinh thần ấn ký nguyên vẹn mà là không trọn vẹn. Những nơi khác trên cơ thể đều trôi mất, chỉ có vị trí trái tim là lưu lại một bộ phận tinh thần ấn ký. Đương nhiên, hắn cũng phát hiện, tinh thần ấn ký không hoàn chỉnh thì thủy chung cũng phải tiêu tán mất, nhưng vào giờ này khắc này thì trên thân thể, vị trí trái tim là có công năng chữa trị mạnh nhất. Hắn hoài nghi, dưới tình huống không ẩn chứa chân nguyên, một kiếm đâm xuyên trái tim cũng không có vấn đề gì, chỉ đơn giản liền có thể chữa trị, đây là một đột phá trọng đại.

Lấy ra một thanh dao găm, Diệp Trần làm một hành động kinh ngươi, hắn trút áo ra, rồi nhẹ nhàng cắm thanh dao găm vào, nhưng không vận chuyển chân nguyên.

Máu tươi chậm rãi chảy xuôi, Diệp Trần đâm vào trong ba thốn, cách trái tim vẻn vẹn chỉ một bước ngắn, bất quá hắn cũng không dám tiếp tục đâm vào nữa, chỉ muốn xem thử tốc độ chữa trị của khu vực trái tim thế nào thôi.

Trong một lần nháy mắt, máu tươi ngừng chảy!

Năm lần nháy mắt, huyết nhục sơ bộ khép lại!

Trong ba mươi lần nháy mắt, khỏi hẳn!

"Hô, quá kỳ diệu rồi, không có bí pháp tu luyện Bất Tử Chi Thâp, ta cho dù biết rõ phải lạc ấn tinh thần ấn ký thì cũng không thể nào thành công được. "

Diệp Trần lộ ra vẻ tươi cười.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Đại đường tầng năm vẫn náo nhiệt như thế, phần đông thanh niên tuấn kiệt cũng không vội vã lên đường mà ở lại dùng điểm tâm sáng, một bên cao hứng đàm luận

Chủ đề sáng này là trong lứa thanh niên ai mạnh nhất!

- Nam Phương Vực Quần, lấy Lôi Chi Công Chúa, Thiên Thư công tử cùng với Cương Linh Tử vi tôn, hai người khác trong ngũ đại thiên tài tuy cùng bọn họ nổi danh, nhưng thực lực tổng hợp vẫn kém một chút.

- Nói không sai, bất quá các ngươi cho rằng trong ba người thì ai mạnh nhất?

- Cái này khó nói! Cá nhân ta thì thiên về Lôi Chi Công Chúa, năm gần đây, thanh danh của nàng thịnh nhất, ngộ tính và thiên phú đều siêu tuyệt, Thiên Thư công tử và Cương Linh Tử về mặt danh khí thì hơi kém hơn một chút.

- Danh khí cũng không phải là tiêu chuẩn của thực lực, ta thừa nhận Lôi Chi Công Chúa rất mạnh, mạnh không hợp thói thường, nhưng không thể phủ nhận một điều là do nàng ở vực mạnh nhất phía nam - Lôi Vực cho nên thanh danh mới thịnh nhất.

- Thiên Thư công tử thành danh sớm hơn Lôi Chi Công Chúa. Một năm trước, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một nữ tử thần bí nhưng cũng rất mạnh, tối thiểu cũng là tồn tại bài danh top 20 ở Nam Phương Vực Quần, bởi vậy có thể thấy được Thiên Thư công tử mạnh đến trình độ nào.

- Nữ tử thần bí và Thiên Thư công tử như hình với bóng, nghe nói nàng lớn lên quốc sắc thiên hương, trước mặt người khác chưa từng nói chuyện lần nào cả.

Một gã thanh niên tuấn kiệt tựa hồ biết một chút sự tình

Thu lời nói của mọi người vào trong tai, Diệp Trần đang ăn điểm tâm sáng cười cười, ai mạnh ai yếu, dựa vào suy đoán cũng chỉ vô dụng. Đối với thiên tài mà nói thì thời gian một hai năm đã có thể cải biến rất nhiều chuyện rồi, một khi có chỗ đột phá thì thực lực cũng không phải tăng lên một phần hay nửa phần. Mà đây cũng là chỗ phấn khích khi thiên tài cạnh tranh với nhau, ai cũng không biết là ai mạnh hơn một chút cả, đối với mình lòng đầy tin tưởng, cảm thấy tiến bộ của mình rất lớn, đủ để đánh bại tất cả mọi người.

- Mộ Dung vẫn còn tìm hiểu Diệt Hồn Ba, cộng thêm áo nghĩa võ học của Phi Thiên Ma Tông, tương lai thực lực có thể bành trướng rồi.

Diệt Hồn Ba không phải là áo nghĩa võ học cấp thấp bình thường mà là sát chiêu khủng bố nhắm vào linh hồn, không khoa trương chứ nếu Diệt Hồn Ba mà được tìm hiểu đến trình độ nhất định thì Mộ Dung Khuynh Thành tuyệt đối có thể lấy yếu thắng mạnh, có thể đánh bại cả người có thực lực tổng hợp cao hơn mình.

- Về phần ta, vẫn như trước muốn lấy đột phá Thanh Liên Kiếm Quyết làm chủ, thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp là thứ hai, còn Bất Tử Chi Thân là thứ ba.

Thanh Liên Kiếm Quyết từ đệ thập tam trọng đến đệ thập tứ trọng có ba điểm cần phải đột phá. Lúc ở Cực Âm Chi Địa, Diệp Trần đã đột phá một cái, hiện giờ điểm đột phá thứ hai cũng đã bắt đầu buông lỏng, nếu điểm đột phá thứ hai bị phá vỡ thì khoảng cách tấn chức đệ thập tứ trọng không còn xa nữa rồi. Mà Thanh Liên Kiếm Quyết một khi đạt đến đệ thập tứ trọng, Chân Nguyên tất nhiên sẽ tinh thuần hơn rất nhiều, chín đạo Thanh Liên kiếm khí sẽ hóa thành một đạo Liên Tâm kiếm khí. Đến khi đó thì chiến lực tối thiểu cũng có thể tăng lên một mảng lớn.

Kế tiếp là thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp, hắn vốn cho rằng thức thứ chín cũng tương đương với Thiên Lôi Thiết nhưng giờ hắn phát hiện mình đã sai rồi. Thức thứ chín so với Thiên Lôi Thiết tuyệt đối mạnh hơn không ít, nếu không thì mấy hôm trước đã có thể tu luyện thành công rồi. Bất quá tiềm lực của Thiên Lôi Thiết cũng không phải chỉ có vậy, bởi vì trước mắt Thiên Lôi Thiết đã gần dung hợp được tám thức Kinh Vân Kiếm Pháp rồi, thức thứ chín vẫn còn chưa được dung nhập vào. Nếu triệt để dung nhập, sau đó lại lĩnh ngộ một tia lôi chi áo nghĩa, tất nhiên sẽ trở thành áo nghĩa võ học cấp thấp.

Về phần Bất Tử Chi Thân, Diệp Trần cũng không trông cậy vào việc nó có thể thành công trong một thời gian ngăn. Ở trên thân thể hạ lạc ấn tinh thần ấn ký cũng làm không được chứ đừng nói chi tới hạ linh hồn ấn kí. Bất quá thế cũng không có nghĩa là Bất Tử Chi Thân tạm thời không có tác dụng gì, dưới tình huống vận khí tốt thì mười lần có ba lần có thể lưu lại ở tim một bộ phận tinh thần ấn ký, từ đó vị trí trái tim không phải là chỗ chí mạng của hắn nữa.

Mà ngoại trừ ba phương diện này, Phá Hư Chỉ Diệp Trần vẫn đang tu luyện, cho dù không trốn vào hư không dẫn đến tu luyện Phá Hư Chỉ rất chậm chạp, nhưng đề thẳng ổn định mới là vương đạo.

"Không biết Lôi Chi Công Chúa, Thiên Thư công tử còn có Cương Linh Tử kia đến cùng mạnh bao nhiêu, rất chờ mong a! "

Nói thật, Diệp Trần cũng không quá để ý với hư danh, khát vọng của hắn là ở trong lớp trẻ, sẽ có ai đó có thể cùng hắn toàn lực chiến một trận, một trận chiến điên cuồng, chiến đến cực hạn của mình, chiến đến thống khoái. Cùng với đại năng Linh Hải Cảnh tyy rằng cũng có thể toàn lực, nhưng hiển nhiên không thể bì được khi chiến với một đời trẻ tuổi rồi.

Lúc này, bỗng nhiên có người dẫn câu chuyện về hướng Diệp Trần

- Các ngươi nói, thực lực của hắn có thể xếp hàng thứ mấy ở Nam Phương Vực Quần.

- Hắn rất mạnh, căn bản không thể nhìn thấu được.

- Rất chính xác, ta đoán chừng rất có thể được xếp vào top 20.

- Top 20, có đánh giá cao quá không, ngoại trừ năm đại thiên tài thì Lôi Vực vẫn còn mấy người đuổi sát đằng sau Lôi Chi Công Chúa, vực của Thiên Thư công tử và Cương Linh Tử cũng có rất nhiều thiên tài lợi hại. Hơn nữa Vũ Đạo Trà Hội cũng không phải chỉ có thiên tài của Nam Phương Vực Quần tham gia, mà mấy vực phụ cận Nam Phương Vực Quần cũng đều có thiên tài lợi hại đến, top 20, đây đã là cấp bậc cao nhất rồi.

- Ta không cho là đánh giá cao, uy thế một kiếm chỉ ngày hôm qua của hắn, tim ta đến giờ vẫn còn đập nhanh, các ngươi không cảm thấy thế sao?

Mọi người im lặng.

Chuyện Diệp Trần chỉ dùng một kiếm chỉ liền đánh bại ba gã thiên tài của Lôi Vực há có thể quên, một khắc đó là lần đầu tiên bọn hắn cảm nhận được kiếm thế lăng lệ ác liệt như thế, linh hồn cũng trở nên run rẩy.

- Vũ Đạo Trà Hội lần này có lẽ sẽ sáng tạo nên một thịnh thế đỉnh phong!

Có người đánh vỡ trầm mặc.

Ban đêm lại đến, trên bầu trời thỉnh thoảng có tia chợp xoẹt ngang qua.

Ở một hẻm nhỏ bí mật, trong sân có hai thần bí nhân đang nói chuyện với nhau. Người bên trái là một trung niên cao gầy, mặc một kiện ngũ thải y màu sắc hơi tối, khuôn mặt của hắn tím xanh, phảng phất như trúng độc vậy, tay trái vuốt vuốt một con Tri Chu màu đen, con mắt có chút nheo lại thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng màu tím sắc lạnh. Người bên phải đầu đội mũ rộng vành, mặc áo gai, hắn ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng nếu không quan sát cẩn thận thì căn bản không thể nào cảm giác được sự hiện hữu của hắn, rất dễ bị người khác bỏ qua, hắn tựa như độc xà nấp trong bụi cỏ, tùy thời mà động.

- Ngũ Độc, không thể tưởng được ngươi cũng đã bước vào Linh Hải Cảnh, chỉ dựa vào một thân Độc công không biết sao người lại có thể trở thành đại năng cấp Linh giả nữa.

Thanh âm khô khốc được truyền ra từ miệng Ma y nhân.

Thải Y trung niên cười hắc hắc

- Vũ trưởng lão, tiểu tử kia thật không đơn giản, ta tận mắt trông thấy hắn đánh ngang cơ với thái thượng trưởng lão của Liệt Hồn Tông - Quỷ Nguyệt Linh Giả, nhưng tiếc là lúc đó Độc công của ta và thân thể nổi lên xung đột, bằng không khi đó đã ra tay giết hắn rồi.

- Hiện giờ ngươi có năm chắc giết hắn?

- Nếu chính diện chiến đấu thì không nắm chắc mười phần.

- Nếu ta đoán không sai thì trên người tiểu quỷ kia có đồ vật ngươi muốn!

Ma y nhân nói.

Thải Y trung niên liếm liếm bờ môi

- Không sai.

Hắn cũng là một trong những người tim kiếm bí mật của Bất Tử Chi Thân, bất quá vì thân phận đặc thù nên không thể quang mình chính đại xuất hiện cùng mọi người mà phải âm thầm hành động. Ngày đó, toàn bộ việc trong Thạch Nhân Trận hắn đều nhìn thấy cả, hắn vốn tưởng rằng người biến mất qua vài ngày nữa sẽ xuất hiện, ai biết được đợi cả tháng cũng không thấy gì, về sau lại nghe nói Vũ Đạo Trà Hội sắp bắt đầu nên trong lòng nảy sinh một kế, quyết định chờ Diệp Trần ở Lôi Trạch thành. Nếu như Diệp Trần đi ra thì có lẽ sẽ tham gia Vũ Đạo Trà Hội, mà Lôi Trạch thành là đường tất phải đi qua, còn nếu Diệp Trần không xuất hiện, thì cũng chỉ lãng phí một chút thời gian thôi.

Không thể tưởng được Diệp Trần lại đúng sợ hắn sở liệu, xuất hiện ở Lôi Trạch thành. Hắn có dự cảm, Diệp Trần nhất định đã nhận được Bất Tử Chi Thân, mà hắn đối với Bất Tử Chi Thân là tình thế bắt buộc, nếu có Bất Tử Chi Thân thì một thân Độc hệ Chân Nguyên của hắn cũng không nguy hại đến thân thể nữa, có thể không kiêng nể gì mà thúc dục Độc công rồi. Về phần Vũ trưởng lão, là ngẫu nhiên gặp được, về chuyện của Bất Tử Chi Thân hắn cũng không có nói cho đối phương biết.

Ngũ Độc Quỷ Tướng hắn, sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào cả.

- Động thủ đi! Ta rất muốn nhìn xem Độc công của ngươi đã tiến triển đến mức nào rồi.

Ma y nhân cũng không hỏi gì thêm nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Được rồi, đêm nay chính là tử kỳ của hắn.

Hít sâu một hơi, Ngũ Độc Quỷ Tướng mở tay phải, Chân Nguyên màu tím phun trào ra, ngưng kết thành một đầu rắn cực lớn, đầu rắn trông rất sống động, nhìn không ra hư thực, lân phiến màu tím xếp đặt tương đối chặt chẽ, xà nhãn lạnh lùng vô tình.

Tê tê tê!

Thanh âm le lười vang lên, đầu rắn mở cái miệng rộng, một đám tử yên nhẹ nhàng bay ra ngoài, tử yên không có chút tạp chất, nồng đậm như nước, ở trong hư không lại càng kéo dài ra, càng ngày càng thưa thớt, cuối cùng đạt đến trình độ vô hình vô sắc, từ cửa số phiêu phiêu ra bên ngoài, lướt qua tường viện, sau đó bay về hướng Phong Vũ Lâu cách đó vài dặm.

Ban đêm ở Phong Vũ Lâu vẫn náo nhiệt như trước, ngươi lui kẻ tới nối liền không dứt, nhưng không người nào phát hiện ra có một đám độc khí đang tiến vào từ cửa lớn, sau đó leo dọc lên theo cầu thang lầu một, lầu hai, lầu ba, lầu bốn, ở bên ngoài hành lang của một phòng trọ phía tây

Chúng lắc lư ở bên ngoài trong chốc lát, độc khí tựa như có linh tính đã tìm được một tia lỗ hổng, đó là một cái khe ở góc tường.

Trong phòng khách, độc khí chui vào, nó không ăn mòn bất cứ vật gì cả

Cũng không hề phát ra chút âm thanh nào.

Trong lúc vô thanh vô tức, độc khí bay về phía phòng ngủ, sau đó phân ra một đám độc khí thật nhỏ dung nhập vào trong nước trà ở trên bàn trước giường.

"Trong mười lần đã có năm lần có thể lạc ấn lại ở tim một tia tinh thần ấn ký, đợi đến khi xác xuất thành công đạt đến mười thành, thì có thể chuyển sang những vị trí khác rồi. "

Thở ra một hơi, Diệp Trần thò tay cầm chén nước trà trên bàn trước giường.

Chén trà lên đền sát miệng, Diệp Trần nhướng mày.

PHỐC!

Cổ tay run lên, nước trà bị hắt lên mặt đất, một cổ Tử Yên bốc lên.

"Có độc, hạ độc lúc nào? "

Diệp Trần nín hơi.

"Không đúng! Là độc khí! "

BOANG...!

Giương hai ngón tay của tay phải lên, Diệp Trần điểm một chỉ vào hư không trước người, kiếm ý hủy diệt nương theo kiếm quang lăng lệ ác liệt chém ra.

Xoẹt xẹt!

Một đoàn sương màu tím bị nổ tung, độc khí bắn ra tứ phía.

- Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, mi tâm Diệp Trần phồng lên, một vòng vầng sáng kiếm ý khuếch tán ra ngoài, ngăn cách hoàn toàn độc khí, sau đó nhanh chóng trừ khử.

Trong sân ở hẻm nhỏ.

Trên mặt Ngũ Độc Quỷ Tướng hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Sao vậy?

Ma y nhân hỏi.

- Tiểu tử này còn khó chơi hơn so với tưởng tượng, ngay cả Vô Tâm Độc Khí của ta cũng có thể nhận ra. Đáng chết, sao hắn lại cẩn thận như vậy, ngay cả lúc tu luyện cũng bảo trì trạng thái tốt nhất. Cỗ kiếm ý này rõ ràng lại có thể khắc chế độc khí của ta nữa chứ.

Bình Luận (0)
Comment