Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 126

Nam Cung Nguyệt Dung đơn giản giải thích một chút, mọi người mới biết được bên trong Đại Diễn Tông còn che giấu một cái thế giới thần bí, liền chấn động không thôi.  

Bọn họ rất dễ dàng liên hệ thế giới thần bí với chuyện Đại Diễn Tông đột nhiên sụp đổ.  

Vị cường giả tuyệt thế kia tiêu diệt Đại Diễn Tông, mở ra một cái không gian, nhất định là thế!  

Quá trình tu luyện chính là sáng tạo một cái nội thế giới, mà thế giới này khổng lồ, chân thật đến mức nhất định, sẽ có thể dung hợp với thế giới hiện thực? Sợ là chỉ có Kết Thai Cảnh mới làm được, trong cơ thể dần dần sinh ra thần chi!  

Giới hạn bởi trình tự, mọi người không cách nào tưởng tượng được cường giả Khai Thiên Cảnh trở lên có được năng lực như thế nào, chỉ có thể chiếu theo truyền thuyết mà suy đoán cao xa, không biết là chênh lệch bao xa so với sự thật.  

Trong nhất thời, mọi người không biết nên đau lòng truyền nhân ưu tú của tông môn nhà mình mất mạng, hay là mừng rỡ vì bên trong Đại Diễn Tông còn che giấu một cái thế giới thần bí!  

Nói không chừng, thật sự là vị cường giả tuyệt thế kia để lại bí địa, truyền thừa tuyệt học chấn cổ tuyệt kim của hắn.  

Nóng mắt thì nóng mắt, đáng tiếc không ai trong bọn họ có năng lực xông qua đại trận hộ sơn Đại Diễn Tông. Cửa đầu tiên còn không qua được, làm sao có tư cách đi xông vào nội thế giới của cường giả Kết Thai Cảnh mờ ảo xa xôi?  

Nam Cung Nguyệt Dung dùng ánh mắt mịt mờ quét Chu Hằng, thân hình nhảy lên, lướt bay đi.  

Lúc này nàng đã không phải là đối thủ với Chu Hằng, cũng không thể mời người ra tay với Chu Hằng, bởi vì nó cũng cần có lý do, dù cho đệ tử Thiên Tinh Tông cũng không thể giết người lung tung, như vậy sẽ dẫn tới căm phẫn!  

Nhưng nàng có thể nói ra sự thật hay sao?  

Chuyện đó càng không thể được, Thủy Nguyệt công chúa bị người ô nhục, chuyện tai tiếng như thế dù có giết Chu Hằng cũng không thể rửa đi vết bẩn trên người nàng, sẽ bám theo nàng cả đời! Cho nên, nàng chỉ có thể thông qua thủ đoạn khác để đối phó Chu Hằng.  

Ví dụ như, điều động cao thủ hoàng thất ám sát Chu Hằng, hoặc là dẫn dụ người khác tranh giành ghen tuông, khiến người ta sinh ra đố kỵ, ra tay giết Chu Hằng. Tuy nhiên, vì có thể lấy được bí mật trên người Chu Hằng, nàng có khuynh hướng điều động cao thủ đi bắt sống.  

Ba người Chu Hằng về đến khách sạn, đối với Liễu Thánh Kiệt cùng Tỉnh Thiên chết, Đại điện chủ đi cùng có vẻ hết sức đau khổ, một người là con của Tam điện chủ, một người là học trò cưng của hắn, hai người này chết đi là tổn thất lớn đối với Hắc Thủy Điện.  

Liễu Thánh Kiệt chết chỉ là không dễ ăn nói với Tam điện chủ, dù sao người là hắn dẫn ra. Còn Tỉnh Thiên thì là học trò cưng của hắn, chẳng những được hắn ký gửi yêu thương, hơn nữa quả thật là hy vọng của Hắc Thủy Điện, Địa linh thể thập tinh đó!  

Sớm biết thế, nói cái gì cũng không nên để cho Tỉnh Thiên đến Đại Diễn Thịnh Hội!  

Ở trong khách sạn hai ngày, xử lý chút việc vặt, mọi người liền chuẩn bị trở về. Thế giới thần bí trong Đại Diễn Tông tuy rằng dụ dỗ mê người, nhưng phải vào mới có tư cách thử vận may, có thể nhận được truyền thừa nghịch thiên hay không.  

Nhưng mà, những người còn sống ra khỏi Đại Diễn Tông như Chu Hằng lập tức nhận được hoàng thất thông báo, bọn họ vào cùng báo cáo chi tiết hành trình lần này, nhất là Chu Hằng còn sống đi ra sau khi vào trong thế giới thần bí đó.  

Kỳ thật, Chu Hằng biết được cũng không hơn Nam Cung Nguyệt Dung bao nhiêu, vì sao còn muốn bọn họ vào cung? Lại là Nam Cung Nguyệt Dung giở trò quỷ?  

Chu Hằng suy nghĩ, quyết định đi một chuyến.  

Dù sao, nếu công khai chống lệnh hắn sẽ thành công địch quốc gia, Nam Cung gia sẽ có thể theo lý hiệu lệnh tông môn thiên hạ đối phó hắn. Hắn không sợ, nhưng hắn không phải một mình cô đơn, còn có người thân, đặc biệt là phụ thân của hắn.  

Người thân là vảy ngược của hắn, tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện gì.  

Dù cho đi hoàng cung một chuyến hắn cũng không sợ, hắn có Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, có Tấn Vân Lưu Quang Bộ, có Ảnh Độn Phù, phương diện an toàn tuyệt đối không thành vấn đề. Chỉ cần Nam Cung Nguyệt Dung không nói ra chuyện kia, Nam Cung gia sẽ không có lý do gì ra tay.  

Mà Nam Cung Nguyệt Dung sẽ nói ra ư? Chắc chắn là không, đầu tiên là mất thể diện, thứ hai cũng không phải trách nhiệm của mỗi mình Chu Hằng, ai bảo Nam Cung Nguyệt Dung sử dụng bí thuật với hắn, lúc này mới làm sự tình càng không thể vãn hồi.  

Muốn đối phó Chu Hằng, làm sao cũng phải thêu dệt ra tội danh, hoàng thất không thể đánh mất thể diện được.  

Đèn hoa mới treo lên, Chu Hằng dẫn theo An Ngọc Mị cùng Lâm Phức Hương trang điểm lộng lẫy đi đến hoàng cung. Đương nhiên, còn có Đại điện chủ, về phần Cổ Tư tự nhiên là đi cùng người Cô Tuyệt Phong.  

Bọn họ đến không tính là trễ, nhưng tuyệt đối không phải sớm, khách nghe lệnh đến đây đã hơn phân nửa, chỉ có một số ít người còn chưa đến. Đây không phải là mời, mà là mệnh lệnh của Nam Cung hoàng tộc, nếu như có người dám không đến sẽ là công khai kháng chỉ, đây là tội lớn!  

Chu Hằng tự nhiên cùng hai nàng An Ngọc Mị ngồi chung một chỗ, Đại điện chủ thì đi trò chuyện với các cao thủ tông môn khác. Hắc Thủy Điện chỉ có thể tính là ngồi ghế chót trong chín núi Thiên Hàng, có thể bị hất cẳng bất kỳ lúc nào.  

Bởi vậy, tốt nhất là tìm tới những ô dù mạnh mẽ, cho dù chỉ là quan hệ tư nhân cũng được! Chính là như thế, Đại Diễn Thịnh Hội lần này Đại điện chủ mới xuất quan tự mình hộ tống, chính là vì đi ngoại giao.  

Chuyện này không liên quan tới Chu Hằng, hắn cùng An Ngọc Mị, Lâm Phức Hương cười cười nói nói, vừa ăn hoa quả điểm tâm ngọt trên bàn, cũng không cảm thấy thời gian trôi quá chậm.  

Đợi đến 8 giờ tối, cuối cùng người đã đông đủ, hoàng đế đương triều Nam Cung Hoành cũng mặc long bào, bước đi như rồng đi vào, đằng sau là ba đại sủng phi theo cùng, mỗi người đều cao quý hoa lệ, thân thể mềm mại đầy đặn, ngực to mông tròn, khiến cho người ta nhìn mà nóng người.  

Không phải là không có nữ nhân nào có thể so sánh thân thể, dung mạo với bọn họ, nhưng thân phận nữ nhân của Hoàng đế cao quý cỡ nào, nó như một ly rượu ngon kịch độc, vừa khiến người ta kiêng kỵ, lại không nhịn được muốn một hơi cạn sạch, dù cho có chết cũng muốn thử nếm hương vị.  

Đi cùng một Đế ba Hậu, đó là các hoàng tử hoàng nữ môn đương triều, trong đó tự nhiên có Thủy Nguyệt công chúa thanh danh hiển hách nhất, đứng giữa các huynh đệ tỷ muội như hạc trong bầy gà, phong thái như tiên.  

Ánh mắt Chu Hằng quét qua khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng trong lòng chỉ tràn đầy chán ghét. Nam Cung Nguyệt Dung đúng là mỹ nữ, nhưng hắn làm sao cũng không dấy lên được một chút ái mộ hay tiếc thương gì.  

– Ngồi đi!  

Nam Cung Hoành ngồi trên ghế rồng, tùy ý khoát tay. Nơi này đều là võ giả bậc cao, tuấn kiệt trẻ tuổi Hàn Thương Quốc, lúc này thân phận của hắn còn đại biểu Thiên Tinh Tông, mà không phải hoàng đế thế tục, cho nên sẽ không bày cái dáng quá cao.  

– Các vị, các người thấy sao về thế giới thần bí trong Đại Diễn Tông?  

Hắn lên tiếng, vốn đây là mục đích gọi mọi người vào cung.  

Mọi người đều phát biểu ý kiến, phần lớn suy đoán là có vị tuyệt thế cường giả giáng xuống, nhấc tay giết sạch mọi người trong Đại Diễn Tông, sau đó bố trí thế giới của mình ở bên dưới, chờ người có duyên tiến vào.  

Chỉ có một số ý người suy đoán thế giới thần bí này càng thêm xa xưa, thậm chí vượt qua thời gian Đại Diễn Tông tồn tại. Đã tồn tại từ trước khi Đại Diễn Tông thành lập, sau đó đến mấy ngàn năm trước có thể xảy ra biến động gì, kích hoạt lực lượng đáng sợ trong đó, nháy mắt giết sạch người trong Đại Diễn Tông. Đến hôm nay biến đổi càng thêm mạnh, đến mức người bên ngoài cũng có thể vào trong.  

Hai loại suy đoán này không có được đáp áp, dù cho các lão quái vật Khai Thiên Cảnh Thiên Tinh Tông tự mình đi ra cũn không thể xông vào được, trận pháp Sơn Hà Cảnh nào phải trò đùa?  

Nam Cung Hoành lại hỏi Chu Hằng, hắn và Nam Cung Nguyệt Dung là hai người duy nhất tiến vào thế giới thần bí mà còn sống đi ra – Đương nhiên không ai biết còn có Lâm Phức Hương và An Ngọc Mị trốn trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, nhưng các nàng không thể thấy được thế giới bên ngoài, cũng coi như chưa đi vào.  

Chu Hằng cơ bản đáp theo lời thật, đương nhiên đè thấp chiến lực của mình một ít, cũng không nói chuyện ném mấy người Khương Huyền Linh ra khỏi hang động, nơi này còn có trưởng bối của những người đó.  

Mọi người đã nghe Nam Cung Nguyệt Dung nói qua một lần, nhưng nghe đến trong thế giới thần bí kia có được nhiều yêu thú Sơ Phân Cảnh như thế vẫn còn khiếp sợ. Đây chỉ là một góc núi băng mà thôi, chỉ là yêu thú ở lỗi vào, lại đi sâu vào trong thì có thể nào xuất hiện tồn tại càng đáng sợ hơn?  

Truyền thừa Kết Thai Cảnh dĩ nhiên làm người ta đỏ mắt, nhưng cũng phải có mạng mới lấy được!  

Vì mạnh lên, chỉ cần có một tia hy vọng, phần lớn võ giả đều sẽ chịu mạo hiểm. Nhưng chỉ có một con đường chết, vậy cứ cứng đầu xông vào, đó không phải dũng cảm mà là ngu ngốc!  

Có thể đẩy tu vi lên Ích Địa Cảnh thì làm sao có kẻ ngốc chứ?  

– Chỉ sợ, phải bẩm báo Lãng Nguyệt Quốc chuyện này!  

Nam Cung Hoành khẽ thở dài, hắn tự nhiên hy vọng giữ cơ duyên này ở lại Thiên Tinh Tông, để cho Nam Cung gia bọn họ, nhưng cấp bậc Khai Thiên Cảnh đã không thể nắm giữ được tình thế trước mắt.  

Lỡ như thế giới thần bí mở rộng ra thì sao?  

Nói không chừng bên trong còn có yêu thú cấp bậc Sơn Hà Cảnh, Linh Hải Cảnh, một khi tiến vào Hàn Thương Quốc sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ cỡ nào? Không ai ngăn cản được, cho dù là tất cả tông môn tụ tập lại cũng chỉ có mức bị phá hủy trong nháy mắt!  

Vượt qua một đại cảnh giới, vậy thì không còn là số lượng bù đắp được, đó là nghiền nát tuyệt đối.  

Mọi người đều than thở, nhưng may là thế giới thần bí này vẫn ở Hàn Thương Quốc, đợi cho cường giả tuyệt thế Lãng Nguyệt Quốc phá vỡ đại trận hộ sơn Đại Diễn Tông, dẫn bọn họ xông vào thế giới thần bí, thế nào cũng sẽ chia được một chút canh chứ?  

Thứ của cường giả Kết Thai Cảnh để lại, dù chỉ là nhỏ nhặt cũng là chí bảo đổi với võ giả Ích Địa, Khai Thiên Cảnh! Hơn nữa, Kết Thai Cảnh cũng chỉ là phán đoán thấp nhất, nếu như là Thần Anh Cảnh, thậm chí Hóa Thần Cảnh thì sao?  

Nhất thời, mọi người đều thảo luận ầm ĩ, vừa có chút thất vọng cũng có chút hưng phấn mong chờ.  

– Báo….  

Một thị vệ bỗng nhiên vội vàng chạy vào, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, giống như đã gặp quỷ.  

– Chuyện gì?  

Nam Cung Hoành đầy vẻ không hài lòng, trước mặt bao người lại thất thố như vậy, thật là mất mặt hoàng gia mà!  

– Tỉnh… Tỉnh công tử đã trở lại!  

Thị vệ kia hổn hển thở mấy hơi, cuối cùng nói ra lời.  

– Cái gì!  

Không chỉ Nam Cung Hoành kinh hãi, những người khác cũng vội vàng đứng lên, những võ giả Ích Địa Cảnh này đều có thực lực không kém Nam Cung Hoành, nào nói gì kính sợ Nam Cung Hoành, lúc này tranh nhau hỏi thị vệ kia.  

– Chính chủ ở bên ngoài điện, các ngươi hỏi người không liên quan làm gì!  

Nam Cung Hoành quát một tiếng, dù sao trên danh nghĩa hắn cũng là Hoàng đế Hàn Thương Quốc, là chủ của thiên hạ!  

Lúc này mọi người mới yên lặng, nhưng mắt vẫn tập trung nhìn vào cửa điện, chờ đợi Tỉnh Thiên tiến vào!  
Bình Luận (0)
Comment