Diệp Trần cười lạnh một tiếng:
- Chỉ sợ ngươi không có thôi
Hắn đã nhìn ra, đối phương đến để gây khó dễ mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi thực chướng mắt, hiện giờ cho ngươi một lựa chọn, lập tức lăn đi, nếu không cho ngươi có đến mà không có về.
Ô Phong Báo tự nhiên không có Phượng Vĩ quả, nó tu thành một nửa hình người sau, thẩm mỹ quan bắt đầu dựa theo nhân loại, Mộ Dung Khuynh Thành không thể nghi ngờ rất hợp với thẩm mĩ của nó,
- Ta cũng cho ngươi một lựa chọn, nói cho ta biết tin tức về về Phượng Vĩ quả hoặc là tin tức Phượng Vĩ thụ, nếu không chết.
Giảng đạo lý với loại yêu thú hung tàng thành tính như vậy mà không được, vậy thì đành phải càng bá đạo hơn so với nó thôi.
- Muốn chết, dám nói như vậy với thủ lĩnh của ta sao.
Sau lưng Ô Phong Báo là một đám cửu cấp thập cấp loài Báo yêu thú rống giận phát động công kích, bàng bạc yêu lực lưu hóa thành quang mang hoa mỹ, đánh tới Diệp Trần
- Phá!
Diệp Trần không lùi không tránh, điểm ra một chỉ.
Ba!
Một ngón tay thanh sắc như cột đá phá không mà đi, chẳng những yên diệt yêu lực lưu, lại lao tới cả Ô Phong Báo.
Ô Phong Báo là thập cấp yêu thú bá chủ, thực lực cường đại cỡ nào chứ, thập cấp yêu thú bình thường không đủ để nó nhét kẻ răng, đây là cũng là một trong những nguyên nhân khiến nó dám miệt thị Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, chỉ thấy nó còn không thèm hiện nguyên hình bản thể, trực tiếp vung tay đánh thẳng vào một chỉ của Diệp Trần, ngay lập tức ngón tay thanh sắc bị đánh nát.
- Diệt Hồn Ba!
Công kích của Mộ Dung Khuynh Thành đến ngay sau đó, linh hồn vô hình công kích đánh sâu vào hồn hải của Ô Phong Báo, khiến nó có chút mê muội, nhưng chỉ là mê muội thôi, dù sao ý chí của yêu thú không giống lắm với ý chí nhân loại, mà Mộ Dung Khuynh Thành về mặt tại Diệt Hồn Ba vẫn còn chưa tìm hiểu viên mãn
- Nữ nhân, ngươi chọc giận ta rồi.
Trong mãnh thú lúc địa, lấy báo là có tốc độ nhanh nhất, Ô Phong Báo là bá chủ yêu thú cấp mười, tốc độ tự nhiên là thế mạnh của nó, các yêu thú đồng cấp khác, không có mấy con có thể vượt qua nó, chỉ thấy nó đứng thẳng, hai chân dẫm lên mặt đất, thân thể khổng lồ nhanh nhẹn sưu một cái, hóa thành đạo đạo tàn ảnh, lướt tới vị trí nơi Mộ Dung Khuynh Thành.
Rầm!
Hắc sắc bức dực sau lưng được triển khai, Mộ Dung Khuynh Thành trong nháy mắt thoáng đi tại chỗ, phóng lên cao.
- Di, thân là nhân loại, lại có cánh.
Ô Phong Báo ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành, nó có thể khẳng định định, cánh của đối phương không phải là do năng lượng biến ảo thành, mà chính là hàng thật.
- Nhất Chỉ Phá Hư!
Một chỉ trước kia, Diệp Trần chỉ dùng bảy tám phần lực đạo, mà lại bị yêu lực lưu do yêu thú loài báo khác phát ra làm yếu đi rất nhiều, bây giờ một chỉ này, chính là Phá Hư Chỉ mười thành uy lực, một chỉ điểm ra, không gian lực khắp nơi được hấp thụ tới đây, khiến cho ngón tay thanh sắc như cột đá tản mát ra một vầng sáng xanh nhàn nhạt, một chỉ đánh về hướng Ô Phong Báo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
- Không tốt!
Bộ lông của Ô Phong Báo dựng đứng lên, trong Dã Man Sơn Mạch trùng điệp, nó thân là yêu thú cấp mười bá chủ, lãnh địa khoảng chừng mấy vạn dặm, trong Dã Man Sơn Mạch này, trừ Man Nhân bộ lạc ra, cơ hồ không có thiên địch, nhưng yêu thú cấp mười bá chủ khác mặc dù có chút mạnh hơn nó, nhưng tốc độ cũng không được như nó, cho nên nó cũng không sợ, nhưng một chỉ này của Diệp Trần khiến nó cảm nhận được uy hiếp khổng lồ, nó biết, dựa vào tốc độ, không cách nào tránh khỏi một chỉ này cả, một chỉ này, đã rút ngắn cả khoảng cách không gian rồi.
Hai cánh tay giao nhau, trước người Ô Phong Báo hội tụ một đoàn yêu lực gió lốc màu đen, yêu lực gió lốc ngưng kết thành một tấm chắn bát giác, bảo vệ nó ở phía sau.
Oanh!
Vừa làm xong chuyện đó, ngón tay thanh sắc liền hung hắn đánh lên tấm chắn bát giác, bộc phát ra sóng xung kích trùng thiên khiến lòng người sợ hãi.
Lòng bàn chân cày sát mặt đất, Ô Phong Báo liên tục lùi về sau mấy ngàn thước, cuối cùng đụng sập cả một toà núi nhỏ thấp bé, đá vụn bay loạn.
Khóe miệng Ô Phong Báo chảy ra đại lượng máu tươi, nó là yêu thú cấp mười bá chủ không sai, nhưng nó am hiểu chính là tốc độ, về mặt phòng ngự thì thua kém những yêu thú cấp mười bá chủ khác không ít, dĩ nhiên, phòng ngự của nó đã rất lợi hại rồi, so sánh với yêu thú cấp mười bình thường thì cường đại hơn không biết gấp bao nhiêu lần, nhưng Phá Hư Chỉ của Diệp Trần nào phải công kích bình thường, sao nó có thể bình yên vô sự được.
- Dám đả thương ta, ngươi nhất định phải chết, ta sẽ ăn ngươi không chừa lại một mẩu xương.
Ô Phong Báo cho là mình vội vàng không kịp chuẩn bị, không phát huy được ưu thế tốc độ, cho nên phản ứng đầu tiên không phải là sợ, mà là tức giận, bây giờ nó muốn toàn lực ứng phó, đánh chết tên nhân loại ghê tởm này, cướp đi nữ nhân của hắn.
Thân thể đột nhiên bật khỏi mặt đất, Ô Phong Báo từ trạng thái nửa hình người biến thành trạng thái bản thể, rõ ràng là một đầu hắc báo khổng lồ, trên bộ lông màu đen còn có hoa văn màu xám, tứ chi nó phát lực, mạnh mẽ vọt tới Diệp Trần, nhanh đến mức cứ như một đạo ô quang vậy.
- Thật là nhanh, so sánh với Nhân Lang Hóa của cao thủ Thanh Nhãn Bạch Lang gia tộc còn nhanh hơn nữa.
Tốc độ Ô Phong Báo nhanh, nhưng tốc độ rút kiếm của Diệp Trần cũng không chậm, kiếm quang đại phóng, Diệp Trần chặn lại lần tập kích của Ô Phong Báo, trước người bắn ra tia lửa sáng lạn.
- Phi Thiên Ám Sát Trảm!
Đồng thời khi Ô Phong Báo công kích Diệp Trần, Mộ Dung Khuynh Thành cũng không nhàn rỗi, Hắc sắc bức dực sau lưng vẩy một cái, không gian sóng gợn vặn vẹo mà ra, bá một tiếng, biến mất tại chỗ, sau một khắc liền xuất hiện trên đầu Ô Phong Báo, một chưởng đao cắt tới.
Phốc phốc!
Ô Phong Báo về mặt tốc độ không hề chênh lệch với Mộ Dung Khuynh Thành, nhưng vừa rồi liều mạng với Diệp Trần, thân thể có chút cứng ngắc, bị chưởng đao của Mộ Dung Khuynh Thành chém tới, nhất thời, bộ lông bay tán loạn, vết máu hiện lên.
- Đáng giận!
Ô Phong Báo không nghĩ tới Mộ Dung Khuynh Thành có thể gây tổn thương cho nó, mặc dù chẳng qua là tổn thương da thịt .
Cái đuôi như thiết côn dài hơn một trượng giơ lên, thân thể Ô Phong Báo thay đổi, cái đuôi quất về phía Mộ Dung Khuynh Thành lơ lửng giữa không trung, rạch nứt trường không.
Bá!
Thân thể Mộ Dung Khuynh Thành hướng về phía sau, Thuấn Di mấy chục thước, tránh khỏi công kích của Ô Phong Báo.
Diệp Trần không lo lắng cho Mộ Dung Khuynh Thành, Mộ Dung Khuynh Thành cũng không phải là trói buộc của hắn, trừ lực công kích có chút thiếu sót ra, thực lực tổng hợp của đối phương rất cao, chỉ sợ nếu cùng gặp gỡ với thanh niên cao thủ cấp bậc Lâm Thiên, Lam Tà Tình thì cho dù đánh không lại cũng có thể né đi, giống như Yến Phượng Phượng không cần sợ thanh niên ngũ cự đầu vậy, chính là đạo lý đó.