Kiếm Đạo Độc Tôn

Chương 994 - Chương 994: Uy Lực Ngưng Thủy

Đối phó ngươi, không cần Kiếm Vực!

Diệp Trần đương nhiên cũng biết, Kiếm Vực không cách nào áp chế được cao thể luyện thể như Từ Tĩnh và Tượng Thiểu, đương nhiên, có Kiếm Vực cũng làm cho hắn nhẹ nhàng hơn một chút.

- Không cần Kiếm Vực?

Mọi người kinh ngạc.

Trong chiến đấu bài danh, Diệp Trần đánh bại Tượng Thiểu, dựa vào chính là Kiếm Vực, dùng Kiếm Vực thoáng ngăn chặn Tượng Thiểu, sau đó một kiếm đâm thủng con mắt của Tượng Thiểu.

Khi đó bọn hắn cho rằng, trong miệng Tượng Thiểu không quan tâm Kiếm Vực của Diệp Trần, kỳ thật hoặc nhiều hoặc ít có chút kiêng kị.

Mà bây giờ, Diệp Trần đã nói rõ không cần Kiếm Vực, đương nhiên không thể lật lọng, kể từ đó, hắn dựa vào cái gì đánh bại Tượng Thiểu, hắn có tiến bộ, Tượng Thiểu tiến bộ cũng không nhỏ.

Nghe được Diệp Trần không cần Kiếm Vực, hắn cũng có chút ít ngoài ý muốn, rồi sau đó là kinh hỉ, Diệp Trần cậy vào Kiếm Vực đánh bại hắn, cho nên hắn cho rằng, Diệp Trần không có khả năng buông tha cho ưu thế Kiếm Vực. Đã như vầy, hắn còn không hào phóng một chút, chủ động làm cho đối phương phóng thích Kiếm Vực, nhưng hắn không ngờ, Diệp Trần không biết xảy ra vấn đề ở đây, rõ ràng quăng Kiếm Vực không cần.

- Dõng dạc thế, tiếp ta một quyền!

Thân thể bành trướng cao ba mét, Tượng Thiểu sải bước, đánh về phía Diệp Trần, giơ nắm đầm to như cái bát lên, mạnh mẽ đánh ra một quyền, khí tức man hoang nồng đậm tràn ngập ra xung quanh, ẩn ẩn hiện ra hư ảnh bách tượng(voi) gầm rống.

Bát Hoang Mãnh Tượng Quyền!

Quyền này vừa ra. Mọi người lập tức cảm nhận được một cổ trầm trọng, rất rõ ràng, Thổ Chi Áo Nghĩa của Tượng Thiểu có tinh tiến, làm làm gia tăng uy lực cực lớn cho Bát Hoang Mãnh Tượng Quyền.

- Diệp Trần, ta cho ngươi nhìn tuyệt chiêu của ta a!

Tuyết Kiếm Hầu cũng không có cảm thấy Diệp Trần cố lộng huyền hư, đối phương có thể bài danh hạng nhất, tuyệt đối không ngu.

Ngâm!

Đối mặt với Bát Hoang Mãnh Tượng Quyền của Tượng Thiểu, Diệp Trần xuất kiếm, kiếm vừa ra khỏi vỏ, một kiếm nhìn thì chậm nhưng cực nhanh. Phá Tà Kiếm đánh ra thủy quang nhàn nhạt.

Thật nhanh!

Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người.

Ấn tượng thứ hai chính là thật bá đạo, thật mềm dẻo!

Kiếm chiêu Ngưng Thủy của Diệp Trần, đã ẩn chứa chí cương chí cường của Kim,, lại ẩn chứa chí nhu chí nhận của Thủy, so với Tàn Nguyệt, trình độ tinh diệu cao hơn vô số lần.

Xùy!

Giống như âm thanh của lủa đốt bông vải, Phá Tà Kiếm, trực tiếp đục lỗ trên quyền kình của Tượng Thiểu, cuối cùng trùng trùng điệp điệp đánh lên nắm đấm của Tượng Thiểu.

Bùm bùm cách cách!

Kiếm khí cô đọng cực độ. Xuyên thấu qua bao tay của Tượng Thiểu, truyền lên cánh tay phải của hắn cánh tay phải phát ra âm thanh nứt vỡ, lập tức có huyết vụ bắn ra.

Phốc phốc!

Kiếm thứ hai, Diệp Trần đâm thủng cổ họng của Tượng Thiểu!

Mở to hai mắt, Tượng Thiểu ôm hận truyền tống ra khỏi Sinh Tử Bí Cảnh.

- Chuyện này...

- Hình như so với Băng Điểm Nhất Kiếm của Tuyết Kiếm Hầu còn cường đại hơn.

- Chẳng lẽ đây là thành quả tu luyện hai mươi ngày của hắn?

Nếu như nói Độc Cô Tuyệt và Lam Sơn Mi tiến bộ đã tương đương kinh người, Tuyết Kiếm Hầu tiến bộ là kinh hãi, như vậy tiến bộ của Diệp Trần, chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung.

Phải biết rằng thời gian bài danh chiến, kiếm chiêu của Diệp Trần, xa xa không bằng Băng Điểm Nhất Kiếm của Tuyết Kiếm Hầu, hiện tại rõ ràng bao trùm trênTuyết Kiếm Hầu, uy lực tăng lên mấy lần không ngớt.

- Chiêu này tên gì?

Tuyết Kiếm Hầu ngưng trọng hỏi.

- Ngưng Thủy!

Diệp Trần trả lời.

- Tốt một chiêu Ngưng Thủy!

Tuyết Kiếm Hầu có thể nhìn ra được, chiêu này của Diệp Trần, đồng dạng ẩn chứa lực lượng áp súc, nhưng điểm khác biệt là, loại lực lượng này của hắn, dùng phương thức truyền lại mà phát ra ngoài, mà Băng Điểm Nhất Kiếm của hắn, chính là bộc phát, vận dụng lực lượng giống nhau, phóng thích khác nhau, chế tạo ra hai chiêu hoàn toàn khác biệt.

Trừ mấy người đại chiến vừa rồi ra, những người khác tiến bộ cũng không lớn, cho nên cũng chỉ tỷ thí với nhau, rất ít thấy máu.

Buổi chiều, Từ Tĩnh đi ra.

Thời gian nửa ngày quá ít, hai người cũng bất giác cảm thấy thời gian trôi qua nhanh.

Rốt cục, dấu hiệu Sinh Tử Bí Cảnh đóng cửa hiện ra, mọi người đều bị truyền tống ra ngoài.

- Sớm trở lại một chút!

Thân ảnh Từ Tĩnh từ từ nhạt dần.

- Ta sẽ!

Thân ảnh của Diệp Trần cũng nhạt dần.

Ông!

Phiến không gian vặn vẹo, tất cả mọi người ròi khỏi Sinh Tử Bí Cảnh. ...

Huyết Thiên đại lục!

Trên không Man Hoang sơn mạch.

Không gian không ngừng nhúc nhích, một bóng người lướt đi.

- Diệp Trần!

Lam Sơn Mi đi tới gần Diệp Trần.

- Có việc?

Diệp Trần hỏi.

Lam Sơn Mi nói ra:

- Ngươi không phải là người Huyết Thiên đại lục chúng ta, đánh chết Hổ Thiểu, mà Yêu Vương của tông môn Hổ Thiểu, hơn phân nửa là không tử bỏ ý đồ, cho nên, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi Huyết Thiên đại lục, tốt nhất là trở về Chân Linh đại lục, dừng lại thêm một ngày, sẽ nguy hiểm thêm một ngày, Sinh Tử Cảnh Yêu Vương tuy không hiển nhiên đánh chết ngươi, nhưng sẽ cho ngươi thừa nhận thống khổ khó chịu được.

Diệp Trần đánh chết Hổ Thiểu, từ trong miệng của những người khác, rơi vào tai Lam Sơn Mi.

Diệp Trần lắc đầu.

- Khoảng cách Chân Linh đại lục và Huyết Thiên đại lục chừng ức vạn dặm, hiện tại trốn, đã không kịp, hơn nữa ta cũng không có ý định bỏ trốn.

Lam Sơn Mi trầm mặc, lập tức nói:

- Không thử một lần, làm sao biết?

- Yêu Vương có thể xuyên thẳng qua hư không, thời gian một lát có thể đi được mấy trăm vạn dặm, ta vừa trốn, hơn phân nửa là bọn chúng sẽ ra tay đối phó ta, không bằng cứ lưu lại Huyết Thiên đại lục, yên lặng theo dõi kỳ biến.

Trừ nguyên nhân này ra, Diệp Trần cũng muốn thủ hộ Trường Thiên Phái, hắn không thể vừa đi, làm cho Trường Thiên Phái thừa nhận hậu quả.

Ai biết ngày sau Trường Thiên Phái thừa nhận khuất nhục như thế nào chứ.

Thấy thần sắc Diệp Trần kiên định, Lam Sơn Mi thấy khuyên bảo vô dụng, trong mắt Diệp Trần, nàng thậm chí chiến ý cực kỳ mờ mịt, không biết có phải là ảo giác của mình hay không.

- Đã như vầy, ta sẽ nói một chút về Yêu Vương của Thiên Hổ Yêu Tông.

- Thiên Hổ Yêu Tông, có hai đại Yêu Vương, vừa là Thiên Hổ Vương, là tông chủ của Thiên Hổ Yêu Tông, vừa là Huyết Hổ Vương, Thiên Hổ Yêu còn là thái thượng trưởng lão Thiên Hổ Yêu Tông, Thiên Hổ Vương, ba hơn trăm năm trước trở thành Yêu Vương, đã từng trong tinh không, dùng lực lượng một người, đánh chết ba đầu Vương cấp Tinh Không Cự Thú, một góc tinh cầu loại nhỏ bị hắn trảo mất, chiến lực của hắn, không phải Sinh Tử Cảnh Vương giả bình thường có thể so sánh được.

Lam Sơn Mi nói những chuyện này, là tông môn trưởng bối nói cho nàng biết.

- Đánh chết ba đầu Vương cấp Tinh Không Cự Thú!

Diệp Trần nhíu mày, trên lục địa, có yêu thú, trong tinh không, có Tinh Không Cự Thú, những Tinh Không Cự Thú này, không cách nào xông qua cấm chế tam trọng thiên, đi vào Chân Linh thế giới, nhưng chiến lực thập phần đáng sợ, một đấu một, Sinh Tử Cảnh Vương giả bình thường tuyệt đối không phải đối thủ của một đầu Vương cấp Tinh Không Cự Thú, một ít Vương cấp Tinh Không Cự Thú lợi hại, thậm chí có thể với Vương giả phong Đế.

- Thiên Hổ Vương, ta không phải là đối thủ, chẳng lẽ cần Nguyên Hoàng xuất mã?

Vẻn vẹn nghe được tin tức này, trong nội tâm Diệp Trần liền mát lạnh một nửa, Chiến Vương đã chết năm trăm năm trước, khi đó Thiên Hổ Vương còn chưa trở thành Yêu Vương, cho nên hắn chưa từng nghe qua tin tức về Thiên Hổ Vương.

- Huyết Hổ Vương, năm trăm năm đã lf Yêu Vương, là sư phụ của Thiên Hổ Vương, đương nhiên, chiến lực của hắn không có đáng sợ như Thiên Hổ Vương, nhưng cũng không phải chuyện đùa, một đấu một, cũng có thể giết chết Vương cấp Tinh Không Cự Thú.

Đối với Thiên Hổ Vương, Huyết Hổ Vương đã làm Diệp Trần hít sâu một hơi, cái tồn tại này, tuy hắn không có nắm chắc được chút nào, nhưng ít nhất hắn không có tuyệt vọng.

- Ta biết rõ ngươi chiến lực phi phàm, có lẽ có thực lực chống lại một ít người vừa tiến vào Sinh Tử Cảnh Vương giả, nhưng Thiên Hổ Vương và Huyết Hổ Vương, tuyệt đối không phải ngươi có thể địch nổi.

Trực giác của Lam Mi Sơn thập phần lợi hại, bài danh chiến từ đầu đến cuối, nàng đều cảm thấy Diệp Trần che dấu một ít thực lực, cho nên mới nói ra lời này.

- Không biết Bạch Lang Tông có Yêu Vương không?

Diệp Trần mở miệng hỏi thăm.

- Cái gì? Ngươi còn đắc tội Bạch Lang Tông?

Lam Sơn Mi mở to cái miệng ra, trợn mắt há hốc mồm.

Diệp Trần sờ sờ cái mũi, cười khổ một tiếng.

- Hi vọng có người tới cứu ngươi a!

Lam Sơn Mi đã không còn kinh ngạc và lo lắng.

- Bạch Lang Tông, cũng có hai đại Yêu Vương, là Bạch Lang Vương, là Cự Lang Vương, Bạch Lang Vương là tông chủ Bạch Lang Tông, chiến lực so với Thiên Hổ Vương không kém nhiều, nhưng so với Huyết Hổ Vương thì mạnh hơn rất nhiều, Cự Lang Vương, hai trăm năm trước trở thành Yêu Vương, nghe nói, hắn trở thành Yêu Vương, rất kỳ quặc, không phải dùng cách bình thường tiến vào Sinh Tử Cảnh, cho nên chiến lực cũng chỉ tương đương với Sinh Tử Cảnh Vương giả bình thường, Bạch Lang Vương thậm chí không cho hắn tiến vào tinh không, sợ hắn vẫn lạc.

- Thiên Hổ Vương, Bạch Lang Vương, ta khó có khả năng trở thành đối thủ của họ, Huyết Hổ Vương, thực lực đoán chừng mạnh hơn ta một ít, duy chỉ có Cự Lang Vương, dễ đối phó hơn một chút, nhưng cũng phải toàn lực ứng phó mới được.

Tin tức Lam Sơn Mi nói ra, đối với hắn có tác dụng rất lớn, ít nhất tâm lý của hắn có chút nắm chắc.

- Thật sự không được, ngươi đi tới Ma Đao Tông của ta đi!

Lam Sơn Mi thập phần không đành lòng nhìn Diệp Trần vẫn lạc, nếu như Diệp Trần không vẫn lạc, thế gian này, cần thời gian rất lâu mới xuất hiện Vương giả kinh diễm a.

Nhưng mà, những lời này vừa nói ra, Lam Sơn Mi lại hối hận, cũng không phải nàng không muốn cứu Diệp Trần, mà là Ma Đao Tông có quy củ của Ma Đao Tông, Lam Sơn Mi làm như vậy, sẽ rước lấy đại địch cho Ma Đao Tông.

Huống chi, đây chỉ là cách nghĩ của nàng, sư phụ và Thái Thượng trưởng lão sao có thể để nàng làm ẩu chứ.

- Không cần, ta có chút biện pháp đối phó.

Diệp Trần không phải điên, nếu như không địch lại, hắn sẽ dùng Cao Vọng Viễn Đồ, để cho Nguyên Hoàng trợ giúp hắn đào thoát, dùng thực lực Nguyên Hoàng, Vương giả phong Đế đều kiêng kị, huống chi là Thiên Hổ Vương và Bạch Lang Vương, đương nhiên, có thể không dùng Cao Vọng Viễn Đồ là tốt nhất, dù sao Nguyên Hoàng cũng không phải là Nguyên Hoàng lúc trước, chỉ dùng bí pháp niêm phong hình ảnh, lực lượng dùng một ít sẽ ít một chút, không cách nào đền bù, trước khi tiến vào Sinh Tử Cảnh, vẫn dùng nó một cách thỏa đáng.

- Ngươi chờ một chút!

Lam Sơn Mi từ trong Trữ Vật Linh Giới lấy ra mọt quả ngọc phù, vận chuyển chân nguyên, một chữ tiến vào trong ngọc phù, chợt tay nàng ném đi, ngọc phù tiến vào hư không, biến mất không thấy.

Oanh!

Đúng lúc này, trên bầu trời xa xa, đột nhiên vỡ tan, một lão già tóc bạc đi tới, trên người yêu lực bành trướng, như sóng biển, như thực chất.

- Không tốt, là Cự Lang Vương!

Lam Sơn Mi thấp giọng kinh hô.

Cự Lang Vương, Thái Thượng trưởng lão của Bạch Lang Tông, hai trăm năm trước trở thành Yêu Vương, tuy nói trở thành Yêu Vương rất kỳ quặc, nhưng cũng không phải Sinh Tử Cảnh Vương giả mới tấn cấp có thể so sánh.

- Là Bạch Lang Tông Cự Lang Vương, hắn tới làm gì?

- Chỉ sợ vì Lang Thiểu mà tới!

Huyết Thiên đại lục, có rất nhiều thiến niên cường giả không có rời đi, một ít rời đi nhưng sau đó lại quay về, đứng ở xa xa quan sát.

Lão già tóc bạc Cự Lang Vương dùng ánh mắt dò xét một vòng, cuối cùng nhìn vào trên người Diệp Trần, ánh mắt của hắn, xanh mơn mởn, đồng tử mở to.

- Là ngươi giết Lang nhi?

Căn cứ theo miêu ta của Lang Thiểu, hắn liếc đã nhận ra Diệp Trần.

- Nếu như ngươi nói là Lang Thiểu, đúng là ta giết!

Lúc này phủ nhận đã không có ý nghĩa, Diệp Trần gật đầu.

- Ngươi có biết tội của ngươi không?

Cự Lang Vương hét to.

- Có tội gì?

- Tiểu tử, đến lúc này, ngươi còn gian ngoan mất linh, Sinh Tử Bí Cảnh chính là địa phương làm cho mọi người cộng đồng tiến bộ, ngươi giết đệ tử Bạch Lang Tông ta, làm cho hắn mất đi cơ hội tranh đoạt Sinh Tử Thạch, đây chính là tội, ngươi còn không biết tội của ngươi?

Con mắt Cự Lang Vương nheo lại, khí thế hung ác tràn ngập.

- Hắn muốn giết ta, bị ta giết, nếu ngươi muốn giảng đạo lý, ta sẽ nói với ngươi, rõ ràng, ta muốn biết ta có tội hay không a.

- Ta nói ngươi có tội, là ngươi có tội, đừng vội sính miệng lưỡi lợi hại, hiện tại cho ngươi một lựa chọn, cùng ta trở lại Bạch Lang Tông, chịu khổ trăm năm, trăm năm sau, thả ngươi tự do.

Cự Lang Vương căn bản không cho Diệp Trần cơ hội tranh luận, nhận định hắn có tội.

- Trăm năm!

Lam Sơn Mi biến sắc, một trăm năm sau người và vật sớm đã không còn, đây chẳng phải là giết chết tiềm lực và thiên phú của người ta sao?

- Thật có lỗi, một năm cũng không được.

Bình Luận (0)
Comment