Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 120

Kiếm ý vô cùng sắc bén!

Chỉ có người ở một khắc kia bị cổ kiếm ý này khóa chặt, mới có thể biết kiếm ý kia đáng sợ như thế nào.

Cái loại sắc bén vững chắc đến mức khiến người ta gần như không cách nào dậy nổi ý đối kháng, không thương tiếc phá hủy đạo phòng tuyến nội tâm yếu ớt kia, ở trước mặt cổ kiếm ý khóa chặt, cho dù là vận chuyển đấu khí cả người, đều là không trôi chảy như vậy.

Vân Nhu chẳng qua là một vị ngũ giai Đại Kiếm Sư, một vị ngũ giai Đại Kiếm Sư tu luyện chẳng qua chỉ hơn mười năm, hơn nữa hiệu quả đệ ngũ giai hoàn toàn dựa vào Nguyên tố tinh linh để đạt tới. Có thể nói, tâm cảnh của nàng vẫn dừng lại ở trình độ tứ giai. Mặc dù nàng nắm giữ Thần kỹ tính lý luận, có thể lấy thực lực ngũ giai chiến thắng lục giai Đại Kiếm Sư nắm giữ Áo Nghĩa kiếm kỹ, nhưng những thứ này cũng không cách nào che dấu tâm cảnh của nàng vẫn còn chưa trưởng thành thực sự chưa lột xác!

Nàng bây giờ, rốt cục minh bạch sự đáng sợ của nam tử trong ngày thường không thiện về giao tiếp, trầm mặc ít nói này. Đồng thời cũng minh bạch, sự tăng lên của thần kỹ chi lực đối với một người thực lực đột nhiên tăng mạnh!

- Trước đây chưa bao lâu, ta làm sao cũng không nghĩ tới, ngươi sẽ rút kiếm mặt đối mặt với ta.

Vân Nhu nhìn xa xa Lăng Vân đem nàng khóa chặt, trận trận thống khổ khó tả bắt buộc nàng tiến hành việc khiến bản thân tê dại, ngưng tụ thiên phong kích động màu sắc càng nồng đậm.

Hồi lâu trước kia, nàng vẫn cho rằng, Lăng Vân và nàng cuối cùng cho dù không thể trở thành bằng hữu cũng tuyệt đối sẽ không trở thành địch nhân!

Nhưng là bây giờ...

Giờ khắc này, trong đầu nàng cuối cùng có thể lý giải một câu nói bất đắc dĩ kia từ trong miệng Lăng Vân- chuyện tương lai, ai biết được!

Không biết, đó là bởi vì không cách nào nắm giữ, không cách nào chống lại!

Một người ngay cả tương lai của mình cũng không thể nắm giữ, đó là một loại bi ai bất đắc dĩ làm sao!

Hắn không hứa hẹn, cũng không phải là suy đoán đến sự tình phát sinh hôm nay. Mà là đã bất đắc dĩ nhìn thấu thế gian hồng trần. Bất cứ hứa hẹn gì ở trước mặt loại bất đắc dĩ và bi ai đều là nhợt nhạt vô lực như vậy.

Cho nên. Hắn đã lựa chọn trầm mặc.

Mà trước mắt chính mình...

- Có lực lượng tuyệt đối. Đi chống lại vận mệnh của chính mình? Lăng Vân, đây có phải là con đường ngươi một mực đi sao?

Vân Nhu trong lòng hy vọng. Giờ khắc này thời gian có thể ngừng lại? Ngừng lại, đến lúc đợi được Lăng Vân nói ra một cái đáp án không tính là đáp án kia.

Chẳng qua, nhìn kiếm quang trước mắt càng ngày càng gần. Trong lòng nàng mơ hồ đã có một cái lựa chọn minh xác:

- Mỗi người có một chí hướng. Ở trên con đường nhân sinh của mình đều sẽ dùng hết sức lực chống lại đến cùng! Tranh thủ hết thảy có khả năng tranh thủ mà đạt tới hoàn toàn khống chế vận mệnh của mình! Ngươi là như thế, ta cũng là như thế.

Trên bầu trời trận cương phong nổi lên cuối cùng ví như dải ngân hà trên bầu trời, mang theo vạn thú lao nhanh xuống. Trận cương phong trong lúc ma sát cùng không khí hình thành một loại âm thanh vô cùng chói tai. Giống như cầm lấy đồ sứ sắc bén không ngừng khắc họa ở trên thủy tinh.

Đại lượng cương phong nương theo nguyên khí nhiễu loạn, thật có một loại thiên địa biến sắc, phong khởi vân dũng!

Đối với trận cương phong đầy trời, Lăng Vân thậm chí căn bản là chưa từng ngẩng đầu nhìn qua, loại động tác khinh thường như thế, trực tiếp làm cho đám người Lam Vũ cười lạnh không ngớt!

Cương phong màu xanh cũng không giống như cương phong phổ thông, đó là đại khí trong đồn đãi phiêu phù ở thượng tầng, chỉ có cửu giai cường giả mới có khả năng chống lại lực lượng tự nhiên siêu cường hung hãn này, đừng nói là một ngũ giai cường giả nắm giữ Thần kỹ, mà ngay cả bát giai Thánh Kiếm Sư lúc đối mặt với cương phong như thế, cũng không dám khinh thường.

Mặc dù mọi người cho rằng những cương phong này nhất định đánh cho Lăng Vân cuồng vọng tự đại kia trọng thương, nhưng Lăng Vân biểu hiện ra đủ loại thần dị, đã làm cho bọn họ đánh lên mười hai phần tinh thần, cho dù giờ phút này vẫn không buông tha tiếp tục truy kích hắn.

Đúng lúc này, phát sinh dị biến.

Vân Nhu đang khống chế cương phong trên trời hình thành đả kích với Lăng Vân, đột nhiên chỉ cảm thấy cỗ kiếm ý khóa chặt mình chợt nổ tung, trong nháy mắt liền giống như một loại nham tương nóng bỏng bị đè nén ở sâu dưới lòng đất chợt nổ, hình thành một cỗ lực lượng cường hãn phô thiên cái địa, bao phủ cả người nàng ở bên trong.

Ở dưới sự áp chế của cỗ lực lượng cường hãn này, nàng dựa vào cảm ứng của Nguyên tố tinh linh với thiên địa năng lượng, chợt bị đánh sâu vào trong hỗn loạn biến mất không còn, mặc dù vẫn mơ hồ có thể nắm giữ một tia liên lạc, nhưng giống như chiếc thuyền nhỏ không ngừng trôi nổi trong gió bão, tự lo không xong làm sao còn kịp phân biệt hướng đi?

Vân Nhu đã giao tiếp cùng một vài Thánh Kiếm Sư, kết hợp với các biểu hiện sinh ra trên người mình, nhất thời kinh hãi thất sắc:

- Kiếm thế!

Kiếm thế mà thất giai Thánh Kiếm Sư mới có thể nắm giữ!

Nguyên tố tinh linh khống chế thiên địa lực, trước hết phải cảm ứng được tồn tại của thiên địa lực, mà dưới sự bao phủ của Kiếm thế, sẽ ngang với bị khốn ở trong hình thức ban đầu của lĩnh vực, mặc dù Kiếm thế của đối phương trong cảm ứng vẫn chưa đại thành, nhưng chỉ là Kiếm thế không đại thành cũng đủ để làm cho nàng hoàn toàn mất đi tư cách dựa vào Nguyên tố tinh linh hoành hành dưới thất giai!

Kiếm thế một chiêu này của Lăng Vân tuyệt đối có thể nói sớm mưu tính từ trước! Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Cái vấn đề này không cần Vân Nhu suy nghĩ, nàng đã có thể suy đoán ra!

Bằng không, nếu như Lăng Vân sớm một chút phóng thích ra Kiếm thế, cho dù Kiếm thế vẫn còn chưa thành thục, cũng tuyệt đối có thể xuất kỳ bất ý giết hơn hai vị lục giai cường giả, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác đem cỗ kiếm thế này đến lúc đối diện với mình mới phóng thích ra...

Cỗ Kiếm thế này là đặc biệt dùng để đối phó với nàng!

Trước khi khai chiến hắn đã đoán được ta cuối cùng sẽ xuất thủ với hắn!

Nếu như ta không ra tay, phải chăng hắn cũng sẽ vẫn che dấu cỗ Kiếm thế này?

Trong lòng Vân Nhu đột nhiên có chút khác thường, cảm giác dị thường như thế từ đâu mà đến, ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng lắm.

Có lẽ là phát hiện có một người như thế hiểu rõ chính mình mà cảm thấy vui mừng, cũng có thể là chính mình bị một người nhìn thấu triệt như thế mà cảm thấy khủng hoảng!

Bất luận là nguyên nhân gì, nàng bây giờ cũng không có thời gian để ngẫm nghĩ, mắt thấy đạo kiếm quang kia ở trước mặt mình trong nháy mắt phóng đại, nàng lập tức lấy tốc độ nhanh nhất điều động đấu khí trong cơ thể, định lấy tốc độ nhanh nhất viễn độn đi, thoát khỏi Kiếm thế kiềm tỏa của Lăng Vân!

Giờ khắc này, nàng cảm nhận vô cùng sâu sắc Kiếm thế kinh khủng của Lăng Vân là như thế!

Chẳng qua, ngay khi nàng điều động đấu khí trong cơ thể muốn chống cự, đột nhiên mặt liền biến sắc.

Không chỉ là năng lực cảm ứng và thiên địa năng lượng bị áp chế triệt để, mà ngay cả đấu khí trình độ đạt tới ngũ giai trong cơ thể cũng bị một cỗ năng lượng vô cùng hùng mạnh vững vàng áp chế, hơi chút điều động liền phải hao phí khí lực gấp mấy lần so với lúc trước, giờ khắc này đấu khí trong cơ thể vốn vận dụng tự nhiên đã trở nên không nghe hiệu lệnh, nặng hơn thái sơn!

Kiếm thế- uy lực chân chính là áp chế đê giai đối thủ (đối thủ trình độ thấp hơn) cùng kiềm chế đồng giai đối thủ!

Nhìn lam quang chợt phóng tới trước mắt khuôn mặt Vân Nhu nhất thời trắng bệch!

- Công chúa điện hạ!

- Điện hạ cẩn thận!

Tiếng hét lớn liên tục từ bên cạnh Lăng Vân truyền tới.

Vài vị lục giai Đại Kiếm Sư cách hắn gần nhất thấy Lăng Vân phóng thích ra Kiếm thế chưa thành hình chế trụ công chúa điện hạ, cả bọn gần như đều trở nên điên cuồng, cũng bất chấp cảnh giác trong lòng, hướng Lăng Vân đột kích đến.

Mà ngay cả ngũ giai cường giả tại phụ cận chịu trách nhiệm phòng ngừa Lăng Vân đào tẩu, cũng bất chấp vòng phòng ngự, lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới Vân Nhu, cả bọn thà rằng dùng tánh mạng của mình che ở trước mặt công chúa điện hạ, thay nàng thừa nhận công kích trí mạng kia.

Lúc Thần kiếm của Lăng Vân sắp đâm vào trong cơ thể Vân Nhu, một đạo lam quang vô hình đột ngột hiện lên, trong nháy mắt hình thành một lồng phòng ngự, đem kiếm quang đâm ra của hắn toàn bộ chấn vỡ.

Ầm!

Thần khí trước nay mọi việc đều thuận lợi vào giờ khắc này thậm chí không thể đem lam sắc quang tráo hoàn toàn phá vỡ!

Sắc mặt Lăng Vân hơi đổi!

Hắn lần này biến sắc, cũng không phải là lồng phòng ngự lam sắc xuất hiện ở trên người Vân Nhu. Nếu như nói, một công chúa của đế quốc có tiềm lực trở thành bát giai Thánh Kiếm Sư lại không có bất cứ phòng ngự đạo cụ nào, làm sao cũng không thể tin nổi. Chân chánh làm hắn giật mình mà là cường độ của cái lồng phòng ngự - phòng tráo lam sắc kia lại có thể ngăn cản một lần công kích của Thần khí!

Mặc dù nếu như hắn lại thêm một phần khí lực, có thể đem cái lồng phòng ngự này đánh vỡ, nhưng Lam Vũ Đại Kiếm Sư ở phía sau đã nhanh chóng tới gần, hắn đã bị thương, nếu như mạnh mẽ đem phòng ngự tráo phá tan, tất phải lần nữa chính diện thừa nhận công kích kiểu tự sát của vài vị lục giai cường giả, đến lúc đó khả năng rất lớn chính là tràng diện đồng quy vu tận!

Lăng Vân co người bay ngược lại, vốn Kiếm thế chế trụ Vân Nhu trước tiên như tia chớp nghịch chuyển hung mãnh ép lên trên người một vị lục giai Đại Kiếm Sư cách hắn gần nhất!

Lục giai cường giả không để ý hết thảy xông lên muốn ngăn cản Lăng Vân vậy mà lại đột nhiên xuất hiện biến cố như thế, vừa mới kịp phản ứng, cỗ Kiếm thế mạnh mẽ kia đã vững vàng áp chế hắn, kiếm quang ám lam sắc chợt ở trước mặt hắn phóng đại, ngay sau đó trước mắt hắn xuất hiện một trận huyết vụ mơ hồ!

Sau khi một kiếm diệt sát một vị lục giai cường giả, Lăng Vân không giao chiến cùng những ngũ, lục giai cường giả vội vã bảo vệ công chúa tùy ý để bọn họ đến bảo hộ bên cạnh Vân Nhu.

Nhân cơ hội ngàn năm một thuở này, dưới chân Lăng Vân trong nháy mắt hình thành một đạo lưu quang, trực tiếp lách qua thân hình bọn họ trong nháy mắt biến mất ở cuối chân trời.

Bình Luận (0)
Comment