Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 661

Vũ tộc mỹ nữ kia mồ hôi như mưa, trong lòng kinh sợ không cách nào hình dung được.  

Nàng chỉ là Nhật Diệu Vương 7 luân, nhưng đồng bạn của nàng lại là Nhật Diệu Vương 8 luân, chỉ kém một vầng mặt trời nhưng mà thực lực bọn họ cách nhau ít nhất ngàn lần, buông tay chiến một trận, nàng tuyệt đối bị giết trong giây lát!  

Nhưng mà vị Nhật Diệu Vương 8 luân này không ngờ bị Chu Hằng một quyền tùy ý mạt sát!  

Lúc trước nếu Chu Hằng không thủ hạ lưu tình, nàng chẳng phải đã đi sớm một bước rồi hay sao? Thi thể đồng bạn còn chưa lạnh, vết xe đổ còn đó.  

Nàng là thiên kiêu, có đại nghị lực, đại trí tuệ, nhưng mà khi đối mặt với một tồn tại không thể kháng cự, nàng vẫn biết sợ, biết hãi!  

Đây là người!  

Nàng nhìn Chu Hằng, mắt đẹp co rút, dường như ở trong mắt nàng, Chu Hằng căn bản không phải là người, mà là một quái vật bộ mặt dữ tợn, có thể dễ dàng mạt sát nàng!  

Ngô Khải mặt lạnh lùng, hắn biết một quyền kia của Chu Hằng đã chấn nhiếp sĩ khí, ý chí chiến đấu bên mình, nếu như hắn không thể đánh bại Chu Hằng, như vậy cái chức chỉ huy này của hắn sẽ bị hoài nghi, lâu ngày chày tháng, đội ngũ cũng sẽ tan rã.  

Những người này nguyện ý theo hắn, chính vì tin tưởng hắn là vô địch chí tôn, cùng giai chiến một trận hắn tuyệt đối không thua!  

Cũng không thể thua được! Bại bởi võ giả cùng giai, còn có tư cách xưng là chí tôn sao?  

Ngô Khải hướng Chu Hằng đi tới, một bước, một bước, mỗi một bước đều rất chậm, lại có một loại vận luật, khiến người ta vô tình đặt tâm thần lên đó. Phốc! Phốc! Phốc! Không ít người lập tức nôn ra máu, lại mờ mịt không biết, ngay cả mảnh vỡ gan và phổi cũng nhổ ra, thực lực yếu nhược thì ngã xuống đất mà chết, ngay cả Thần chích cũng bị chấn vỡ!  

Đây là một môn kỳ công. Giết người vô hình!  

Chu Hằng không chút cảm giác, ý chí hắn kiên định như sắt. Loại ảnh hưởng tinh thần này căn bản không tạo được ảnh hưởng gì tới hắn.  

Tốc độ Ngô Khải càng lúc càng nhanh, ông, ông, ông, một vầng mặt trời đỏ hiện lên ở phía sau hắn. Hắn rõ ràng có thể lập tức tế vầng mặt trời ra, nhưng mà hắn cố tình không làm như vậy, mà từ từ dâng lên.  

Đó cũng không phải giả ngu hoặc là có động tác khác, mà tự nhiên như vậy sẽ hấp dẫn lực chú ý của Chu Hằng, sau đó hắn sẽ đột nhiên phát ra một kiếm kinh người kia, trong nháy mắt giải quyết chiến đấu!  

5 luân, 6 luân, 7 luân!  

Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Ngô Khải. Bọn họ đều rất tò mò thực lực của Ngô Khải đến tột cùng như thế nào.  

8 luân, 9 luân, 10 luân, mọi người đều biết điều này, nhưng đến tột cùng có vầng mặt trời thứ 11 hay không?  

Mọi người đều đoán Ngô Khải tiến vào Nhật Diệu Vương 11 luân, nhưng mà dù sao cũng chỉ là đoán, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới là thật.  

Ông!  

Rốt cục, 11 vầng mặt trời đỏ hình thành phía sau Ngô Khải, ánh nắng đổ chiếu rực thiên địa. Khí thế của hắn lập tức tăng mạnh, lực lượng kinh khủng bắt đầu khởi động!  

Từ 10 vầng mặt trời đến 11 vầng mặt trời, đây là đột phá về chất!  

Nhật Diệu Vương 11 luân, đánh xuyên hàng rào cảnh giới!  

Mọi người đều chấn kinh, rốt cục nhìn thấy một vị Nhật Diệu Vương 11 luân, ở lịch sử Tiên giới người như vậy không nhiều lắm!  

Hưu!  

Đúng lúc này. Ngô Khải ra tay, kiếm khí lạnh lẽo chém ra, giống như một dải tơ cuốn phăng thiên địa chém về phía Chu Hằng.  

Lúc này, đúng là khoảnh khắc cảm xúc Chu Hằng đột biến. Tinh thần khẩn trương nhất, cũng là thời khắc phòng ngự yếu nhất.  

Một kiếm đánh úp lại giống như chém mở thiên khai địa!  

Chu Hằng không dám khinh thường, nhìn đối phương chỉ nhiều hơn hắn một vầng mặt trời, nhưng vầng mặt trời này lại để Ngô Khải đánh xuyên hàng rào cảnh giới, có được lực lượng Nhật Diệu Hoàng chân chính!  

Giống như 7 vầng mặt trời đến 8 vầng mặt trời, đây là nhảy vọt về chất. Hắn một quyền ngưng tụ, nghênh đón kiếm khí lạnh thấu xương kia.  

Oanh!  

Kiếm khí cùng quyền kinh oanh kích, sóng khí khủng bố lan ra bốn phương tám hướng!  

Đây là công kích cấp bậc Nhật Diệu Hoàng, cho dù nơi này có vô số cường giả Thăng Hoa Cảnh thì thế nào, lực lượng bị áp chế, bọn họ không thể không động dung, không thể không phòng ngự!  

Cũng may chỉ là lực lượng dư ba mà thôi, nếu không phần lớn người ở đây phải chết.  

Nhật Diệu Hoàng là tồn tại tuyệt đối nghiền ép Nhật Diệu Vương!  

– Nhất Kiếm Phá Thiên!  

Tùy tùng của Ngô Khải kêu to, vẻ mặt cuồng nhiệt, đây chính là chủ nhân của bọn họ, thiên tài trong thiên tài, yêu nghiệt trong yêu nghiệt, chí tôn chân chính, chí tôn duy nhất!  

Vô địch! Tuyệt đối cùng giai vô địch! – Quản ngươi là ai, đối địch với chủ nhân ta chỉ có hữu tử vô sinh.  

– Chủ nhân vô địch, ngày sau tất thành Sáng Thế Đế, quét ngang thiên hạ!  

Từng cơn lốc tán đi, bụi đất tán đi, một lần nữa hiện ra chiến đoàn.  

Hai đạo nhân ảnh đối diện nhau mà đứng, sắc mặt lạnh lùng, đúng là Chu Hằng cùng Ngô Khải.  

Tiếng ca ngợi của đám người Vũ tộc mỹ nữ lập tức ngừng lại, Chu Hằng này còn chưa chết sao, bọn họ hăng say cái gì, không phải tự bạt tai mình sao?  

Vai trái Chu Hằng có một vết thương, kiếm khí kinh khủng vẫn còn tàn sát bừa bãi, máu tươi tung tóe nhiễm đỏ người.  

Lực lượng của hai người tương đương với kém nhau một đại cảnh giới, đánh bừa có kết quả như vậy cũng không kỳ quái!  

Chung Cổ Phong ánh mắt sáng ngời, trong ánh mắt chớp động chiến ý hừng hực, nhìn về phía Chu Hằng.  

Ngô Khải tuy rằng càng mạnh, nhưng không cách nào kích khởi ý chí chiến đấu chân chính của hắn! Bởi vì lực lượng Ngô Khải cao hơn Chu Hằng suốt một cái đại cảnh giới đều không thể áp chế được Chu Hằng, đúng là rác rưởi!  

Hắn chưa bao giờ muốn đi khiêu chiến rác rưởi, trực tiếp một chủy thủ đâm chết là được!  

Ngô Khải cũng không biết Chung Cổ Phong khinh bỉ như thế, nếu không thì sẽ xấu hổ đâm đầu mà chết.  

– Chuẩn tỷ phu, ngươi phải cố gắng a, nếu đả bại tên khốn nạn này, bổn tiểu thư sẽ chấp nhận ngươi là tỷ phu! Băng Tú Lan ở một bên thầm nói.  

– Yên tâm, Chu tiểu tử sẽ không thua! Con lừa đen tràn đầy tin tưởng với Chu Hằng.  

– Làm sao ngươi biết? – Tiểu tử này còn thiếu bổn tọa mấy vạn món bảo vật, làm sao có thể chết được chứ?  

– Con lừa thúi, ngươi đúng là không biết động não!  

Không đề cập tới người ngoài khiếp sợ, Chu Hằng tâm niệm vừa chuyển, phù văn trị liệu phát động, thương thế trong nháy mắt khép lại, toàn thân có chớp động ánh sáng màu vàng nhạt. Võ khí tức trong Vương giả lưu chuyển, hắn dường như đắm chìm vào trong thần quang màu vàng này, giống như một pho Chiến Thần trên trời đánh xuống.  

– Ngươi, ngươi là Chu Hằng! Ngô Khải đột nhiên nói. Hắn giao thủ với Chu Hằng qua một lần, tuy rằng lúc ấy hắn chỉ ra một kiếm tùy ý. Nhưng vẫn lưu lại chút ấn tượng về Chu Hằng.  

Chỉ là làm sao cũng không nghĩ tới, lúc trước Chu Hằng vẫn chỉ là Nguyệt Minh Đế, hiện giờ lại đột nhiên nhảy trở thành Nhật Diệu Vương, thậm chí còn là tồn tại ít nhất vượt qua cực hạn!  

Tên này… Đến tột cùng chiếm được bao nhiêu kỳ ngộ ở trong này? Phúc duyên còn lớn hơn hắn?  

Không được, con cưng cửa trời đất chỉ có một!  

Là hắn, không phải Chu Hằng! Giết! Ngô Khải mặt lạnh như băng, tay phải rung lên, rốt cục tế xuất một thanh trường kiếm. Toàn thân đen nhánh tương tự hắc kiếm, trên thân kiếm có hắc khí quay quanh, giống như từng con mãng xà đen khiến người ta nhìn vào mà kinh sợ.  

Một kiếm lúc trước chẳng qua hắn dùng ngón tay điểm ra mà thôi, cho dù hắn ở trên Hồ gia đánh ra một kiếm với Chu Hằng cũng chỉ dùng một chiếc đũa mà thôi.  

Hắn là kiếm Vương. Bất kỳ vật gì trong tay hắn đều có thể trở thành kiếm.  

Nhưng nếu như có kiếm, chiến lực của hắn sẽ mạnh nhất.  

Chuôi kiếm trong tay hắn chính là Nhật Diệu Cảnh Tiên khí, tên là Hắc Xà Kiếm, võ giả dùng linh lực kích phát có thể tăng phúc lực sát thương! Hơn nữa. Kiếm này vô cùng sắc bén, nếu thật sự bị chém lên, cho dù Nhật Diệu Đế cũng bị chém đôi!  

Tế xuất Hắc Xà Kiếm, ý nghĩa với hắn chân chính động sát ý.  

– Ngươi giết đệ đệ của ta!  

Ngô Khải lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.  

– Yên tâm. Các ngươi sẽ gặp lại nhau trên hoàng tuyền lộ thôi, hắn sẽ không phải đợi lâu đâu! Chu Hằng mờ nhạt nói. Tay phải rung lên, cũng tế ra hắc kiếm, quyền trái ngưng kết tiểu phù văn công kích, 99 mảnh vỡ phù văn đều đủ, hắn cũng không dám khinh thường.  

Nếu số lượng vầng mặt trời giống nhau, Chu Hằng tin tưởng áp chế được bất kỳ thiên kiêu nào, nhưng bây giờ lại khác, 10 vầng mặt trời và 11 vầng mặt trời chênh lệch một cái đại cảnh giới, ngay cả Ngô Khải đều toàn lực ứng phó, hắn có thể sơ suất sao?  

– Chu Hằng, ngươi quá cuồng ngạo!  

Ngô Khải bình tĩnh nói: – Không có đủ thực lực, cuồng ngạo chỉ mang họa sát thân mà thôi.  

– Ta cũng thấy ngươi cuồng ngạo, một đống người chạy tới diệu võ dương oai, sợ người khác không biết sao? Chu Hằng cười ha ha: – Ngươi cũng chỉ dám diễu võ dương oai ở chỗ này thôi, có bản lĩnh ngươi đi Tuyệt Tiên Thành khoe khoang đi?  

– Ngươi… Ngô Khải cứng lại, Tuyệt Tiên Thành đối với tất cả võ giả mà nói chính là một tòa núi cao chỉ biết nhìn lên, hắn cuồng hơn nữa thì cũng không dám đi Tuyệt Tiên Thành đại náo, hắn cũng không phải Vạn Cổ Tà Tôn! – Nếu không dám, thì khiêm tốn một chút, đừng để người khác biết ngươi sợ.  

Chu Hằng cắt lời.  

Ha ha ha ha, người xung quanh đều bật cười, ở môi trường đặc thù này, Nhật Diệu Vương chí tôn dường như trở thành tồn tại Sáng Thế Đế không thể leo tới, ai thấy Nhất Kiếm Phá Thiên đều tự động dâng lên thoái ý, bây giờ suy nghĩ một chút, bọn họ đúng là nhân nhượng quá nhiều rồi.  

– Miệng lưỡi lợi hại, ngươi dám đi Tuyệt Tiên Thành nháo sao? Ngô Khải phản kích hỏi.  

– Đương nhiên dám, đáng tiếc ngươi không nhìn thấy cơ hội ngày đó. Chu Hằng tay phải kiếm vẽ ra, cười nói: – Bớt nói nhảm kéo dài thời gian đi, ta còn phải nhanh tiễn ngươi tới chỗ đệ đệ ngươi, miễn cho hắn chờ lâu.  

Ngô Khải giận dữ thiếu chút nữa lệch mũi, kéo dài thời gian? Hắn cần kéo dài thời gian sao?  

Tuy nhiên tiểu tử này đúng là to mồm à, đại náo Tuyệt Tiên Thành! Chậc chậc! Không đúng a, tiểu tử này rất có thể là hậu nhân Vạn Cổ Tà Tôn nhất mạch, năm đó lão tổ tông người ta đã đi náo loạn một hồi, khiến cho Vạn Cổ nhất mạch trở thành đối tượng Tuyệt Tiên Thành đuổi giết, như vậy Chu Hằng cũng không phải sợ đi nháo lần nữa.  

Hành động càn rỡ này, Ngô Khải không dám nói, nhưng Chu Hằng nói ra lại không có gì.  

Đáng ghét a, không ngờ tự đào hố chôn mình!  

Ánh mắt Ngô Khải càng ngày càng trở nên linh hoạt, sắc bén, hắn không muốn nhiều lời với Chu Hằng, đơn giản đi, giết!  

– Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Hắn khôi phục trấn định, làm như một thiên kiêu chân chính, hắn tự nhiên có thể khống chế tâm tình của mình hoàn mỹ, chiến đấu tuyệt đối không thể có cảm xúc xen vào.  

Khi người dùng kiếm bình tĩnh, kiếm ý tuyệt đối không có chút nhân từ nào. Hưu! Hắn xuất kiếm, kiếm khí màu đen dâng lên, vô số cụm hắc xà trùm tới Chu Hằng.  

Chu Hằng cũng giơ hắc kiếm đón đỡ, Phi Vũ Thất Kiếm đẩy ra, kiếm ý hoàn toàn phô trương. Oanh! Oanh! Oanh! Hai người đại chiến.
Bình Luận (0)
Comment