Một tông môn không thể không có cao thủ tọa trấn, nhưng cũng không thể không có lực lượng trung kiên. Cao thủ tọa trấn tông môn cũng chỉ để dùng hù dọa đối phương mà thôi. Lực lượng trung kiên mới là chuyện mà Diệp Trần quan tâm, nếu lực lượng này yếu kém chẳng phải chuyện gì Diệp Trần cũng phải quan tâm hay sao. Như vậy hắn lấy đâu ra thời gian để mà tu luyện nữa.
- Chí Viễn tự tin trong một hoặc hai năm tới có thể đề thăng tu vi lên Linh Hải Cảnh hậu kỳ.
Cao Chí Viễn kiên định nói.
- Hai năm quá dài.
Diệp Trần lắc đầu, hắn lấy ra mười khối chân nguyên thủy tinh từ trong trữ vật linh giới đưa cho Cao Chí Viễn.
- Đây là chân nguyên thủy tinh, đủ để cho ngươi đề thăng tu vi đến Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Về phần phải mất bao lâu mới có thể đạt được mục tiêu thì phải xem vào căn cơ cùng sự cố gắng của ngươi.
Tâm cảnh cao tới đâu, nhưng cơ sở bản thân yếu kém cũng chỉ giống như thùng rỗng kêu to, không phải trong một thời gian ngắn mà thực hiện được.
- Chân nguyên thủy tinh!
Cao Chí Viễn thất kinh. Đây chính là vật phẩm tu luyện so với cực phẩm linh thạch còn tốt hơn. Lẽ nào Diệp Trần có thể cô động ra chân nguyên thủy tinh của chính mình.
Điều này chỉ có vương giả Sinh Tử Cảnh đại năng mới có thể cô động ra chân nguyên thủy tinh. Mà cũng chỉ có một bộ phận cực nhỏ Bán Bộ Vương Giả mới làm được điều này. Cao Chí Viễn cho rằng mười viên chân nguyên thủy tinh này là do chính Diệp Trần ngưng luyện ra, cũng không nghĩ xem Diệp Trần vì một lý do khác mà có được.
- Đi thôi!
Diệp Trần phất tay.
- Đa tạ Diệp trưởng lão.
Cao Chí Viễn cảm kích, rời khỏi đại đại của thái thượng trưởng lão. Có chân nguyên thủy tinh này hắn tự tin trong vòng nửa tháng có thể đột phá tới Linh Hải Cảnh trung kỳ. Về phần Linh Hải Cảnh hậu kỳ còn phải xem tình huống sau đó thế nào.
- Kiếm vực!
Chỗ sâu nhất bên trong một tòa núi nhỏ, quanh thân Diệp Trần khí lưu màu xanh tràn ngập, trong nháy mắt bao trùng phương viên mấy trăm dặm.
Ngâm! Ngâm!
Vô số tiếng kiếm ngâm vang lên, trong hư không ngưng kết ra một thanh bảo kiếm màu xanh. Thân kiếm bảo kiếm hẹp dài, hàn quang lóe ra, vô cùng đáng sợ.
- Đi!
Diệp Trần khẽ quát một tiếng.
Xuy xuy xuy xuy...!
Phỏng chừng hơn vạn thanh bảo kiếm màu xanh chụm lại tạo thành mọt thanh bảo kiếm màu xanh ti lớn bắn ra ngoài xuyên qua đỉnh của ngọn núi đối diện. Tốc độ cực kỳ kinh người, so với Ngự Kiếm Thuật không biết nhanh hơn biết bao nhiêu lần.
Vô thanh vô tức, đỉnh núi của ngọn núi đối diện giống như bị phong hóa. Gió thổi qua, vô số bui bay đầy trời. Đỉnh núi của ngọn núi đối diện cứ như thế mà tiêu tán.
- Đột phá đến cảnh giới Bán Bộ Vương Giả cao giai, phạm vi kiếm vực bao trùm tăng lên một vòng, lực công kích cũng cường hãn hơn rất nhiều. Mỗi một thanh bảo kiếm màu xanh đều có uy lực một kích toàn lực của cao thủ Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Tuy nói là cao thủ Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong trong nháy mắt có thể xuất ra rất nhiều công kích. Nhưng lấy mấy vạn thanh bảo kiếm màu sắc cũng tương đương với một vòng tấn công của gần nghìn dã cao thủ Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Có thể đơn giản diệt sát Bán Bộ Vương Giả tối cường giả và Sinh Tử huyền quan đệ nhất trọng. Nếu gặp phải Sinh Tửu huyền quan đệ nhị trọng cũng lãnh ít dữ nhiều.
Tác dụng của kiếm vực vô cùng lớn. Mặc kệ là đơn đả độc đấu hay là đối mặt với một đám cao thủ, đều có lực sát thương rất lớn. ...
Lại một ngày đêm nữa trôi qua, trung phẩm chủ kiếm thuật của Diệp Trần rốt cục cũng đạt tới mức độ lô hỏa thuần thanh. Kế tiếp hắn có thể đúc bảo kiếm thượng phẩm.
Chỉ là Diệp Trần đến lúc đó thì dừng tay.
Tâm tư Diệp Trần hiện giờ lại đặt tất cả lên việc tìm hiểu áo nghĩa. Càng về sao áo nghĩa càng khó đề thăng. Cho dù ngươi có thiên phú kinh thiên cùng ngộ tính kinh người cũng không có biện phát trong một sớm một chiều đề thăng áo nghĩa. Điểm này Diệp Trần có thể cảm nhận được.
Chỉ là qua thời gian dài đúc bảo kiểm, Diệp Trần đối với kim chi áo nghĩa có thêm cảm ngộ. Còn kém một bước nữa thôi là có thể lâm trận đột phát.
- Sở hữu hệ kim, đều là kim nguyên khí hậu thiên diễn biến mà thành. Thế nhưng có hệ kim rất khó phá hủy, có hệ kim lại chỉ là phế liệu, có thể bẻ gãy một cách dễ dàng. Đây chính là sự sắp đặt khác nhau của kim nguyên tạo thành.
- Chỉ cần nắm rõ được quy luật ở bên trong, việc kim chi áo nghĩa đột phá cũng không quá mức khó khăn.
Diệp Trần thầm quyết tâm tìm hiểu kim chi áo nghĩa.
Nửa tháng sau, trên người Diệp Trần phóng suất ra ánh hòa quang màu vàng vô cùng lợi hại, toàn thân phảng phất giống như được bảo kiếm sắc bén bảo vệ. Phong mang phảng phất có thể đâm người bị thương.
- Kim chi áo nghĩa rốt cuộc cũng đã đạt được chín thành cảnh giới.
Đứng ở trên núi, Diệp Trần có thể cảm giác được kim nguyên khí trong thiên địa đối với hắn vô cùng thân thiết. Đơn giản nắm bắt được chúng trong tay. Đồng thời so với trước đây thì tiện tay hơn rất nhiều.
- Trảm!
Tay phải giơ thẳng lên cao, Diệp Trần dùng tay thay kiếm chém xuống.
Cười khúc khích!
Nguyệt Nha Hình Kiếm Kính màu đen chợt lóe qua, liên tiếp có hơn mười ngọn núi bị chém thành hai nửa. Bất luận là thứ gì, dưới kiếm kính đều không thể ngăn trở.
- Chín thành kim chi áo nghĩa. Sáu thành thủy chi ái nghĩa. Tàn Nguyện có uy lực không tệ. Đáng tiếc, nếu như thủy chi áo nghĩa có thể đề thăng tới chín thành cảnh giới thì tốt rồi. Hai thứ tương sinh với nhau, dưới tình huống dung hợp, chỉ sợ uy lực không chỉ tăng gấp hai lần.
Chưa từng có nhiều phiền não, Diệp Trần cũng không có hy vọng xa với bước Sinh Tử Cảnh. Điều hắn quan tâm hiện nay chính là khiến cho áo nghĩa đạt tới viên mãn. Cái Diệp Trần cần bây giờ chính là tích lũy, ở phương diện áo nghĩa cảnh giởi càng cao thì càng dễ đột phát Sinh Tử Cảnh. ...
Nửa tháng đã trôi qua. Trong lúc đó, Diệp Trần chỉ tiện tay đúc được hai thanh bảo kiếm thượng phẩm, thời gian còn lại đều tu luyện để đề thăng thực lực.
Tuy chỉ là tiện tay nhưng trung phẩm chú kiếm thuật đã tu luyện đến mức lô hỏa thuần thanh nên bảo kiếm thượng phẩm của Diệp Trần cũng có thể xếp hàng giữa.
Trên núi, Diệp Trần cầm kiếm huy vĩ, không gian bị cắt gọt không ngừng. Giống như một chiếc giương được vừa mới ngưng đọng thì bị nghiền nát. Không gian lực chung quan tiêu tán, kinh khủng vô cùng.
- Ân? Đây là tình huống gì?
Thu kiếm đứng lặng người hồi lâu, Diệp Trần phóng xuất linh hồn lực bao trùm toàn bộ Trường Thiên phái.
Trên sân rộng trước nghị sự đại điện có một đám người cùng với ba thanh niên đang giằng co.
Ba thanh niên này gồm hai nam một nữ. Nam tử đúng chung với nữ tử ước chừng hai mươi nhăm tuổi, mặc hắc y, tướng mạo anh tuấn, ngọc thụ lâm phong. Trên người ngạo khí cùng với sự kinh thường không hề ẩn giấu.
Nữ tử đứng bên cạnh hắn cũng vô cùng xinh đẹp. Tuy rằng thua Mộ Dung Khuynh Thành nhưng cũng thuộc hàng tuyệt sắc. Đôi mắt cực kỳ động nhân, giống như bảo thạch.
Mà thanh niên mặc thanh y đứng sau hai người lại càng kinh người. Tu vi của hắn không ai nhìn ra, hắn chỉ chắp tay phía sau, biểu tình bình thản.
Bên phía Trường Thiên phái, người dẫn đầu là Cao Chí Viễn.
Nhìn thanh niên anh tuần đứng bên cạnh nữ tử, sắc mặt Cao Chí Viễn hiện lên một tia thống khổ. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi nói:
- Ngươi tới nơi này làm gì, cười nhạo ta sao?
Nữ tử xinh đẹp đánh giá Cao Chí Viễn, nói:
- Thực không nghĩ ra ngươi đã đạt tới cảnh giới Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Thực nằm ngoài dự liệu của ta. Đáng tiếc ngươi vẫn một mực muốn là đệ tử của Trường Thiên phái. Cho nên cuộc đời ngươi cũng đã được định trước, không thể nào trở thành Bán Bộ Vương Giả.
- Như vậy thì làm sao, hơn nữa ta tin tưởng, Trường Thiên phái của ta sẽ quật khỏi.
Cao Chí Viễn trong vòng một tháng tu luyện, tu vi từ Linh Hải Cảnh sơ kỳ thăng lên Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Tốc độ tấn giai cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi. Điều này cũng nhờ chân nguyên thủy tinh mà Diệp Trần cho hắn. Bằng không chỉ dựa là thượng phẩm linh thạch cũng không thể nhanh như vậy được.
- Ngươi không nên tự mình dối mình. Đương nhiên, ngươi hiện tại lam sao đối với ta cũng không phải là vẫn đề gì quan trọng. Ta chỉ muốn nhìn ngươi từ đây rơi xuống phía dưới mà thôi.
Nữ tử xinh đẹp lắc đầu.
- Lý sư tỷ, ba người này là ai?
Có nhiều đệ tử Trường Thiên phái không xuống núi bao giờ, căn bản không nhận ra ba người này, chỉ có thể hỏi thăm Lý Thúy.
Lý Thúy nói:
- Người mặc hắc y chính là thiên tài của Cực Thiên Tông. Người mặc thanh y chính là đệ nhất thiên tài Lệnh Hồ Dực. Còn nữ tử kia chính là vị hôn thê trước đây của Cao sư huynh, Mạc Tiểu Đường.
Giải thích xong cho các sư đệ, Lý Thúy im lặng, lo lắng nhìn Cao Chí Viễn.
-Cái gì! Lệnh Hồ Dực, còn có Vân Tiêu Thủy.
Chúng đệ tử kinh hĩa. Lệnh Hồ Dực chính là đệ nhất thiên tài của Cực Thiên Tông. Mấy năm trước đã trở thành Bán Bộ Vương Giả, là một trong ba Bán Bộ Vương Giả của Cực Thiên Tông. Mà Vân Tiêu Thủy tuy rằng không phải là Bán Bộ Vương Giả nhưng xũng là một Linh Hải Cảnh tông sư vô cùng đáng sợ, thực lực rất cường đại.
Có thể nói, trước đây Trường Thiên phái, ngoại trừ thái thượng trưởng lão Lục trưởng lão ra thì không còn ai là đối thủ của Lệnh Hồ Dực và Vân Tiêu Thủy.
- Nghe Tiểu Đường nói, thiên phú của ngươi thập phần đáng sợ, mười sáu tuổi đã lĩnh ngộ được kiếm ý, hơn nữa kiếm ý rất đặc thù. Ta cũng muốn xem xem kiếm ý của ngươi như thế nào.
Vân Tiêu Thủy mặc hắc y cố ý ôm Mặc Tiểu Đường vào trong lòng nhằm châm chọc nhìn Cao Chí Viễn.
Trên mặt Cao Chí Viễn không khỏi co quắp, thế nhưng rất nhanh hắn lại bình tĩnh trở lại. Dù sao thì Mặc Tiểu Đường cùng hắn đã giải trừ hôn ước. Lúc này bọn họ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Mà bản thân hắn cũng đã quyết định buông tha cho đối phương. Hít một hơi thật sâu, hắn thản nhiên nói:
- Thực lực, không phải nhìn qua là có thể phân biệt được.
- A! Xem ra ngươi là một người rất tự tin.
Vân Tiêu Thủy nhếch miệng người, mang theo một tia ác ý. Hắn tuy ở cùng một chỗ với Mạc Tiểu Đường, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra được Mạc Tiểu Đường vẫn chưa thôi nhớ nhưng Cao Chí Viễn. Điều này làm hắn rất không thoải mái. Lần này đến Trường Thiên phái là chủ ý của hắn. Hắn muốn ở trước mặt Mạc Tiểu Đường xỉ nhục Cao Chí Viễn. Hắn muốn nàng biết ai mới chân chính là thiên tài.
- Tông chủ! Chúng ta có nên qua đó ngăn cản hay không?
Bên trong nghị sự đại điện, một vị trưởng lão sắc mặt lo lắng nói với Lý Trường Phòng.
Lý Trường Phong nói:
- Đây là sự tình của đám tiểu bối, tạm thời không nên quấy rối. Nếu như chúng ta xuất hiện, sự tình sẽ không thể nào giải quyết.
Kỳ thực cho dù bọn họ có xuất hiện đi chăng nữa thì cũng không làm được gì cả. Lệnh Hồ Dực và Vân Tiêu Thủy đều là những người mà bọn họ không chọc được. Mà trong bọn họ cũng không có ai là đối thủ của hai người này. Đương nhiên đến một mức nào đó, bọn họ không muốn xuất hiện cũng phải xuất hiện. Dù sao cũng là tông chủ Trường Thiên phái, dù ít dù nhiều cũng cần phải giữ gìn tôn nghiêm của Trường Thiên phái.
- Thế nhưng Chí Viễn không thể nào là đối thủ của Vân Tiêu Thủy! Hắn chỉ vừa mới đột phát lên Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Nếu như đối phương tới muộn mấy tháng thì tốt rồi.
Đại trưởng lão không chút nghi ngờ thiên phú của Cao Chí Viễn, chỉ là lần này Vân Tiêu Thủy cũng không phải là Tỉnh Du Đăng.
- Chúng ta phải tin tưởng Chí Viễn. Mấy năm gần gây hắn rất ít khi thể hiện thực lực của mình.
Trong lòng Lý Trường Phong đối với Cao Chí Viễn có lòng tin không nhỏ. Nếu như hắn có thể từ trên tay của Vân Tiêu Thủy sống sót trở ra là kết cục hay nhất. Như vậy cũng cấp cho Trường Thiên phái một chút mặt mũi, đồng thời động viên tinh thần các đệ tử.
Trên ngọn núi thái thượng trưởng lão, Diệp Trần kỳ quái nói:
- Lục trưởng lão vì sao không đứng ra?
Sau một khắc, Diệp Trần bừng tỉnh.
Lúc trước Lục trưởng lão nhằm vào hắn bởi vì bản thân hắn không che giấu tu vi của mình. Lúc đó Lục trưởng lão cảm ứng được. Hiện tại, Lệnh Hồ Dực không có bại lộ khí tức của bản thân, Lục trưởng lão tự nhiên không cảm ứng được. Lục trưởng lão thần trí không rõ nhưng trong tiềm thức ý nghĩ bảo vệ Trường Thiên phái rất sâu. Chỉ khi phát hiện ra Bán Bộ Vương Giả hắn mới ra tay.
- Khí tức của Cao Chí Viễn không yếu, lần này cũng với Vân Tiêu Thủy quyết đấu cũng không phải là không có phần thắng. Cái này phải nhìn xem hắn trên phương diện lĩnh ngộ áo nghĩa như thế nào. Đúng rồi! Hắn còn lĩnh ngộ được một kiếm ý đặc thù. Không biết là loại kiếm ý gì?
Ý niệm không ngừng hiện lên trong đầu Diệp Trần. Hắn tiếp tục dùng linh hồn lực quan sát.
- Ngươi đã tự tin như vậy thì chúng ta luận bàn một chút. Thế nào? Yên tâm! Ta sẽ không đánh chết ngươi.
Vân Tiêu Thủy liếm liếm môi, đề nghị nói.
- Hảo! Có thể.
Cao Chí Viễn hít một hơi thật sâu, rồi đáp ứng. Hắn dám khẳng định cho dù mình không đáp ứng thì đối phương cũng sẽ không thèm bỏ qua. Đã như vậy còn không bằng đối phương giao thủ một lần.
- Cao sư huynh, ngươi cẩn thận.
Lý Thúy ở phía sau nhắc nhở.