Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 112

Môi Lam Vũ khẽ động, thanh âm xuyên thấu qua đấu khí lặng yên vang lên bên tai Vân Nhu.

"Điện hạ, đầu tiên xin cho lão thần mạo muội hỏi một câu, lúc trước các ngươi ở Tinh Linh thần điện ngoại trừ tìm được Nguyên tố tinh linh thì có Thánh giai công pháp không? Nếu có, công pháp kia thuộc mấy giai?"

"Thánh giai công pháp?" Vân Nhu giật mình liếc nhìn Lam Vũ: "Lúc ấy, chỉ có Nguyên tố tinh linh. Trừ cái đó ra, không có thứ gì khác."

"Thực sự là không có......?" Lam Vũ trầm ngâm một lát: "Ta nhớ rõ tiểu thư nhà chúng ta và công chúa từng nói, kiếm kĩ mà Lăng Vân nắm giữ thuội cấp bậc Áo Nghĩa?"

"Đúng vậy, chẳng qua không thể xác định là Áo nghĩa kiếm kĩ mấy giai."

"Có lẽ là hắn đã lừa gạt điện hạ. Công chúa thử ngẫm lại, lúc trước khi Lăng Vân gần hai mươi tuổi mới đạt tới cảnh giới tam giai, nhưng trong bốn năm liền tăng hai giai, đạt tới ngũ giai! Hết thảy đều phát sinh sau khi Thần chi thí luyện không gian kết thúc! Có thể trong thời gian ngắn như vậy mà tu luyện được đến trình độ ngũ giai Đại Kiếm Sư, nếu không có công pháp cao cấp hỗ trợ, bất cứ ai cũng sẽ không tin."

Vân Nhu tưởng tượng một chút, lập tức hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, nhất thời trong lòng cả kinh: "Ngươi vừa rồi nhắc tới Thánh giai công pháp...... Chẳng lẽ muốn nói?"

"Chúng ta chính mắt nhìn thấy Lăng Vân thi triển Thánh giai kiếm kĩ!"

"Thánh giai kiếm kĩ?" Trong lòng Vân Nhu rất giật mình, vội vàng truyền âm hỏi: "Ngươi nói Lăng Vân hắn nắm giữ Thánh giai kiếm kĩ, tin tức là thật chứ?"

"Thiên chân vạn xác*, tứ hoàng tử nắm giữ Áo Nghĩa kiếm kĩ cùng mười một vị Thần Thánh kỵ sĩ của Thần Thánh đế quốc, dưới tình huống vây công đều không thể bắt được hắn. Nếu bảo hắn không nắm giữ Thánh kĩ, nói cái gì ta cũng không tin...... Lão thần thậm chí lớn mật đoán...... Thánh giai kiếm kĩ cũng không thể giết chết mười một trong mười hai người, hơn nữa......" Lam Vũ nhìn thoáng qua Lăng Vân, không thấy hắn có chút thương thế nào, tim đập thình thịch nói: "Hơn nữa hắn còn không hề bị thương! Có lẽ, công pháp kia đã không chỉ là Thánh kĩ đơn giản như vậy...... Mà là......" Mặc dù Lam Vũ cũng không nói gì nữa, nhưng ý tứ đã biểu đạt thập phần rõ ràng.

Vân Nhu tốt xấu gì cũng là công chúa điện hạ của thất cấp văn minh đế quốc, ngay cả thần uy cũng đã từng cảm thụ, tố chất tâm lý tuyệt đối không hề kém. Nhưng giờ phút này sau khi nghe Lam Vũ nói xong, vẫn nhịn không được thất thố, cơ hồ là vô ý thức tự nói: "Thánh kĩ......Thần kĩ......Thần uy......Khó trách lúc ấy sẽ khiến cho thần linh tức giận. Theo ta được biết, cho dù trộm Nguyên tố tinh linh thì căn bản cũng không có khả năng sẽ khiến cho thần uy buông xuống, chẳng lẽ là bởi vì Thần kĩ......"

"Thần uy buông xuống?"

Vốn còn tưởng rằng Lam Vũ đang lo lắng, Lăng Vân nghe thấy bọn họ thủy chung đang có chủ ý về công pháp của mình, nhất thời sắc mặt biến đổi.

Cửu Cửu Thượng Huyền công pháp, cơ hồ có thể so sánh với sinh mệnh của hắn. Ai dám có chủ ý đến công pháp này......

Vốn từ khi sinh ra đã có tính cảnh giác cao độ, hắn lập tức hừ lạnh một tiếng, trơ mắt nhìn đám người đối phương, không đàm phán, chỉ thối lui về phía sau: "Một khi các ngươi không có thành ý, ta trước hết xin cáo từ. Trí nhớ thủy tinh, ta sẽ phục chế thành vô số phần, che dấu ở khắp mọi nơi. Một khi các ngươi dám can đảm xuống tay, đừng trách ta sẽ làm cho cả thế giới đều biết tin tức này! Cáo từ!"

Lời vừa nói xong, một đạo lưu quang nhất thời hiện ra từ dưới chân hắn.

Thấy hắn muốn đi, trong lòng bọn người Lam Vũ cũng lập tức gấp lên.

Nếu để cho hắn phục chế thành vô số phần, vậy sẽ cực kỳ rắc rối. Phải thừa dịp hiện tại, vĩnh viễn diệt hậu hoạn!

Cuống quít lên, Lam Vũ cũng không kịp lo lắng đến toàn bộ, lập tức hét lớn một tiếng: "Ngăn lại hắn!" Lão vừa nói xong, bản thân đã nhịn không được dẫn đầu xuất thủ, đồng thời miệng quát: "Khởi động tất cả thiết bị chứa đựng năng lượng, phong tỏa không gian."

Biết nội tình bên trong, vị lục giai Đại Kiếm Sư kia không do dự, thiết bị phụ trách dò xét trong tay lập tức phóng ra một trận hào quang nhàn nhạt. Ngay sau đó, hắn lập tức lấy ra tạp phiến* thân phận của mình, không chút do dự sát nhập vào thiết bị, dứt khoát hạ chỉ lệnh: "Đổi lại năng lượng không gian! Công huân tiêu hao-- toàn bộ!"

Hạ chỉ lệnh xong, trận hào quang vốn nhàn nhạt kia lập tức biến đổi. Không gian kịch liệt dao động, luồng hào quang giống như thủy triều mãnh liệt bắn đi khắp bốn phương tám hướng, trong chớp mắt khiến không gian trong mười dặm toàn bộ bị bao phủ, phong tỏa!

Một vị lục giai Đại Kiếm Sư khác thấy hai người đều ra tay, cũng đành nói: "Chú ý điều tiết không gian lớn nhỏ, vì nếu năng lượng của không gian phong tỏa quá yếu sẽ dễ dàng bị phá vỡ." Sau đó hắn cũng rơi vào không gian phong tỏa, hướng Lăng Vân giết tới. nguồn TruyenFull.vn

Những vị ngũ giai cường giả không cần phải nói, cũng lập tức gia nhập cuộc chiến! Hàng năm, các cường giả của đế quốc luôn luôn phải chinh chiến, khiến cho mỗi khi gặp phải chiến đấu, tất cả mọi người đều không hề lùi bước!

Mắt thấy tất cả mọi người đều làm vậy, lúc này Vân Nhu tựa hồ mới có chút phản ứng, vội vàng hô to: "Dừng tay, toàn bộ dừng tay!"

Đại đa số mọi người đều ngừng lại, thậm chí bao gồm cả người chuẩn bị Áo Nghĩa kiếm kĩ, Lam Vũ!

Nhưng Lăng Vân lại không dừng tay!

Hoặc là nói, bởi vì phạm vi bao trùm của phiến không gian không ngừng co rút lại, cường độ phong tỏa cũng càng ngày càng lớn. Để không thành con rùa trong vỏ, hắn phải lấy tốc độ nhanh nhất, thừa dịp không gian phong tỏa còn yếu ớt, phá vỡ nó.

"Lăng Vân, ngươi trước tiên dừng lại, ta nghĩ trong này khẳng định có hiểu lầm."

Lăng Vân nhìn lướt qua Vân Nhu ở ngoài không gian phong tỏa. Hắn tuyệt đối không tin, nàng không thấy phiến không gian phong tỏa này đang sắp hình thành.

Vân Nhu tựa hồ từ trong ánh mắt hắn hiểu được cái gì, vội vàng giải thích: "Năng lượng không gian không thể nghịch chuyển. Một khi phát ra, trừ phi năng lượng hao hết, nếu không sẽ rất lâu mới ngừng được. Yên tâm, sẽ không lâu đâu, năng lượng không gian cực kỳ tiêu hao công huân, sự tích lũy cả đời của một vị lục giai Đại Kiếm Sư nhiều nhất chỉ có thể phong tỏa được năm phút."

"Hết thảy, chờ ta đánh vỡ phiến không gian này rồi sẽ nói sau." Lăng Vân mang theo ánh mắt lạnh lùng. Ám lam chi kiếm sau khi được kiếm nguyên của hắn rót vào liền bắn ra một mảnh lam quang chói mắt, kiếm ý Kiếm Trùng Thái Hư trong khoảnh khắc ngưng tụ lại, lưu quang dưới chân chợt nổ tung, chấn động ra một cỗ khí lưu phản chấn. Mà cả người hắn bằng vào cỗ lực phản chấn này liền phi thẳng lên trời, mang theo toàn bộ lực đạo, khí thế ngất trời nhằm phía tầng kết giới đang dần hình thành do năng lượng không gian phong tỏa.

Bên trong kết giới, đôi mắt Lam Vũ hiện lên một đạo tinh quang. Nhìn cỗ khí thế này, hiển nhiên toàn bộ lực lượng của Lăng Vân đều dùng để đánh sâu vào không gian phong tỏa. Nếu phía sau bỗng nhiên tập kích......

"Kiếm kĩ có thể khiến cho thần linh tức giận, đủ để chứng minh giá trị của nó cũng khiến thần linh không thể bỏ qua! Vô luận là cái gì, toàn bộ đáng giá chúng ta phải nghĩ biện pháp đoạt tới tay! Bát cấp văn minh đế quốc, thủ đô Thần Điện dùng đại lượng công huân có thể đổi lấy được Câu Hồn châu, thứ có thể lấy trí nhớ một người. Nếu dùng vật phẩm giá trị cực kỳ lớn để đổi lấy sự trợ giúp của bát cấp văn minh...!"

Nghĩ vậy, Lam Vũ chợt hướng một vị lục giai Đại Kiếm Sư khác, truyền âm:" Đánh bất ngờ, động thủ!"

Đồng thời, uy lực của Áo Nghĩa kiếm kĩ của lão cũng chợt bùng nổ, đấu khí bành trướng, người như sao băng, mang theo khí thế hung mãnh có thể phá hủy hết thảy, bắn về phía Lăng Vân đang phá vỡ không gian phong tỏa.

"Lam Vũ, ngươi làm gì, dừng tay cho ta!"

Lam Vũ không nói lời nào. Theo hắn nghĩ, vị công chúa điện hạ này dù sao cũng còn quá trẻ, xử sự chưa đủ thành thục, quá mức tình cảm. Sau khi lấy được Thần kĩ, nàng sẽ hiểu được nỗi khổ của mình. Nghĩ vậy, toàn bộ đấu khí của hắn liền ngưng tụ thành một mũi kiếm, tầng tầng lớp lớp cường quang nóng cháy từ mũi kiếm phát ra, bao phủ khắp không gian. Giờ phút này, uy thế của hắn được tăng lên tới cực hạn!

Mặt khác, một vị lục giai Đại Kiếm Sư sau khi nhận được mệnh lệnh của Lam Vũ, cũng lập tức động thủ! Tất Sát kiếm kĩ không hề giữ lại liền được thi triển ra, đấu khí mãnh liệt trong hư không khiến cho nguyên khí kịch liệt dao động, xa xa nhắm thẳng vào Lăng Vân!

" Hừ!"

Bỗng nhiên, Lăng Vân đang phóng lên cao lấy một loại tốc độ cực kỳ quỷ dị, liền ngừng lại.

Khí thế ngất trời, cả người ngưng tụ lực lượng kiếm nguyên như biển trong khoảnh khắc liền biến mất, ngay cả kiếm ý Kiếm Trùng Thái Hư cũng đột nhiên biến mất vô tung!

Giống như một tuyển thủ đang tốc độ điên cuồng chạy ở cự ly 100m, sau khi chạy được một nửa, đột nhiên ngừng lại. Điều đó hoàn toàn không phù hợp định luật "vạn vật hấp dẫn*" ở địa cầu, không phụ thuộc bất cứ quán tính gì.

Khống chế, lực khống chế tuyệt đối của kiếm hồn giờ phút này phát huy đến cực hạn!

"Không có khả năng!"

Nhất thời, trong đầu tất cả mọi người đều hiện ra một dấu hỏi lớn.

Bọn họ tốt xấu gì cũng là những Kiếm Sư danh tiếng, cũng đã sống mấy trăm năm. Vừa rồi khi Lăng Vân xuất kiếm đã tung ra toàn lực, uy thế ngập trời, tất cả mọi người ở đây đều cảm thụ rất rõ ràng. Đó không có khả năng là giả, nếu không bọn họ không có khả năng không thể nhìn ra.

Toàn lực ứng phó, kiếm nguyên quán chú, kiếm ý hủy diệt khắp không gian, cư nhiên nói thu là thu, nói dừng là dừng. Một con người lại có thể đem lực đạo khống chế đến mức hoàn mỹ như vậy sao?

Nhưng vô luận là bọn họ tin hay không, sự thật đích xác đã phát sinh ở trước mắt.

Lam Vũ cắn chặt răng, hừ lạnh một tiếng: "Ngươi thu kiếm thế thì sao? Hai vị lục giai Đại Kiếm Sư chúng ta liên thủ giáp công, ngươi căn bản là không kịp phản ứng. Ta rất muốn xem, ngươi đến tột cùng ngăn cản sự công kích của chúng ta như thế nào!"

Trong hư không, ánh mắt Lăng Vân quét về phía Lam Vũ cùng vị lục giai Đại Kiếm Sư kia, phảng phất như nhìn thấu trong đầu bọn họ đang nghĩ gì, trong mắt hiện ra một cỗ hàn ý khiến kẻ khác phải run rẩy. Ngay sau đó, hắn hoàn toàn không đem sự công kích của hai vị lục giai cường giả để vào mắt, đưa tay lấy ra một viên bảo châu tản mát một tầng thất thải quang mang!

Khi sự công kích của hai vị lục giai cường giả phủ xuống, thất thải quang mang trên bảo châu chợt phóng ra!

Bình Luận (0)
Comment