Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 215

Lăn Vân đứng ở trên một chiếc chiến hạm, cảm thụ được đạo linh hồn ba động đối với lực lượng của kiếm hồn áp chế đã không còn, trong lòng thư sướng không gì sánh được.

"Tiểu nha đầu, cuối cùng cũng đã chịu thanh tỉnh."

Đây là Lăng Vân lần đầu tiên chủ động cùng với đạo linh hồn ba động này trò chuyện, cũng chính là lam quang ở trong Ám Lam Chi Kiếm.

Song phương cũng đã tiếp xúc gần sáu năm thì đây mới là lần đối thoại đầu tiên.

Đạo linh hồn ba động kia hiển nhiên cũng biết bản thân mình đã hôn mê ở nơi này một thời gian, giống như một tiểu hài tử đã làm sai chuyện gì, an phận ở trong một góc của kiếm hồn, mơ hồ có chút khiếp nhược mà phát ra ba động: "Xin lỗi..."

Lăng Vân lắc đầu, tu vi hắn đã khôi phục, tâm tình tất nhiên là rất tốt, cũng không có cùng với nàng so đo làm gì.

Giờ phút này bát giai thánh kiếm sư Huy Hoàng đã giết tới phía trước chiến hạm, nhìn thấy thánh kiếm trong tay Lăng Vân, nhất thời biến sắc, giống như là bị người ta sỉ nhục, nhất thời hét lớn một tiếng: "Nghĩ không ra kẻ tặc tử Lăng Vân lại đem thanh thánh kiếm này truyền lại cho ngươi. Hảo hảo hảo, hôm nay, xem như ta thay mặt cho tên kia, đem bảo vật nguyên bản là thuộc về Vinh Diệu đế quốc chúng ta thu hồi lại!"

Nói vừa xong, thánh kiếm liền được tuốt khỏi vỏ, lực lượng kết giới theo thánh kiếm mà phát ra, bao phủ Lăng Vân ở bên trong.

Song, hắn còn chưa kịp điều động lực lượng kết giới tiến hành công kích, thánh kiếm trong tay đã kịch liệt rung lên, đối với tâm thần của chủ nhân mà phát động trùng kích cường liệt, cũng là giống với tình trạng của thánh kiếm sư Vương Phó, tuột khỏi tay mà bay ra.

Bát giai, chính là bát giai cũng không ngoại lệ!

Sắc mặt Huy Hoàng hơi đổi, lực lượng tinh thần nhất thời được điều động, không hề bảo lưu để trấn áp thanh thánh kiếm xuống, tinh thần lực mạnh mẽ đã ngưng tụ được trăm năm tùy ý bị chấn động mà phát ra, cư nhiên khiến cho Lăng Vân phải tiếp thụ một tia phản phệ của lực lượng linh thức!

Bất quá,thừa dịp kiếm thế của đối phương đang loạn, Lăng Vân đã từ trên chiếc chiến hạm mà đằng không bay lên. Thánh kiếm trong tay quét ra một đạo với quỹ tích hết sức tự nhiên, trực tiếp rơi xuống trên thanh thánh kiếm của Huy Hoàng.

"Chỉ là lực lượng tứ giai. Cho dù có chút tiểu thủ đoạn, cũng muốn cùng bát giai như ta liều mạng sao. Muốn tìm cái chết thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!"

Tại sát na lưỡng kiếm giao phong, ba đạo ngụy Thần chi kiếm khí ẩm hàm bên trong thanh thánh kiếm chợt bạo phát. Kiếm khí sắc bén một cách khủng bố trong khoảnh khắc đem thanh thánh kiếm trong tay tay Huy Hoàng thái thành mảnh nhỏ. Sau đó quán tính cũng không mất đi, tiếp tục vọt tới trên người của hắn.

Cảm thụ được khí tức sắc sảo khủng bố không gì sánh được ẩn hàm bên trong đạo kiếm khí này, Huy Hoàng nhất thời sợ đến mặt không còn chút máu. Trước tiên liền lấy lực lượng của kết giới điều động thiên lôi địa hỏa trong thiên địa, đối với nó tạo thanh oanh kích mãnh liệt, hòng đem nó đánh tan.

Song, lúc những đạo lôi điện, cương phong phủ xuống, từ trong thể nội Lăng Vân bỗng nhiên hiện ra một trận lam quang đã lâu không có tái xuất.

Chứng kiến trận lam quang này, nguyên bản thánh kiếm sư Huy Hoàng cũng đã vô cùng kinh hãi, sắc mặt lại càng thêm xám như tro tàn: "Lĩnh vực!? Như thế nào lại có thể. Loại lĩnh vực lam sắc này đặc biệt chỉ có một người sở hữu? A! Ngươi. Ngươi là Lăng Vân..."

Một thước lĩnh vực, tuyệt đối là cơn ác mộng của toàn bộ Vinh Diệu đế quốc cường giả. Bất luận cái gì tiếp cận một thước lĩnh vực này, dù cho ngươi là cửu giai thánh kiếm sư, nếu chuẩn bị vẹn toàn, cũng tuyệt đối là cửu tử nhất sinh.

Nhất là hiện tại, một thước lĩnh vực trải qua sự tu luyện không ngừng của Lăng Vân, đã đạt đến trình độ mà ngay cả công kích khủng bố của thần giai cường giả cũng có thể bị suy yếu một chút, dùng để đối phó với kết giới của bát giai thánh kiếm sư, tuyệt đối là dễ như trở bàn tay!

Lực áp chế cường liệt của một thước lĩnh vực nhất thời phủ xuống, toàn bộ năng lượng trong thể nội của Huy Hoàng triệt để ngưng trệ!

Tại thời khắc ngụy Thần chi kiếm khí đã cận kề, năng lượng trong thể nội thì triệt để ngưng trệ, cho dù là bát giai thánh kiếm sư, kết cục cũng chỉ có một!

"Bành!"

Kết giới tán loạn, kiếm khí tiêu thất!

Huy Hoàng, bát giai thánh kiếm sư, vị "Đại lục đệ nhất" này cuối cùng cũng đã vẫn lạc!

Lấy thực lực của Lăng Vân, dưới tình huống không vận dụng cấm thuật mà sát tử một vị bát giai thánh kiếm sư cường giả trong nháy mắt, cũng tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng, nếu như đối phương có thủ đoạn bảo mệnh đặc thù nào đó, thì có thể đem đối phương kich sát hay không cũng là một vấn đề.

Bất quá, Huy Hoàng lại có quan niệm, cho rằng Lăng Vân chẳng qua là một vị tứ giai đại kiếm sư. Đối với hắn mà nói, một vị tứ giai đại kiếm đã bị vây ở trong kết giới của mình, thì có thể có cái gì uy hiếp? Cho nên, hắn khi thấy Lăng Vân tiếp cận, không những không có tránh né, trái lại còn lao ra nghênh tiếp. Đây chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao, cuối cùng dẫn đến hậu quả là bị miễu sát trong nháy mắt.

Một vị cửu giai cường giả cũng không có đáng sợ. Nhưng nếu là một vị cửu giai cường giả tinh thông tính toán, giữ lại lực lượng để bạo phát lúc tối hậu, thì tuyệt đối đủ để cho tồn tại cấp bậc Kiếm thánh phải đảo mắt nhìn.

Phong Đô cùng với Vương Phó chính là ví dụ tốt nhất!

Huy Hoàng chết đi, Lăng Vân khẽ xuất ra một chỉ, ba đạo ngụy Thần chi kiếm khí còn sót là gào thét phá khai không gian, giống như là chém phải đậu hũ, xuyên qua hộ giáp của một chiếc chiến hạm, theo ý niệm Lăng Vân khẽ động, đấu khí nhất thời bạo phát, kình khí mạnh mẽ đem chiếc chiến hạm này xé cho tứ phân ngũ liệt, một trận oanh long dội vang. Chiến hạm với vận khí quá kém này bốc lên một trận hỏa diễm chói mắt rồi tại giữa hư không nổ thành mảnh nhỏ.

Giải quyết xong bát giai thánh kiếm sư Huy Hoàng, mục quang của Lăng Vân lần nữa rơi xuống hàng ngìn chiếc chiến hạm đông như châu chấu. Bất quá hắn chỉ nhìn trong chốc lát, mục quang lại lần nữa xuyên thấu qua cự ly không gian rơi xuống trên người của Vân Lai đế quốc hoàng đế bệ hạ - Vân Trọng.

Vân Trọng cùng với vị Lam gia thánh kiếm sư kia vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn đạo thân ảnh đang hứng gió giữa hư không, trong lúc nhất thời, đại não có chút trì trệ.

Đây chính là bát giai thánh kiếm sư Huy Hoàng a, đệ nhất cao thủ a, thế nào.. thế nào lại...

"Oanh long!"

Thanh âm bạo phá đinh tai nhức óc đã kéo tâm thần của người chưởng quyền của Vân Lai đế quốc trở về.

Chẳng biết từ lúc nào, sau lưng của Lăng Vân đã ngưng tụ ra trên trăm đạo kiếm ảnh hư huyễn, tập trung trên trăm chiếc chiến hạm mà vọt tới...

Kiếm khí lướt qua, vô luận là chiến hạm có có được bọc giáp cường đại như thế nào, đều không có ngoại lệ, toàn bộ đều đơn giản mà bị xuyên thủng, sau đó lại bị chính lực lượng của kiếm khí làm nổ động lực, nhất thời đều bị hủy diệt! Trong sát na hai người Vân Trọng cùng Lam Sơn thất thần, trên thiên không đột ngột bốc lên mấy trăm đạo hoa lửa rực rỡ, giống như một đám Lưu Tinh rực cháy, chậm rãi lao xuống, hung hăng đập lên khắp mặt đất, khiến cho mặt đất cũng phải chấn động kịch liệt.

Vừa ban nãy là những chiếc chiến hạm này đơn phương tàn sát. Hiện tại chính là Lăng Vân một mình độc diễn.

Nhìn những tiếng nổ không ngớt vang lại từ trong hư không, trán của Lam Sơn vô thanh vô tức mà rớt xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Thị lực của Vân Trọng cũng không thể nhìn rõ, nhưng vị thánh kiếm sư này lại nhìn thấy rất rõ ràng!

Lĩnh vực!

Một thước lĩnh vực!

Một thước lĩnh vực của Lăng Vân!

Vị nam tử này, cái gì mà là đệ tử của Lăng Vân! Vừa rồi hắn khi cùng thánh kiếm sư Huy Hoàng chiến đấu, đã thi triển ra kỹ năng một thước lĩnh vực! Một thước lĩnh vực chính là độc hữu của Lăng Vân, từ điểm này cơ hồ đã có thể khẳng định, vị nam tử kia, kỳ thực chính là Lăng Vân!

Lam Sơn cuối cùng cũng minh bạch, vì sao Hải Sâm đế quốc lại có thể lớn mật như thế mà đem phòng hộ tráo của thủ đô đả khai, đồng thời phái ra những chiếc chiến hạm này để tìm chết! Có một vị cửu giai cường giả ở bên trong tọa trấn, một vạn chiến hạm nhỏ nhoi này, có gì phải sợ chứ? Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Hưu!"

Thân hình của Lăng Vân giống như một đạo kiếm khí phá không, hoành hành một cách không cố kỵ, đem tất cả chiến hạm ngăn trở dọc đường phách toái, với một tốc độ bất khả tư nghị, trong nháy mắt đã vọt tới trước người của Vân Lai đế quốc chưởng quyền giả - Vân Trọng.

Cho tới khi hắn đứng trước người Vân Trọng một đoạn thời gian, những chiến hạm phía sau mới bốc lên các đạo hỏa quang, từ trên thiên không mà rớt xuống...

Nhìn nam tử ở trước mặt sau khi đã lộ ra bộ mặt thật, không chỉ là Vân Trọng, tựu ngay cả Lam Sơn cũng biết.

"Lăng Vân!"

Vân Lai đế quốc kết thúc rồi.

Tuy rằng giờ phút này bọn họ mới chỉ tổn thất ít hơn một phần mười số chiến hạm, nhưng mà từ khi vị nam tử này xuất hiện, tâm thần bọn họ đã sớm rớt xuống vực sâu mười vạn trượng, bị vây quanh bởi hàn khí thấu xương, vĩnh viễn vô pháp vãn hồi!

Vân Trọng trong nháy mắt phảng phất như già nua đi rất nhiều, nhìn nam tử trước mặt, từ đáy lòng nổi lên một cảm giác vô lực.

Tám vị đại kiếm sư hộ vệ ở phụ cận phát hiện thấy địch nhân, hét lớn một tiếng, nhắm thẳng hướng Lăng Vân lao tới. Song, bọn họ bất quá cũng chỉ mới di chuyển có ba bước, trên yết hầu đã tức khắc xuất hiện một cái lỗ máu, phụt ra đại lượng tiên huyết, mang theo sinh mệnh khí tức của bọn họ cấp tốc rời khỏi...

Lam Sơn than nhẹ một tiếng, tay khẽ chuyển, từ trong không gian giới chỉ triệu ra thanh thánh kiếm của mình!

Vừa mới ban nãy Lăng Vân ở trước mặt hắn xuất ra tám đạo kiếm khí, hắn đều chỉ mơ hồ nhìn thấy cái bóng. Tựa hồ tốc độ huy kiếm của vị này đã đạt tới thần tốc... Trong lòng hắn minh bạch, cho dù là hắn đi ngăn cản tám đạo kiếm khí này, chỉ sợ cũng khiến cho bản thân bị trọng thương.

Mặc dù hắn biết rõ thế, cùng với người trước mặt chiến đấu thêm nữa, nhất định sẽ phải chết, thế nhưng... ngoại trừ chiến đấu ra, hắn cũng không có lựa chọn nào khác! (Gặp mấy tên biến thái có khác, chẳng biết xoay sở thế nào, 1 phiếu đồng cảm với Lăng Sơn - DG)

Có lẽ là trước đây người trước mặt cũng đã cho bọn hắn một cơ hội, đáng tiếc a, đáng tiếc...

"Ta chỉ muốn biết, ngươi vì sao không chết?" Ngữ khí Vân Trọng co vẻ trầm trọng mà hỏi.

"Ta tại sao phải chết."

"Mệnh bài của ngươi rõ ràng là đã tan nát, như thế nào lại có thể Không chết? Mệnh bài và lực lượng của Thần điện có quan hệ mật thiết, trừ phi ngươi tử vong hoặc là Thần điện sụp đổ, bằng không, không có khả năng có sự nhầm lẫn được."

Lăng Vân nhíu nhíu mày.

Mệnh bài vì sao lại vỡ vụn? Điểm này ngay cả hắn cũng không minh bạch. Theo lý thuyết, hắn sử dụng phương pháp Nguyên thần hiển hóa, dù cho thân ảnh được hiển hóa ra tử vong, mệnh bài cũng không nên vỡ vụn. Hắn đã từng nghĩ qua, khi thực lực khôi phục lại, sẽ tìm cơ hội đi Vân Lai đế quốc cướp lấy đạo mệnh bài kia, hiện tại như thế nào nó lại vỡ nát?

Lẽ nào Thần điện của Tử Vân đế quốc xuất hiện vấn đề? Hay là... Chuyển Luân ở giữa trung ương Thần điện giở trò quỷ?

Lăng Vân bỗng nhiên cảm thấy một trận kinh ngạc, chính là toát ra từ suy nghĩ của mình trong não hải!

Chuyển Luân?

Chờ một chút!

Lăng Vân phát hiện thấy, mình đã quên không chú ý tới một nhân vật trọng yếu - Chuyển Luân! Vị này có thể khống chế được trung ương Thần điện, nắm giữ cơ hồ là toàn bộ thần giai cường giả trên cái tinh cầu này!

Bất quá lúc này, cũng không phải là lúc xử lý vấn đề của Chuyển Luân, ân oán giữa Vân Lai đế quốc và hắn, nhất định phải có một cái kết thúc, bằng không, có trời mới biết sau này bọn họ lại tặng cho mình cái loại phiền phức gì nữa.

Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua chín nghìn chiến hạm trong hư không: " Đây là một phần ba binh lực của Vân Lai đế quốc các ngươi sao. Chín nghìn chiến hạm, đồng thời bay lượn trên thiên không, thanh thế cũng tính là to lớn, chỉ tiếc... qua ngày hôm nay, chúng nó vĩnh viễn không còn tồn tại cho hậu thế chiêm ngưỡng."

"Hãy bớt sàm ngôn đi."

Vân Trọng hít một hơi thật sâu, trong mắt ý chí quyết tử đại phát, hắn liền triệu từ không gian giới chỉ ra thanh bảo kiếm sử thi cấp của mình, vận chuyển đại kiếm sư đấu khí trong thể nội: "Ta biết rằng, hôm nay rơi vào ngươi, tuyệt không không có một đường sinh cơ, đã như vậy..."

Bình Luận (0)
Comment