Lần này Vân Tiêu Thủy đến Trường Thiên phái chính là do Mạc Tiểu Đường bày ra. Nàng vẫn có ý định cố ý trước mặt Vân Tiêu Thủy nói Cao Chí Viễn có thiên phú cao hơn hắn. Ngộ tính cũng rất cường đại. Theo như nàng nhận định, với tính cách cao ngạo của Vân Tiêu Thủy, hắn chắc chắn sẽ tìm đến Cao Chí Viễn. Đến lúc đó lấy tu vi cường đại của Vân Tiêu Thủy sẽ dễ dàng đánh bại được Cao Chí Viễn. Từ đó khiến cho Cao Chí Viễn bị đả kích, để hắn tỉnh ngộ rời khỏi Trường Thiên phái.
Nghe được Mạc Tiểu Đường nói như vậy, Vân Tiêu Thủy cũng tỉnh ngộ. Trách không được nữ nhân này chủ động tiếp cận hắn nhưng lại bất hòa không quá mức thân cận. Nhất nhất đều giữ khoảng cách, nguyên lai đối phương chưa từng thích mình, chỉ muốn lợi dụng mình để đả kích Cao Chí Viễn.
- Tiểu Đường, ngươi?
Cao Chí Viễn giật mình nhìn Mạc Tiểu Đường.
Mạc Tiểu Đường nhu tình nhìn Cao Chí Viễn:
- Chí Viễn, từ năm mười ba tuổi, lần đầu tiên thấy ngươi ta đã thích ngươi rồi. Mỗi năm trôi qua, ta lại càng thích ngươi hơn. Ta sao chỉ vì một lý do đơn giản mà có thể bỏ ngươi chứ. Ở cùng một chõ với người khác là ý muốn của ta, ta muốn ngươi bị đả kích. Ta không muốn tiền đồ của ngươi bị chôn vùi cùng Trường Thiên phái, ta không muốn Trường Thiên phái làm hỏng ngươi. Ta không muốn ngươi là một người bình thường suốt đời, mà phải oai phong một cõi. Về phần ta, không thể nói ta ham hư vinh, ta chỉ muốn yên lặng nhìn ngươi bước lên thành công.
- Vậy vì sao ngươi không để hắn đánh bại ta. Có lẽ như vậy ta sẽ ly khai Trường Thiên phái, điên cuồng đề thăng thực lực.
Cao Chí Viễn nói.
Mạc Tiểu Đường cười khổ một tiếng:
- Ta đã cho rằng mình có thể khống chế được tâm tình của chính mình. Thế nhưng ta phát hiện ra ta không làm được. Khi ngươi đối mặt với nguy hiểm, trong đầu ta chỉ có một ý niệm duy nhất là ngăn cản hắn. Liều lĩnh ngăn cản hắn.
Lấy tính tình độc ác của Vân Tiêu Thủy, cho dù không giết chết Cao Chí Viễn thì cũng phải đánh cho hắn thành tàn phế. Đây là điều mà Mạc Tiểu Đường không muốn nhìn thấy. Ước nguyện ban đầu của nàng với Vân Tiêu Thủy chỉ là đánh bại Cao Chí Viễn mà thôi, chứ không phải phế hắn.
- Tâm cơ đủ cao thâm. Nhưng vẫn có chút thâm tình.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Trần không khỏi cảm khái một tiếng.
- Mạc Tiểu Đường! Con tiện nhân này, ngươi vậy mà cũng lừa dối ta. Ngươi có biết lừa dối ta sẽ có kết cục như thế nào không?
Vân Tiêu Thủy phẫn nộ đến cực điểm, hắn từ nhỏ lớn lên luôn là đối tượng được mọi người chú ý. Cho dù ở Cực Thiên Tông, phía trên có Lệnh Hồ Dực áp đảo nhưng hắn vẫn được ân ửng. Theo như hắn thấy Mạc Tiểu Đường tiếp cận hắn chính bởi vì bản thân ưu tú. Thế nhưng ngày hôm nay, Mạc Tiểu Đường lại nói ra những lời như vậy, khiến cho bản thân hắn chịu khuất nhục. Hắn thề, hắn muốn hủy hoại nữ nhân này.
- Vân Tiêu Thủy! Có chuyện gì thì ta và ngươi giải quyết với nhau.
Cao Chí Viễn cảm thụ được sát khí cùng sự phẫn nộ của Vân Tiêu Thủy. Hắn chủ động đứng ra.
- Ngươi không nên gấp gáp, ta sẽ đánh ngươi thành tàn phế. Cho ngươi đời này kiếp này thành phế nhân.
Trong lúc nói chuyện, Vân Tiêu Thủy vận chuyển chân nguyên đến cực hạn, chân nguyên màu đen phóng thẳng lên cao, khí thế kinh người không gì sánh được.
- Nơi này là Trường Thiên phái, chớ có làm càn!
Lý Trường Phong cùng với các vị trưởng lão đi tới ngăn cản. Vân Tiêu Thủy muốn phế Cao Chí Viễn, bọn họ không thể mặc kệ ngồi xem. Bằng không Trường Thiên phái cũng không cần tồn tại nữa.
- Làm càn thì làm sao nào?
Lệnh Hồ Dực nhẹ nhàng hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lý Trường Phong.
- Lệnh Hồ Dực, lẽ nào ngươi muốn làm trái khẩu lệnh của vị đại nhân kia. Bất luận kẻ nào cũng không thể giết người ở Trường Thiên phái. Ngươi muốn trái lệnh?
Lệnh Hồ Dực nói:
- Chỉ biết lấy người kia ra đe dọa sao. Đáng tiếc, sư đệ ta chỉ đến luận bàn tỉ võ, cũng không có tính là trái lệnh. Đương nhiên, đao kiếm không có mắt, xuất hiện chút ít tổn thương, điều này không thể nào tránh khỏi. Mong rằng các ngươi không nên nhúng tay vào. Nếu không ta cũng không ngại giáo huấn các ngươi một phen.
Lệnh Hồ Dực nói lời này, Lý Trường Phong cùng các vị trưởng lão cứng họng, không nói được gì.
- Thiết trưởng lão, ngươi đi thỉnh Lục trưởng lão, Tiếu trưởng lão.Ngươi đi mời Diệp trưởng lão nữa.
Lý Trường Phong tự nhiên biết mình không phải là đối thủ của Lệnh Hồ Dực. Thiên phú của người này rất kinh người, vừa bước vào Bán Bộ Vương Giả. Hiện tại xem ra chỉ có Diệp trưởng lão mới có thể đánh lại Lệnh Hồ Dực. Nhưng muốn ngăn cản hắn thì còn cần Lục trưởng lão phối hợp.
- Không cần đi mời ta. Tình huống ở đây ta đều đã biết cả.
Thanh âm của Diệp Trần hóa thành một đạo chân nguyên rơi vào trong Lý Trường Phong.
Diệp Trân lại nói tiếp:
- Cao Chí Viễn đang đối mặt với sự đột phá. Nếu như hắn đột phát đến Linh Hải Cảnh hậu kỳ chưa chắc đã không phải là đối thủ của Vân Tiêu Thủy. Tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ.
- Chí Viễn đối mặt với đột phát?
Lý Trường Phong kinh ngạc nhìn về phía Cao Chí Viễn, rồi nói với hai vị trưởng lão bên cạnh:
- Trước tiên chờ một chút đã.
Lúc này chân nguyên Cao Chí Viễn sôi trào, bộc phát ra khí tức Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong, đồng thời một cỗ hơi thở cường đại toát ra tựa hồ không có chừng mực. Nhãn thần Cao Chí Viễn càng lúc càng sáng, giống như hai ngọn đèn sáng, bắn ra ánh sáng ngọc quang mang.
Thiên phú tu luyện của Cao Chí Viễn không kém hơn Vân Tiêu Thủy bao nhiêu. Sở dĩ tu vi của hắn thăng tiến chậm chạp là do tài nguyên của Trường Thiên phái thiếu thốn, không chỉ thiếu linh thạch mà các loại tài nguyên phụ trợ cũng thiếu thốn. Dưới tình huống nhiều người thiếu thịt, tự nhiên tu vi của Cao Chí Viễn không có khả năng tăng nhanh như Vân Tiêu Thủy sớm đạt tới cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Chỉ còn kém một bước nữa là trở thành Bán Bộ Vương Giả.
Thế nhưng, sự xuất hiện của Diệp Trần đã khiến cho Trường Thiên phái thay đổi. Trường Thiên phái không chỉ tạm thời giải quyết được vấn đề thiếu thốn linh thạch mà Cao Chí Viễn cũng có được mười khối chân nguyên thủy tinh. Chỉ dùng ba khối hắn đã đề thăng tu vi lên Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Đáng tiếc thời gian của hắn quá ít, nếu không việc đột phá một cảnh giới nữa là chuyện rất đơn giản. Chung quy vẫn là thiếu thời gian.
Nhân sinh thường thường đều có những kịch tính của nó. Mạc Tiểu Đường vẫn là một bóng trong lòng Cao Chí Viễn, một ma chướng không có khả năng có thể nói quên là quên được. Ngoài miệng nói quên nhưng đêm khuya tĩnh lặng, trong đầu vẫn hiện lên những hồi ức. Cái loại đau lòng này, không ai có thể lý giải được.
Sau khi Mạc Tiểu Đường biểu lộ tâm ý, tâm cảnh Cao Chí Viễn lại có một bước đột phá mới. Mặc kệ là tu luyện ma đạo hay là chính đạo. Chỉ cần hiểu rõ tâm cảnh thì có thể đạt được thành tựu to lớn. Cũng không phải người tốt có hảo báo, người xấu tựu bị sét đánh chết.
Hiểu rõ được tâm chỉnh, toàn thân Cao Chí Viễn tràn ngập tinh lực, trạng thái hoàn hảo trước đó chưa từng có. Bình cảnh vô hình ở phía trước ở giờ khác này vô cùng mềm yếu, giống như tuyết xuân đang hòa tan.
Giờ khắc này, Cao Chí Viễn bộc phát ra tiềm lực, tu vi của hắn chuẩn bị đột phá.
- Muốn đột phá, nằm mơ đi!
Vân Tiêu Thủy đánh một quyền tới Cao Chí Viễn.
- Đê tiện!
Đệ tử của Trường Thiên phái kêu to, nhưng bọn hắn không ngăn kịp.
- Vân Tiêu Thủy, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?
Hai tay Mạc Tiểu Đường xuất thủ, vô số Thiết Lê Hoa từ ống tay áo nàng bắn ra giống như xạ kích liên miên không dứt.
- Ngươi muốn chết!
Vân Tiêu Thủy nhìn thấy Mạc Tiểu Đường che chở cho Cao Chí Viễn. Quyền kinh mang theo lôi quang thanh thế kinh người đánh tới Mạc Tiểu Đường.
- Lê hoa chi thuẫn!
Mạc Tiểu Đường không hề lùi bước, hai tay vẽ thành một bức tranh nửa vòng cung, cuối cùng tiếp xúc cùng một chỗ. Nhất thời một đóa Lê Hoa chân nguyên to lớn bao quanh thân thể của nàng vào trong. Đóa Lê Hoa chân nguyên này phân minh ẩn chứa lực lượng mộc chi áo nghĩa và thủy chi áo nghĩa.
Ầm ầm!
Lê Hoa chân nguyên bị nghiền nát, Mạc Tiểu Đường phun ra một ngụm tiên huyết. Tu vi của nàng cũng là Linh Hải Cảnh hậu kỳ, so với Vân Tiêu Thủy thì yếu hơn rất nhiều, áo nghĩa cũng không hiểu sâu bằng đối phương. Tự nhiên không chịu được một kích lửa giận, có thể chống đỡ được mà không lùi bước đã ra khá lắm rồi.
- Ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi.
Vân Tiêu Thủy phẫn nộ. Mạc Tiểu Đường năm lần bảy lượt khiêu chiến điểm cực hạn của hắn, khiến cho hắn động sát tâm.
- Tiểu Đường, để ta lên đi!
Đúng lúc này, khí tức trên người Cao Chí Viễn vô cùng bình ổn, không có tiếp tục thăng tiến. Mà chân nguyên ba động của hắn dĩ nhiên là cấp bậc Linh Hải Cảnh hậu kỳ.
- Cho dù ngươi đột phá thì sao, kết quả vẫn như trước không hề thay đổi.
Vân Tiêu Thủy không muốn thấy Cao Chí Viễn đột phá đến Linh Hải Cảnh hậy kỳ, nhưng đối phương chân chính đột phát, hắn cũng không lo lắng. Theo như hắn thấy Cao Chí Viễn vừa mới đột phá, chân nguyên còn không có ổn định. Trạng thái thiên nhân hợp nhất còn chưa có kết thúc, mà thực lực đối phương đề thăng không đến mức thái quá.
Theo như lời Vân Tiêu Thủy, xác thực chân nguyên của Cao Chí Viễn chưa có ổn định. Chỉ là vừa rồi hắn một mực lo đột phá hỏa chi áo nghĩa. Trước đây hỏa chi áo nghĩa của hắn cũng đã đối mặt với đột phá, nhưng lần này lại nước chảy thành sông, thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần.
- Ngươi cẩn thận một chút!
Mạc Tiểu Đường nhắc nhỏ.
- Ta sẽ chú ý!
Cao Chí Viễn mỉm cười với Mạc Tiểu Đương, chăm chú nhìn Vân Tiêu Thủy.
Thối lui vào trong đám người, Mạc Tiểu Đường nhìn hai người, đầu long này cau lại.
Vân Tiêu Thủy mở đầu công kíc, vừa lên chính là Thiên Lôi Thập Bát quyền mà vừa rồi đánh cho Cao Chí Viễn thổ huyết, thế nhưng khí thế lần này đáng sợ hơn lần trước rất nhiều. Quyền ảnh hiện lên lôi điện, thiểm điện ngang trời.
Giơ kiếm đón đỡ, Cao Chí Viễn đơn giản phá liền mười sáu quyền đầu tiên.
- Quyền thứ mười bảy!
Vân Tiêu Thủy nổi giận, gầm lên một tiếng. Quyền ảnh lôi điện hóa thành một con lôi long, dương nanh múa vuốt đánh về phía Cao Chí Viễn, thế đi như điện.
- Liệt Diễm Kiếm!
Cao Chí Viễn lăng không nhảy lên, một kiếm chém xuống, thổi phù một tiếng, lôi long bị chặt đứt đầu. Dư thế kiếm khí chưa tiêu, tiếp tục công kích Vân Tiêu Thủy/ - Đây là kiếm khí gì?
Quyền thứ mười tám của Vân Tiêu Thủy không kịp xuất ra, hắn bị bức phải lui về phía sau. Kiếm khí của Cao Chí Viễn phát ra hỏa diễm, so với trong tưởng tượng còn cứng cỏi hơi, rất khó diệt. Không chỉ phá được quyền thứ mười bảy của Vân Tiêu Thủy là dư thế của kiếm khí còn lưu lại hơn phân nửa thực lực.
- Quả nhiên là Bất Hủ kiếm ý!
Khoog biết từ khi nào, Diệp Trần đã đứng ở trên đỉnh đại điện nghị sự. Thế nhưng mọi người ở đây không một ai phát hiện ra hắn. Bản thân Diệp Trần hoàn mỹ dung nhập vào trong bóng râm trên nóc nhà. Nếu không tỉ mỉ quan sát thì ngay cả Bán Bộ Vương Giả cũng không thể nào phát hiện được. Đây là chỗ đặc biệt của ảnh chi áo nghĩa.
Đúng như Diệp Trần nói, kiếm ý của Cao Chí Viễn chính là Bất Hủ. Đương nhiên kiếm ý của Cao Chí Viễn không thể nào so sánh được với Diệp Trần. Diệp Trần ngoại trừ Bất Hủ kiếm ý ra còn có Hủy Diệt kiếm ý. Nếu như Hủy Diệt kiếm ý dung nhập vào trong Sát Lục kiếm ý thì cho dù là Bất Hủ kiếm ý có cường đại như thế nào đi nữa đối mặt với kiếm ý dung hợp này cũng trở nên tầm thường. Đơn giản đây là kiếm ý siêu cường công thủ toàn diện.
- Thần quang lôi long quyền!
Thiên lôi thập bát quyền cần có chính là tích lũy khí thế, nếu không tích lũy được lại đánh ra quyền thứ mười tám thì uy lực sẽ thua xa quyền thứ mười bảy. Chính vì thế mà Vân Tiêu Thủy liền thay đổi võ học, đánh ra một quyền ẩn chứa thủy chi áo nghĩa và lôi chi áo nghĩa.
Phụt!
Hỏa diễm kiếm khí bị tắt, hơi nước nồng nặc bắn tới trước mặt Cao Chí Viễn. Ẩn chứa trong đó là một tia lôi điện đánh lên người Cao Chí Viễn khiến cho tóc tai của hắn dựng thẳng đứng lên, thân thể bị chế trụ không có khí lực.
Cùng lúc đó một con lôi long màu đen rít gào trùng kích lên người Cao Chí Viễn.
- A! Phá cho ta!
Toàn thân Cao Chí Viễn cháy đen, khóe miệng chảy ra rất nhiều tiên huyết. Ánh mắt Vân Tiêu Thủy giật mình nhìn Cao Chí Viễn. Hắn không ngờ một kiếm của Cao Chí Viễn lại có thể chém đôi lôi long màu đen của hắn.
- Không có khả năng! Vì sao hắn còn có thể xuất ra kiếm khí?
Vân Tiêu Thủy kinh hãi, phản ứng vô hình trở nên chậm chạm.
Chỉ có Diệp Trần và Lệnh Hồ Dực là nhìn ra, Cao Chí Viễn ở thời điểm mấu chốt chân nguyên đề thăng, không hề để ý tới di chứng mạnh lẽ phá hủy sát chiêu của Vân Tiêu Thủy. Đương nhiên nỗi lực của hắn cũng phải trả giá đắt, kinh mạch trong cơ thể hầu như đã đứt đoạn, chân nguyên hỗn loạn. Lúc này hắn cũng chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà chống đỡ xuất ra một kiếm cuối cùng về phía Vân Tiêu Thủy liền vô lực.
- Vân sư đệ! Ngươi làm sao vậy?
Lệnh Hồ Dực không có khả năng mở mắt trừng trừng nhìn Cao Chí Viễn đánh bại Vân Tiêu Thủy, miệng hắn đề tỉnh Vân Tiêu Thủy nhưng thực chất âm thầm dùng âm lãng công kích Cao Chí Viễn.