Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 224

Lăng Vân liền tiếp lời.

"Xem ra, chủ nhân của các ngươi hẳn đã ban tặng cho các ngươi bảo vật nào đó, trợ giúp các ngươi tạm thời cắt đứt liên hệ giữa khí tức với ngoại giới!"

"Không sai." Trên mặt Minh Dạ hiện ra một tia ngạo nghễ: "Chủ nhân của ta Bất Tử Minh Thần đại nhân, đường đường là Chân Thần cao thủ cấp bậc. Thân là Chân Thần, há có thể e ngại một cái Thần giai Kiếm linh chỉ hóa hình bất quá mấy vạn năm!? Nếu như không phải do phong ấn của Tịch Lưu Quang vẫn đang tồn tại, đại nhân nhà ta chỉ cần khẽ búng ngón tay, bảo đảm tên Kiếm linh nho nhỏ kia liền hôi phi yên diệt!" Nói xong, vẻ mặt của hắn có vẻ sùng bái mà hướng phía hư không bên trên nhìn một cái: "Có thấy không, đại nhân đang nhà ta chỉ cần bất quá ba ngày thời gian liền có thể tùy ý chế tạo ra một kiện đạo cụ che dấu khí tức, hơn thế nữa, có kiện đạo cụ này, Chuyển Luân hắn cũng vô pháp có thể uy hiếp đến ta mảy may."

"Thật không... Đây chỉ là một kiện đạo cụ che dấu khí tức mà thôi."

Minh Dạ hừ lạnh một tiếng: "Ta biết rõ ngươi là muốn kiếm được gì trong lời của ta, bất quá, thì đã sao, đối với một người chết, ta cũng có thể đáp ứng cho ngươi chút nguyện vọng cuối cùng, cũng là phù hợp với tôn chỉ nhân từ của Minh Thần đại nhân nhất mạch chúng ta. Một kiện đạo cụ che dấu khí tức mà thôi ư... Hắc hắc, chính là một kiện đạo cụ che dấu khí tức như thế, một tên thánh kiếm sư nho nhỏ như ngươi, cho dù dùng hết toàn lực, trong lúc nhất thời cũng đừng có mơ tưởng đem nó đánh vỡ. Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi thời gian để làm chuyện đó."

Minh Dạ nói xong, đối với Diệu Âm ở bên cạnh vung tay lên: "Ngươi trước tiên lui lại, ngày hôm nay, ta sẽ để cho tiểu tử này minh bạch, kết cục của kẻ coi khinh sứ giả của Chân Thần đại nhân."

Diệu Âm gật đầu, thối lui vài bước.

Bất quá, còn chưa kịp chờ hắn xuất thủ, cả phiến thiên không giống như phát sinh một loại chấn động kịch liệt, điên cuồng run lên, kiến trúc bên trong đại sảnh giống như đụng phải một cổ đả kích vô cùng khủng bố, oanh long sụp đổ, đại lượng xà ngang, gạch đá, hướng phía ba người đang ở bên trong đại sảnh mà rớt xuống, nguyên khí giữa thiên không xuất hiện một trận bạo loạn!

Tại thời điểm nguyên khí bạo loạn, đã xuất hiện một cổ kiếm khí sắc bén quen thuộc khiến cho ba người vô cùng sợ hãi, nó mang theo sự phong duệ không có gì không thể hủy, tùy ý tại thiên không tung hoành, trực tiếp đem kết giới mà Minh Dạ có mười phần tin tưởng biến thành một phiến như trời long đất lỡ, đại lượng nguyên khí ba động hướng bốn phương tám hướng khuếch tán đi, tựa hồ chỉ trong nháy mắt đã đem kết giới này tiêu tán trong hư không.

"Như thế nào lại có thể!? Kiếm Linh Chuyển Luân hắn bất quá... Bất quá chỉ là một vị Thần giai mà thôi, như thế nào lại có thể xuyên qua được đạo kết giới do Minh thần đại nhân tự mình động thủ, nhắm vào Thần khí tạo ra kết giới!?"

So sánh với Minh Dạ giờ phút này đang kinh ngạc, Diệu Âm cũng kịp phản ứng ngay tập tức, nói: "Chúng ta mau ly khai nơi này. Nếu không, đạo kết giới vừa vỡ, chúng ta tất nhiên sẽ bại lộ dưới sự cảm ứng của Kiếm Linh Chuyển Luân. Đến lúc đó, muốn đi cũng là không còn kịp rồi."

Minh Dạ nhìn thoáng qua hai cái không gian giới chỉ trong tay Lăng Vân... Nhất là trong đó có thanh Định Hồn Kiếm mà chính hắn đưa ra.

Định Hồn Kiếm, đây chính là bảo vật Minh Thần đại nhân đã ban thưởng cho hắn. Có thể nói là vật phẩm tư hữu của hắn. Nếu như cứ như vậy mà tổn thất đi... Nghĩ đến sự quý trọng của Định Hồn Kiếm, nhãn thần của vị Minh Thần sứ giả này nhất thời đỏ bừng.

" Diệu Âm các hạ. Đừng có nói với ta rằng Tự Nhiên Nữ Thần đại nhân không có đối với ngươi hạ đạt mệnh lệnh đem Lăng Vân giết chết. Hơn nữa còn có thể là mệnh lệnh mang về đầy đủ linh hồn của hắn! Nếu ngài cũng hạ đạt mệnh lệnh này, khẳng định sẽ như vậy mà ban cho ngươi một kiện Thần khí có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngăn cản được công kích của Kiếm Linh Chuyển Luân! Hiện tại không cần quản nhiều như vậy, lập tức sử dụng đi."

Nói xong, trong mắt Minh Dạ hàn quang đại thịnh, vững vàng khóa chặt vị trí của Lăng Vân lại. Cổ lực lượng khủng bố nguyên bản bị phong ấn trong cơ thể nhất thời được bộc phát ra.

Mặc dù hiện tại chỉ cách lần cuộc chiến lần trước với Chuyển Luân không tới một năm, Minh Dạ phủ xuống tinh cầu này tính ra cũng mới chỉ có một năm mà thôi. Bất quá hắn lúc trước dù sao cũng là một vị Thần thị Kiếm Thánh đỉnh phong (Thần thị tức là thị vệ của Thần - DG). Hơn nữa đối với Bất Tử Minh Thần đại nhân có sự thành kính điên cuồng. Tại đoạn thời gian hắn ly khai chủ tinh, đã hướng Minh Thần đại nhân xin qua một cổ Thần lực. Thân thể cũng nhờ đó mà trải qua một phen cải tạo, khiến cho thân thể của hắn nguyên bản là Kiếm Sư cảnh giới, trong khoảng thời gian ngắn cũng có khả năng thừa nhận lực lượng của Kiếm Thánh cấp bậc.

Hơn nữa, để tiện cho hắn hoàn thành nhiệm vụ kích sát Lăng Vân, Bất Tử Minh Thần còn ban cho hắn một cổ lực lượng của Kiếm Thánh đỉnh phong!

Chính là nhờ cổ lực lượng này, khiến cho Minh Dạ cùng với Diệu Âm nhìn qua cũng chỉ là một người với tu vi Kiếm Sư bình thường, trong nháy mắt tổng lượng tu vi được uẩn hàm trong cơ thể bộc phát, chợt tăng lên tới Kiếm Thánh đỉnh phong!

Đến lúc này, Diệu Âm cũng không có biện pháp nào tốt hơn, Tự Nhiên Nữ Thần đích xác có đối với nàng hạ mệnh lệnh diệt sát Lăng Vân sau khi đạt được đầu mối. So sánh với chủ nhân Tự Nhiên Nữ Thần mà nói, Lăng Vân cùng nàng chỉ một "người xa lạ" có duyên gặp mặt mấy lần, căn bản cũng không tính làm cái gì. Bởi vậy nàng đành phải từ trong lòng ngực móc ra một viên hạt châu màu xanh biếc, lấy một đạo Thần lực dẫn dắt, đem lực lượng bên trong hạt châu kích phát, rồi sau đó ném vào hư không, đem trọn cái kiếm sư công hội cơ hồ lâm vào hủy diệt bởi đạo kiếm khí kia bao phủ lại.

Theo sự hình thành của một tầng kết giới, bầu trời bên trên kiếm sư công hội đang chấn động kịch liệt lập tức trở nên yếu đi, mặc dù vẫn có thể thấy được trên phiến lục sắc quang mang truyền đến từng đợt gợn sóng, nhưng người ở bên trong kết giới lại không bị ảnh hưởng gì.

Uy hiếp của Kiếm Linh Chuyển Luân vừa được tiêu trừ, trong lòng Minh Dạ lập tức ổn định, từ trong miệng bạo phát ra một tiếng gầm tùy ý: "Kẻ yếu ớt hèn mọn, ngươi hẳn là sớm đã minh bạch, ngươi căn bản không có tư cách cùng bản sứ giả ra giá. Ta nói ngươi sống thì ngươi mới được sống, ta bảo ngươi chết thì ngươi phải chết! Hiện tại ngươi có thể để mạng lại cho ta!"

Một kiếm uẩn hàm lực lượng của Kiếm Thánh đỉnh phong trong nháy mắt phá toái hư không, mang theo phong áp cuồng bạo, nhanh như thiểm điện oanh tới trước người Lăng Vân, mãnh liệt như uy thế của sóng cả, trực tiếp khiến cho một thước lĩnh vực quanh người Lăng Vân kịch liệt rung động.

Lăng Vân nhướng mày, thừa dịp một thước lĩnh vực trì trệ một kích kia trong một chốc, thân hình lập tức dung nhập vào bên trong quy tắc, mượn lực lượng của pháp tắc bước ra một bước, nhanh chóng thoát khỏi một kích của Minh Dạ, một tay rung lên, thanh thánh kiếm nhất thời hiện ra trong tay, vội vàng chém ra một cổ Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí sắc bén đến cực điểm về phía Minh Dạ, mưu toan ngăn cản việc truy kích của hắn!

Cảm nhận được sự sắc bén của cổ kiếm khí này cùng với Kiếm Linh Chuyển Luân có chút tương tự, Minh Dạ nhất thời bị dọa cho nhảy dựng lên, thiếu chút nữa còn tưởng rằng là công phá của Kiếm Linh Chuyển Luân từ trên hư công đánh vào lục sắc kết giới, vội vàng xuất ra đấu khí khải giáp chắc chắn để chống đỡ! Đến khi hắn nhận ra được mình đã bị mắc lừa, nhịn không được gầm lên một câu: "Cư nhiên lại dám dùng kỹ sảo để hư trương thanh thế! Muốn chết!" Vừa dứt lời lại tiếp tục phát ra công kích liên tiếp. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

Lăng Vân dựa vào sự lĩnh ngộ đối với lực lượng pháp tắc, hết tránh trái lại né phải, chỉ chốc lát sau, áp lực do vị Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả kia mang đến cũng có phần buông lỏng.

Trước mắt mặc dù Minh Dạ có thực lực cùng với tâm cảnh của Kiếm Thánh đỉnh phong cao thủ, nhưng cổ năng lượng này dù sao cũng là do Bất Tử Minh Thần quán chú vào trong cơ thể hắn, cũng không phải là dựa vào chính mình khắc khổ tu luyện mà có được, vận dụng cũng không có cách nào tùy tâm sở dục được.

Hơn nữa lúc trước hắn làm thân thị vệ cho Bất Tử Minh Thần, suốt ngày sống an nhàn sung sướng bên cạnh Bất Tử Minh Thần. Dù cho lúc trước là cường giả hùng bá nhất phương, trải qua nhiều năm sống an nhàn như vậy tiêu hao bớt, vẫn là không có được ý thức chiến đấu mẫn tuệ như dĩ vãng, hắn hiện tại mà nói, lực chiến đấu chân chính phát huy ra được còn xa mới tới Kiếm Thánh đỉnh phong, cho dù là so với hội trưởng kiếm sư công hội Huyền Không lúc trước, cũng là không có bằng.

"Suốt ngày đi theo bên cạnh Bất Tử Minh Thần, nhãn giới đồng thời được đề cao, dễ dàng sinh ra lòng khinh thị, hơn nữa... Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí, là đặc hữu của kiếm tu nhất mạch, kiếm tu, cũng chỉ có hai người Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, Kiếm Linh Tử Lâm, hai người này, lấy thân phận Kiếm Thánh của hắn, căn bản là vô pháp tiếp xúc..." Đại não của Lăng Vân nhanh chóng vận chuyển, bắt đầu thu thập chi tiết của cuộc chiến với Minh Dạ, thông qua lý giải đối với thiên đạo quỹ tích, định ra phương án ứng đối hợp lý.

Hay là...

Dùng một biện pháp cái mà rất đơn giản là có thể...

...

Minh Dạ là dựa vào sự cường hoành của đấu khí khải giáp của Kiếm Thánh đỉnh phong cấp bậc, chống lại kiếm khí phản kích có phần vội vàng của Lăng Vân, đồng thời, giáng lại một kích với lực lượng Kiếm Thánh cấp bậc, đem không gian bên cạnh hắn hoàn toàn phong tỏa, rồi sau đó công kích chuẩn xác vào kiếm nguyên khải giáp yếu ớt kia của hắn, đem kiếm khí bao bọc bên ngoài thân của hắn hoàn toàn chấn tán, miệng cũng phải phun ra một ngụm tiên huyết ra xa tới mấy thước!

Một kích có được hiệu quả, Minh Dạ tinh thần đại chấn, lại lần nữa điều động không gian chi lực phối hợp với lực lượng đáng sợ của Kiếm Thánh đỉnh phong trong cơ thể, hướng vị "cửu giai thánh kiếm sư" này mà giết tới, uy thế trong lúc phát động thật lớn, trực tiếp đem kiến trúc của kiếm sư công hội nguyên bản đã bị tàn phá được vài phần, đánh cho gió gào toán loạn, bụi đất tung bay.

Không gian chi lực chỉ là hình thức ban đầu của pháp tắc chi lực, hai cái cấp bậc là không thể đánh đồng được!

Mới vừa rồi, một kích đã đánh cho Lăng Vân nhìn giống như miệng phải phun tiên huyết, nhưng trên thực tế cũng không có thụ thương tổn gì trầm trọng, hơn nữa giờ phút này hắn vội vàng huy vũ ra từng đạo kiếm khí, tùy ý cho Minh Dạ đem oanh tán, cũng là vì mê hoặc địch nhân.

Mặc dù chỉ là mê hoặc, nhưng các loại vấn đề cũng là nhiều không kể xiết, mỗi lần đón đỡ một kích đánh ra, động tác tuyệt đối không được có gì sơ xuất, nếu không, chỉ sơ sẩy một cái, bị dính nguyên một cái công kích mạnh mẽ như thế, đến lúc đó kết quả...

Diệu Âm thấy Lăng Vân bị Minh Dạ làm cho hoàn toàn rơi vào hạ phong, chẳng những không có một tia hân hỉ, còn mơ hồ sinh ra một cổ bất an. Nhất là nàng thấy Lăng Vân lần lượt bắn ra mấy đạo kiếm khí với uy lực khổng lồ đều bị Minh Dạ điều động không gian chi lực hóa giải, loại cảm giác bất an này lại càng thêm rõ ràng, phảng phất như đã sơ ý bỏ qua điều gì thập phần trọng yếu.

Minh Dạ lại lần nữa dựa vào ưu thế của cấp bậc Kiếm Thánh cường giả điều động không gian chi lực đem Lăng Vân đẩy lui, lòng tin không khỏi đại chấn: "Đây chính là vũ trụ kiếm tu thứ ba từ trong miệng của Bất Tử Minh Thần đại nhân ư? Hắc hắc, bất quá cũng chỉ có như thế."

Lăng Vân trầm mặc, một đạo ngụy Thần chi kiếm khí thông qua phương pháp áp súc, nhanh chóng ngưng tụ tại bên trong của kiếm hồn.

Bất quá bởi vì ngụy Thần chi kiếm khí được áp súc chiếm cứ đại lượng không gian của kiếm hồn, khiến cho hắn đối với việc vận dụng và nắm giữ kiếm khí bị suy giảm, nhìn qua tựa như sắp tới ranh giới của thất bại, một chút thương thế giả tạo thậm chí đã biến thành chân thật.

Vẫn là bị cảm giác bất an khiến cho hoang mang, Diệu Âm sau khi nghe được lời của sau cùng của Minh Dạ, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một đạo linh quang: "Kiếm tu... Chờ một chút! Kiếm tu? Kiếm khí?" Cảnh tượng ở Vân Lai thi đấu tràng, trung ương Thần điện nhất thời hiện lên trong não hải của nàng... Mấy đạo có thể nói là vô kiên bất tồi kia, rõ ràng ngay cả kiếm khí đáng sợ của Thần giai Kiếm Linh cũng có thể ngăn chặn.

"Kiếm khí! Loại kiếm khí đáng sợ này!" Nghĩ tới đây, Diệu Âm cũng bất chấp việc chỉ đứng một bên quan chiến, cuống quít hô lên: "Kiếm khí! Kiếm khí của Lăng Vân! Minh Dạ, cẩn thận kiếm khí của Lăng Vân!"

Bình Luận (0)
Comment