Lăng Vân đi vào phố buôn bán lớn nhất phiến thành thị này, nói chính xác là Thương Nghiệp thành có quy mô và kích thước khổng lồ nhất trong mười một thế kỷ!
Ở khu vực buôn bán này, cơ hồ là cái gì cần có thì đều có, hơn nữa cả những loại có thể khôi phục năng lượng như tinh thạch, ma hạch, cùng với các loại đạo cụ dùng để chiến đấu cũng nhiều không kể xiết. Thậm chí ngay cả một ít công pháp từ tứ giai Áo Nghĩa kiếm kĩ trở xuống cũng có người bán!
Đương nhiên, Áo Nghĩa kiếm kĩ, cho dù chỉ là một quyển tam giai Áo Nghĩa kiếm kĩ, giá cả cũng đủ để hù dọa đại đa số hoàng thất đệ tử của tứ, ngũ cấp văn minh. Cho dù là người cầm quyền của một số đại gia tộc lục cấp văn minh nhìn giá cả khiến cho người ta sợ hãi này, sợ là cũng phải nhíu mày.
Sau khi mua được những vật phẩm cần thiết, Lăng Vân liền đem hết những thứ này cho vào không gian giới chỉ......
Nhìn mai không gian giới chỉ trên tay, Lăng Vân dừng một chút, trực tiếp tìm một chỗ, lấy ra một quyển trục rồi dùng hai tay mở ra. Một bộ bản đồ về Thương Mãng Sơn liền hiện ra trước mắt hắn.
Thương Mãng Sơn một khi đã có thể dựng dục ra ma thú vô cùng cường đại, tự nhiên cũng đại biểu có thiên địa linh khí nồng đậm. Hơn nữa càng vào bên trong, thiên địa linh khí cũng càng ngày càng dày đặc. Trong đó, trình độ linh khí ở khu vực sơ cấp ma thú gần như tương đương so với thế giới bên ngoài. Ở khu vực trung cấp ma thú thì gấp đôi, mà linh khí ẩn dấu ở khu vực cao cấp lại gấp hơn năm lần! Đến nỗi, khu vực trung tâm chưa bao giờ có người tới, nghe đồn lại có lượng linh khí ẩn dấu cao hơn gấp mười lần!
Mười lần!
Cũng là nói, một người nếu có thể ở đi vào phiến khu vực đó, tốc độ tu luyện ít nhất nhanh hơn mười lần!
Hơn nữa, Thương Mãng Sơn cơ hồ là nơi kết hợp tu luyện cùng chiến đấu. Cường giả ở đây, cơ hồ cứ cách một đoạn thời gian sẽ bị ma thú công kích, lấy chiến dưỡng chiến! Dưới loại tình huống này, ở trong núi tu luyện càng lâu, cũng sẽ càng thêm nhanh chóng tăng lên tu vi.
Hơn nữa......
Căn cứ theo thần thoại, truyền thuyết, mười vạn năm trước Thần linh Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang cùng Tự Nhiên nữ thần đã xảy ra chiến tranh để tranh đoạt quyền khống chế tinh cầu này, cuối cùng kết thúc ở Thương Mãng Sơn! Từ sau lúc đó, Tinh Linh thờ phụng Tự Nhiên nữ thần và Long tộc ở tinh cầu này đột nhiên biến mất một cách vô hình.
Ngay khi Lăng Vân đang chọn lựa địa điểm thích hợp để tu luyện, một thanh âm bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến: "Di, đây không phải lấy lực lượng một người khiêu chiến thất cấp văn minh Vân Lai hoàng thất, Lăng Vân các hạ sao? Xem ra các hạ đối với việc khiêu chiến một thất cấp văn minh thật sự là nằm trong tầm tay, cư nhiên có tâm tình ở nơi này nhìn ngắm, hoàn toàn không có chút nào lo lắng!"
Lăng Vân vẫn chưa ngẩng đầu lên.
Ngẫm lại, lúc trước ở địa cầu, hắn đã từng đối mặt các loại thái độ và hành động khiêu khích của Giang Tuyết, đã khiến hắn có lực miễn dịch đối với những lời châm chọc kiểu như thế này.
Cảnh cáo? Giáo huấn?
Mấy cái này đều không tất yếu.
Khi hắn khiêu khích đạt tới điểm mấu chốt mà mình không thể thừa nhận, trực tiếp ra tay giết chết là được, cần gì phải phiền toái như vậy.
Vị nhân huynh kia hiển nhiên cũng là người tự tiện, lơ đễnh ngồi xuống ở bên cạnh Lăng Vân, nói: "Lăng Vân các hạ, có thể nói cho ta nghe một chút, ngươi đến tột cùng là đại hiển thần uy ở Vân Lai đế quốc đô thần điện như thế nào? Sao có thể ở dưới kiếm thế áp bức của một vị Thánh Kiếm Sư mà toàn thân ly khai được? Bổn công tử mặc dù rất tự phụ, nhưng nếu để cho ta đi đối mặt Thánh Kiếm Sư cường giả, vẫn là...... Ách...... Ngươi muốn đi phiến khu vực thí luyện ở Thương Mãng Sơn?"
Lăng Vân trực tiếp xác định trên bản đồ một khu vực, khoanh tròn, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài.
Vị nhân huynh kia thấy Lăng Vân phải đi, vội vàng đuổi theo, tiếp tục nói:"Sẽ không phải là nói dóc chứ?"
"Lăng Vân các hạ, ngươi có biết nơi mà vừa rồi ngươi chọn chính là khu vực nào không? Đó chính là khu vực ma thú có thực lực lục giai đỉnh phong a! Những ma thú sống ở đó đều là lục giai ma thú, thậm chí một ít còn có được huyết thống trong truyền thuyết, Thánh Thú! Trong truyền thuyết, ma thú kia chính là tương đương với cường giả sử dụng Áo Nghĩa kiếm kĩ của nhân loại chúng ta a!"
Lăng Vân trực tiếp lên xe ngựa, như tiếc lời vàng, trong miệng phun ra ba chữ: "Thương Mãng Sơn."
Vị nhân huynh kia cũng muốn mặt dày mày dạn* lên xe ngựa, kết quả lại bị ánh mắt Lăng Vân nhìn vào, nhất thời ngừng cước bộ, hắc hắc cười vài tiếng: "Các ngươi đi trước, các ngươi đi trước, ta còn phải đi dạo xung quanh một chút."
Nhìn Lăng Vân rời đi, nụ cười trên mặt vị nhân huynh kia lập tức thu liễm xuống: "Thực lực, không kém hơn lục giai cường giả nắm giữ Áo Nghĩa. Phán đoán tiêu chuẩn, tự tin đối mặt luc giai ma thú có huyết thống trong truyền thuyết. Tính cách bình tĩnh trầm ổn, vô cùng bình tĩnh trầm ổn! Phán đoán tiêu chuẩn, đối mặt người đẹp trai hơn mình(thằng cha tác giả tự sướng), cư nhiên không hề có chút nào đố kị! Am hiểu...... Am hiểu đắc tội người khác. Phán đoán tiêu chuẩn, tất cả mọi người đều biết......"
......
Tin tức này lấy tốc độ cực nhanh truyền tới một chỗ có cơ cấu tình báo khổng lồ, cũng từ cơ cấu tình báo giao tin tức đến tay người cần!
......
Thương Mãng Sơn!
Thánh địa thí luyện!
Là nơi mà đã khiến rất nhiều cường giả trẻ tuổi có được thành tựu, đồng dạng cũng là nơi hung hiểm đã chôn vùi vô số cường giả trẻ tuổi!
Ba ngày sau, chạng vạng đêm tối, Lăng Vân ngừng lại ở một trấn nhỏ dưới chân núi Thương Mãng Sơn.
Bởi vì thiên địa linh khí phong phú hấp dẫn, vô số cường giả trẻ tuổi người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên đi vào Thương Mãng Sơn, khiến cho Thương Mãng trấn dưới chân núi Thương Mãng Sơn tụ tập đại lượng tài phú. Mặc dù quy mô vẫn còn nhỏ, nhưng trình độ phồn hoa lại không chút nào thua kém một thành thị cỡ lớn. Các loại nghề phục vụ cũng được nhóm thương nhân ở đây phát huy đến cực hạn, những địa điểm trăng hoa cơ hồ tùy ý là có thể thấy được.
Ánh mắt Lăng Vân đảo qua một chút trấn nhỏ tuy không tính là quá lớn, nhưng dân cư lại dày đặc này, sau đó trực tiếp đi vào một tửu điếm hào hoa nhất ở đây.
Vừa tiến vào tửu điếm này, hắn lập tức cảm thấy những người ở đây không hề tầm thường.
Bất đồng với những địa phương hỗn loạn khác, tửu điếm này chẳng những bố trí thập phần thanh nhã*, khách nhân dừng chân ở nơi đây đều là một đám người cực kỳ lịch sự. Nếu loại tình huống này xuất hiện ở đế đô của một đế quốc thì đó cũng không phải là việc gì lạ. Nhưng xuất hiện ở nơi tu luyện điên cuồng như Thương Mãng sơn này, thì lại có vẻ quái dị vô cùng.
Hơn nữa, làm hắn kỳ quái hơn chính là phục vụ viên phụ trách phục vụ ở đây cũng không ngoại lệ, đều là Kiếm Sư cường giả. Trong đó, có mấy người lại có tu vi không dưới tứ giai Đại Kiếm Sư!
Để tứ giai Đại Kiếm Sư làm phục vụ viên?
Cho dù là Lăng Vân, cũng bị quy mô của tửu điếm này hù dọa.
Lúc này, một cô gái tướng mạo xinh xắn đã tiến lên nghênh đón. Nàng phảng phất từ trên mặt Lăng Vân nhìn ra cái gì, hé miệng cười nói: "Các hạ đừng có hiểu lầm, những người này đều không phải là nhân viên phục vụ của chúng ta. Bọn họ, hoặc là là không tuân thủ quy củ, hoặc là đùa giỡn tỷ muội của tửu điếm, hoặc là yêu...... Tóm lại là phạm vào những quy định nơi đây, làm việc ở nơi này để lấy công chuộc tội!"
"Quy củ?"
"Đúng vậy, tửu điếm chúng ta có ba quy định, một là không được ồn ào, hai là không được phá phách, ba là không được......" Nói đến đây, trên mặt cô gái kia khẽ hiện lên một tia đỏ ửng: "Ba là không được mang nữ tử khác đến nơi này trăng hoa."
Lăng Vân gật gật đầu. Không được ồn ào chính là hợp ý hắn. Hắn trực tiếp ném ra thân phận tạp phiến của mình, nói: "Nghỉ lại."
Cô gái tiếp nhận tạp phiến, dẫn Lăng Vân đi tới chỗ thiết bị ghi chép hồ sơ trước quầy hàng, vừa thao tác vừa nói: "Các hạ hẳn là đi đến Thương Mãng Sơn phải không?"
Lăng Vân gật đầu.
"Tửu điếm chúng tôi trừ việc tiếp đãi khách nhân, nếu cần, còn phụ trách thay cường giả tìm kiếm đội ngũ đi đến khu vực thí luyện Thương Mãng Sơn. Mặt khác, có thể gánh vác việc bảo hộ nhất định cho bản thân ngài. truyện được lấy tại truyenggg.com
"
"......"
Công ty bảo hiểm phát triển thật đúng là rất mãnh liệt, cư nhiên đem phân điếm mở ở dị giới này.
Đương khi thân phận tạp phiến sáp nhập vào thiết bị, biểu hiện ra tư liệu về Lăng Vân thì cô gái vốn đang phụ trách tiếp đãi kia vội vàng sợ hãi kêu lên: "Ngài...... Ngài là Lăng Vân các hạ!?"
Bởi vì giật mình nên nàng không áp chế được thanh âm của mình, khiến cho cơ hồ tất cả mọi người ở trong tửu điếm vốn đang im lặng đều nghe được lời của nàng.
"Bá!"
Mọi người vốn đang thấp giọng trao đổi, trong lúc nhất thời toàn bộ đều đem ánh mắt nhìn về phía Lăng Vân.
"Mới tấn thăng vị trí thứ mười ở Địa Bảng, Lăng Vân? Do thần linh tự mình chứng kiến, buông ra lời thề, lấy lực lượng một người khiêu chiến thất cấp văn minh Vân lai hoàng thất, Lăng Vân?"
"Vị trí thứ mười trên Địa Bảng! Có thể liệt danh trên Địa Bảng, không thể nghi ngờ là đại biểu một trong những cường giả trẻ tuổi có thực lực cường hãn nhất trên toàn đại lục."
Lúc này, cô gái kia cũng từ thất thố kịp phản ứng, vội vàng giải thích: "Thực xin lỗi Lăng Vân các hạ, ta không phải cố ý......"
Lăng Vân nhíu mày, lại chưa nói cái gì.
Hắn nhíu mày cũng không phải là bởi vì cô gái này làm bại lộ thân phận mình, mà là nàng cư nhiên không làm nốt thủ tục, ngược lại lãng phí thời gian giải thích với mình.
Chẳng qua, cô gái kia rõ ràng không biết, hai tay run rẩy, nàng vội vàng lấy ra thân phận tạp phiến, tràn đầy khẩn trương, nói: "Lăng Vân......các hạ, tiểu thư từng phân phó, bất cứ cường giả nào tiến vào bổn điếm đều được miễn phí tất cả......"
Lăng Vân cũng không nói lời thừa, sau khi tiếp nhận thân phận tạp phiến liền im lặng, ngay cả tên tiểu thư của nàng cũng không hỏi.
Trên lầu, một vị thiếu nữ vốn đang chiêu đãi khách quý ở lầu hai khi nghe cái tên Lăng Vân, cũng vội vàng chạy tới. Đầu tiên là nhìn cô gái với vẻ mặt khẩn trương, thiếu nữ hét lên một tiếng: "Nhìn ngươi xem, biểu hiện ngày thường cũng được, mỗi lần tiếp đãi khách quý liền dường như thay đổi thành người khác!" Sau đó nàng vội vàng hướng Lăng Vân giải thích: "Thật xin lỗi Lăng Vân các hạ, Tiểu Lục mới đến nên chưa có kinh nghiệm. Xin đi theo ta, ta giúp ngài an bài."
Lăng Vân gật đầu, đi theo nàng đến khu nghỉ ngơi ở trên lầu.
Nhưng mới đi một lát, bỗng nhiên hắn dừng cước bộ lại, trong đầu chợt hiện lên một đạo linh quang: "Từ từ, ngươi vừa rồi nói cái gì?"
Vị nữ tử kia còn tưởng rằng mình thoải mái buông tha Tiểu Lục khiến Lăng Vân không hài lòng, vội vàng nói: "Thật xin lỗi thật xin lỗi. Lăng Vân các hạ, ta nghĩ Tiểu Lục cũng không phải cố ý, ngài đại nhân đại lượng, cũng đừng chấp nhặt nàng."
"Ngươi vừa mới nói, nàng mỗi lần tiếp đãi khách quý, dường như thay đổi thành người khác. Nàng trước kia không phải như vậy phải không?"
Nàng kia mặc dù không biết sao đột nhiên Lăng Vân lại hỏi vấn đề này, nhưng vẫn gật đầu nói: "Đích xác là như vậy. Ngày thường, Tiểu Lục làm việc rất chững chạc."
"Tiếp đãi khách nhân bất đồng, thái độ cũng bất đồng, giống như hai người khác nhau......" Đạo linh quang trong đầu Lăng Vân nhất thời sáng tỏ, một ý niệm mà khi người khác nghe xong đều sẽ cảm giác không thể tưởng tượng nổi dần hiện ra trong đầu hắn: "Hai người, hai ngươi, hai loại chuyện, hai loại thái độ...... Ta một khi đã có thể làm một thanh kiếm tu ra linh tính, làm kiếm hồn của nó dần trưởng thành, quản lý sự vận hành kiếm nguyên trong cơ thể, gột tẩy cùng khống chế, vì sao không thể ngưng luyện ra nhiều hơn một đạo ý thức, chuyên môn phụ trách khống chế, quản lý thân thể? Loại hình thức ban đầu của tình huống này đã sớm xuất hiện trên đời, chẳng qua bị người ta gọi là nhất tâm nhị dụng*. Ý niệm chủ yếu dùng để phụ trách tu luyện, lại phân ra một đạo ý niệm phụ dùng để giải quyết chuyện đối nhân xử thế hàng ngày. Cứ như vậy, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện!"
-----------------------------------
*mặt dày mày dạn: có thể hiểu ở đây là người không biết xấu hổ.
*thanh nhã: thanh đạm, nhẹ nhàng và yên bình. Những nơi như thế này thường có 1 chút cây cối ở ngoài vườn, một hồ thủy sinh và bên trong nhà thường là bày đặt rất ít đồ đạc và nó rất tốt cho những người thường xuyên bị áp lực công việc, căng thẳng đầu óc và muốn một nơi nghỉ ngơi thoáng đãng, thiên nhiên mát mẻ.
*nhất tâm nhị dụng: dùng một tâm thần để làm hai việc khác nhau cùng một lúc. Nó tựa như chiêu "song thủ hỗ bác" trong "Anh hùng xạ điêu" của Kim Dung.