Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 528

Thiên Bảo Các có thế lực rất lớn ở Huyền Càn Tinh, chẳng những trải rộng Thiên Long Đế triều, ngay cả Dạ Ma Đế triều cùng Thiên Yêu Đế triều cũng trải đầy chi nhánh – Chu Hằng đã từng hỏi Thương Ngạo Mục Nguyệt.  

Lúc ấy Chu Hằng rất kỳ quái, Thiên Bảo Các ở ba đại Đế triều làm sao kết nối với nhau? Tổng chủ của bọn họ phải có tài năng cỡ nào mới làm cho Thiên Bảo Các ở ba Đế triều khác nhau có thể liên thủ hợp tác?  

Nên biết ở trong ba Đế triều này, nhân viên Thiên Bảo Các còn có những chủng tộc khác biệt, hơn nữa còn đối địch nhau, vậy mà còn có thể phục vụ cho cùng một thương hiệu, quả thật là điều khó tưởng tượng.  

Theo Chu Hằng nghĩ, có thể Thiên Bảo Các là do tiên nhân mở ra, mà vị tiên nhân này lại bỏ mình. Nhưng Thần chích của tiên nhân đủ mạnh mẽ, theo lý thuyết Thần chích không bị tổn hại gì, còn có thể đoạt xá sống lại.  

Khi đó, cũng chỉ có tiên nhân mới có thể mở ra cùng một hiệu buôn ở ba Đế triều khác nhau, cũng chính vì thế, sau khi vị tiên nhân kia ngã xuống, Thiên Bảo Các ba đại Đế triều mới ra sức tìm kiếm “người có duyên”.  

Bọn họ muốn tìm được vị tiên nhân ngã xuống ngày xưa, tái hiện lại vinh quang ngày trước.  

Trước kia Chu Hằng nghĩ như thế.  

Nhưng mà Tiên giới cũng còn có Thiên Bảo Các!  

Chẳng lẽ chỉ là giống cái tên?  

– Chu Hằng, sao vậy? Dương Lan Hinh thấy bỗng nhiên Chu Hằng ngẩn người, không khỏi hỏi, cho là hắn phát hiện kẻ địch gì, lập tức có vẻ căng thẳng.  

— Tuy rằng bọn họ đến Bắc Hợi Thành, điều này cũng không đại biểu bọn họ đã an toàn. Thế giới này vô cùng tàn khốc, mọi thứ đều dùng thực lực nói chuyện, nếu có người Mặc gia phát hiện bọn họ, vậy chém bọn họ tại chỗ này thì có sao?  

Quy tắc của Tiên Thành chỉ áp dụng với kẻ yếu hoặc không có bối cảnh, ở trong 49 Tiên Thành này có không biết bao nhiêu người mang nghiệp chướng nặng nề vượt xa cường đạo tinh hải, nhưng mỗi người bọn họ đều có bối cảnh sâu đậm, ai dám đuổi bọn họ ra khỏi Tiên Thành?  

Chu Hằng cười, nói: – Không có gì, chỉ là căng thẳng quá độ thôi!  

Dương Lan Hinh không khỏi cáu gắt, tên khốn này biết rõ mình như chim sợ cành cong, lại còn cố tình muốn dọa nàng như thế, đúng là đáng ghét! Nàng còn trợn trắng liếc Chu Hằng, nói: – Vậy ngươi còn đứng đó làm gì?  

Bị bà béo này liếc một cái mị nhãn toát đầy mồ hôi lạnh, Chu Hằng run run một lúc mới nói: – Thiên Bảo Các này… nàng nói rõ chuyện Thiên Bảo Các này cho ta biết!  

– Thiên Bảo Các? Dương Lan Hinh lại trợn trắng, nhưng thấy sắc mặt Chu Hằng thận trọng, cũng không làm khó nữa, bắt đầu giới thiệu tình huống của Thiên Bảo Các.  

Chu Hằng càng nghe càng kinh ngạc, bởi vì này Thiên Bảo Các này ở Tiên giới cũng là tồn tại trên trời!  

Theo Dương Lan Hinh biết, Thiên Bảo Các trải rộng chi nhánh toàn bộ các góc 49 Tiên Thành. Cũng như một chi nhánh này, chỉ riêng Bắc Hợi Thành đã có ít nhất vạn chỗ, là thương hiệu lớn nhất Tiên giới!  

Hơn nữa, những Thiên Bảo Các này ngoài việc kiếm tiền ra, bọn họ còn gánh trách nhiệm trọng đại, đó là tìm kiếm Các chủ chân chính của mính  

Còn đang tìm?  

Trong lòng Chu Hằng dấy lên sóng gió, xem ra hắn đánh giá quá thấp thực lực của Thiên Bảo Các, cũng đánh giá thấp thực lực của vị tiên nhân ngã xuống kia.  

Nếu hắn suy đoán trước đó không sai, như vậy vị tiên nhân ngã xuống kia thế nào cũng phải có tu vi Sáng Thế Đế, thế mới có thể ăn sạch khắp 49 Tiên Thành! Thậm chí, vị chủ này còn có thể ngang hàng với Hoặc Thiên, nguyên chủ nhân hắc kiếm, là tồn tại có thể chống đối đại đạo thiên địa!  

Đại loạn Tiên giới năm đó, rốt cuộc là có mấy vị cường giả siêu cấp tham chiến?  

Chu Hằng có thể khẳng định. Một là nguyên chủ nhân hắc kiếm, một người khác tự nhiên là Hoặc Thiên, người thứ ba là tử thù với Hoặc Thiên, pho tượng đã gặp ở Đạo tràng trên Tiên đại lục đụng vào Huyền Càn Tinh.  

Đáng tiếc, pho tượng đó chỉ có thể nhìn ra là nữ nhân, nhưng hình dạng cụ thể thế nào thì vì mất đầu mà không rõ ràng.  

Như vậy chủ nhân chân chính của Thiên Bảo Các là cường giả siêu cấp thứ tư, hay là một trong ba người này?  

Hoặc Thiên? Không có khả năng, bởi vì nàng đã đi qua Thiên Bảo Các, cũng không có hảo cảm gì với chỗ này, ngược lại còn có địch ý, chính vì điều này làm Chu Hằng mất đi cảm tình với Thiên Bảo Các.  

Như vậy là tử địch với Hoặc Thiên? Cũng không có khả năng, bởi vì không thấy Thiên Bảo Các dựng tượng ở ngoài! Nhưng mà, điều này cũng không nói rõ vấn đề, bởi vì Thiên Bảo Các mất đi chiến lực hùng mạnh nhất, khẳng định sẽ cẩn thận hơn, bọn họ dám nói trắng ra là muốn tìm ai hay sao?  

Không sợ kẻ địch trước kia đến diệt bọn họ?  

A! Phiền quá! Loạn quá!  

Chu Hằng suy nghĩ đến đau cả đầu, thật có một loại khát vọng muốn nghịch chuyển trăm vạn năm thời gian, quay trở lại thời điểm đại chiến khi đó để xem cho rõ ràng.  

Hắn lại cân nhắc lần nữa, kỳ thật nguyên chủ nhân hắc kiếm cũng có thể là chủ nhân Thiên Bảo Các, bởi vì lúc trước là hắc kiếm đụng tới liền phá hủy trụ Linh Tinh, mới dẫn tới Thiên Bảo Các chú ý hắn.  

Chu Hằng trầm ngâm một hồi, hỏi Dương Lan Hinh: – Nàng có nghe qua cái tên Hoặc Thiên?  

– Hoặc Thiên? Dương Lan Hinh đầu tiên là vẻ mờ mịt, tiếp theo nói: – Là ai vậy, dám đặt cái tên to gan như thế! Mị hoặc thương thiên, đúng là lớn lối!  

Người này không chỉ lớn lối, hơn nữa quả thật có thực lực đó!  

Chu Hằng cũng không thể giải thích được cho Dương Lan Hinh, nói: – Chúng ta đi tìm khách sạn ở lại đã, nghĩ cách mở ra cấm chế trên người nàng, không thể để như vậy mãi được!  

Đối với đề nghị này, Dương Lan Hinh tự nhiên vui vẻ đồng ý, đã quen với lực lượng mạnh mẽ, hiện tại biến thành đi hai bước cũng thở hổn hển, loại cảm giác bất lực này làm nàng rất không quen.  

Hai người tìm khách sạn vào ở, vì vậy Chu Hằng bỏ ra 10 tiên thạch hạ phẩm, bao hai gian phòng trong vòng 1 tháng.  

Ở Tiên giới, làm cái gì cũng cần tiên thạch.  

Sau khi vào phòng, chuyện đầu tiên Chu Hằng làm là bảo Dương Lan Hinh giải trừ ngụy trang bà béo kia, hắn nhìn ngán lắm rồi, ảnh hưởng tới tâm tình sĩ khí mà!  

– Hiện tại ta bị giam linh lực, không cởi bỏ được! Dương Lan Hinh lại trả lời dứt khoát.  

– Nhất định nàng còn biện pháp khác! Chu Hằng khẳng định, hắn biết nữ nhân đều thích đẹp, làm sao cũng phải có mấy phương án.  

Dương Lan Hinh trừng một cái, lấy ra một viên đan dược từ pháp khí không gian, ăn vào. Chỉ một lúc sau, hình thể của nàng liền biến hóa, thịt mỡ bốc hơi như nước, nhanh chóng hiện ra hình thể đẫy đà mềm mại mê người của nàng.  

Bộ ngực tròn cự lớn đầy đặn, mông tròn vểnh cao, tràn đầy dụ hoặc ma quỷ!  

Trong lòng Chu Hằng không khỏi rung động, đẩy cằm Dương Lan Hinh cười nói: – Cô bé, cười cho đại gia coi!  

Nhìn thấy thưởng thức hưởng thụ không hề che giấu trong mắt Chu Hằng, Dương Lan Hinh có phần đắcý. Lúc trước Chu Hằng dưới tình huống trúng mị độc nhìn thấy nàng còn thể mềm nhũn xuống, điều này quá tổn thương tự tôn của nàng!  

Lúc này nhìn thấy một tia d*c vọng ở sâu trong mắt nàng, nàng biết rõ mình chơi với lửa sẽ có ngày chết cháy, nhưng vẫn không nhịn được phải bày ra một mặt phong tình nhất của mình cho nam nhân này xem.  

Nữ nhân, bày ra dung mạo của mình cho người mình thích!  

– Hừ! Ngươi bảo ta khôi phục hình dạng, chính là vì khi dễ ta hay sao? Nàng ra vẻ tức giận nói, còn lắc lắc vai, dong đưa bộ ngực to lay động dữ dội, như muốn xé rách áo nhảy ra.  

Yêu… yêu tinh mà!  

Chu Hằng có chút không cầm giữ được, ánh mắt liền trở nên nguy hiểm: – Nàng đừng có chơi lửa tự cháy, coi chừng ta ăn luôn nàng!  

– Ngươi dám không? Dương Lan Hinh hừ một tiếng, mũi ngọc nhăn lại ra vẻ khinh miệt.  

– Ta không dám? Chu Hằng cười ha hả, thả người trực tiếp ép thân thể Dương Lan Hinh lên tường, làm cho yêu tinh này cảm nhận rõ ràng hạ thân đã biến hóa của mình.  

Thân thể hai người dán sát vào nhau, cảm giác được hơi nóng của đối phương, làm cho d*c vọng bùng cháy hừng hực.  

Phù! Phù!  

Hơi thở của Chu Hằng ồ ồ phun lên khuôn mặt Dương Lan Hinh, làm cho yêu nữ toát đầy mây đỏ trên má, càng thêm ướt át diễm lệ như muốn nặn ra nước. Hắn cúi đầu, mò đến đôi môi đỏ của Dương Lan Hinh.  

Dương Lan Hinh né một chút, tránh một chút, nhưng chỉ có một khoảng không như vậy, nàng có thể tránh né được đi đâu. Trong tiếng ưm, môi hồng của nàng bị Chu Hằng bắt giữ, cả thân thể mềm mại run run, như vừa kích động lại sợ hãi.  

Dưới kỹ thuật hôn môi lão luyện của Chu Hằng, nàng nhanh chóng quên hết tất cả, kịch liệt hôn trả lại Chu Hằng, trao đổi nước bọt với nam nhân này, ánh mắt mê ly, cả người trở nên nóng bỏng.  

Ý thức của nàng mê loạn, đợi cho đến lúc khôi phục lại, liền cảm giác trên bộ ngực cao vút của nàng đang bị một bàn tay chiếm cứ, không khách khí nhào nặn quả cầu ngạo nghễ của nàng, tùy tiện sờ nắn, làm cho hai cái bánh bao lớn không ngừng thay đổi hình dạng.  

Đúng là tên đáng ghét, ngay cả nàng cũng không nỡ chạm vào bộ ngực hoàn mỹ như thế, nhưng tên này không mời tự xông vào, kẻ cướp! Lưu manh!  

Ý thức của nàng vẫn còn mơ hồ, thẳng đến khi cảm giác mông lạnh lẽo, mới phát hiện không biết lúc nào lưu manh này đã cởi một nửa quần của nàng, một bàn tay đùa giỡn mông của nàng nửa buổi, vẫn còn chưa thỏa mãn tiếp tục tiến tới, muốn tiến thẳng vào trung tâm!  

– Đừng… Nàng phát ra chống cự yếu ớt.  

Ánh mắt Chu Hằng nóng bỏng, dù hắn phát tiết một trận trên người Mặc Ngọc Nghiên, nhưng còn chưa hoàn toàn quét sạch mị độc, tuy rằng không đến mức ảnh hưởng ý thức của hắn, nhưng vẫn làm hắn trở nên dễ bị kích động.  

– Vì sao? Hắn hỏi, bàn tay dừng lại không tiếp tục xâm lấn, nhưng tạm thời cũng không tính lui binh.  

– Ta không muốn giao bản thân cho ngươi ở tình huống thế này! Dương Lan Hinh mặt đầy hoa đào, quả thật đã động tình như lửa, nhưng một tia lý trí vẫn làm nàng hô ngừng.  

Tuy rằng nàng vẫn dùng hình tượng phong tao quyến rũ bày ra bên ngoài, nhưng phong tao chỉ là bề ngoài của nàng, ở sâu trong nội tâm vẫn giữ chặt một điểm mấu chốt. Lần đầu tiên của nàng… nhất định phải giao cho chồng ở đêm tân hôn.  

Chu Hằng hít thở nặng nề, dục hỏa của hắn sôi trào, nếu hắn dùng sức mạnh, bây giờ Dương Lan Hinh không có năng lực ngăn cản hắn, chỉ là chính hắn hận nhất kẻ bức hiếp nữ nhân, làm sao lại thành người như vậy?  

— Mặc Ngọc Nghiên thuộc loại tự rước lấy họa, hắn không hề áy náy trong chuyện này.  

– Vậy ta làm sao đây? Chu Hằng dụi dụi vào người Dương Lan Hinh, để cho đối phương cảm nhận rõ ngọn lửa ở chỗ nào đó.  

– Ngươi… ngươi đi thanh lâu ở bên ngoài đi! Dương Lan Hinh cắn môi đỏ nói.  

– Cái gì! Chu Hằng giận dữ, vung tay lên đánh vào mông to của Dương Lan Hinh, bốp bốp bốp, gợn sóng lay động, gợi cảm mê người.  

Dương Lan Hinh cũng ý thức được đề nghị của mình đúng là đáng đánh, cho nên cũng không dám chống lại dâm uy của Chu Hằng, yếu ớt nói: – Vậy phải làm sao đây?  

Chu Hằng nhìn miệng nhỏ diễm lệ của nàng, lập tức toát ra tươi cười.  

– Ngươi… ngươi muốn làm gì? Đột nhiên Dương Lan Hinh có dự cảm không lành.
Bình Luận (0)
Comment