Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 284

Không tới một nén hương thời gian, đại đội nhân mã cuối chân trời đã hiện ra, dẫn đầu là bốn vị có tu vi Kiếm Thánh, trong đó hiển nhiên là có tới hai vị đạt tới cảnh giới Kiếm Thánh đỉnh phong.

Khi đoàn người tới đủ gần, dần dần triển lộ ra hình dáng, đúng là Tô Tiểu Tiên cầm đầu nhân mã của Hạo Thiên Kiếm Phái. Chẳng qua vị nam tử trẻ tuổi cũng có tu vi Kiếm Thánh đỉnh phong kia thì Lăng Vân cũng không nhận ra, đoán chừng là cường giả được điều từ khu vực khác của Hạo Thiên Kiếm Phái.

Tô Tiểu Tiên từ xa xa nhìn thấy Lăng Vân đứng độc lập trong hư không, lập tức cao hứng hô lên:

- Lăng Vân ca ca không có sao chứ!

Lăng Vân nhìn thoáng qua phiến huyết khí còn chưa hoàn toàn tiêu tán trong hư không, ngữ khí ôn hoà nói:

- Tạm thời còn chưa chết.

- Thực xin lỗi nha Lăng Vân ca ca, bởi vì muốn điều động cao thủ trong môn phái tốn không ít thời gian, cho nên chúng ta đã tới muộn một chút, Lăng Vân ca ca sẽ không trách chúng ta chứ.

Tới muộn? Chỉ sợ là cố ý tới muộn.

- Mấy người Trích Tinh Lâu và Tuyết Vực Đảo tạm thời còn chưa cần tánh mạng của ta.

Tô Tiểu Tiên lập tức làm ra vẻ mặt kính nể nói:

- Không hổ là Lăng Vân ca ca, thật sự là lợi hại. Trích Tinh Lâu và Tuyết Vực Đảo có nhiều người như vậy, cư nhiên lại bị Lăng Vân ca ca giết toàn bộ. Chỉ sợ rằng Bắc Tiêu và Thanh Trúc cũng bị người đánh cho trọng thương, chạy trối chết, hoàn toàn không có dũng khí tái chiến!

Bắc Tiêu, Thanh Trúc?

Liên tưởng đến phương hướng bay tới của đoàn người bọn họ, không phải là phương hướng đào vong của Bắc Tiêu, Thanh Trúc sao... Xảo hợp hay là... Sớm có dự mưu?

Nếu như là sớm có dự mưu, vận mệnh hai người này có lẽ đã được định sẵn! Cho dù là xảo hợp đi thì tất phải có một người thân tử!

Tính ra Tuyết Vực Đảo ít đi bốn vị Kiếm Thánh, Trích Tinh Lâu có một vị bị phế, bốn vị chết đi. Cả hai môn phái đều đấu không lại Hạo Thiên Kiếm Phái. Như vậy thì Hạo Thiên Kiếm Phái cũng không cần động thủ nhiều, cũng có thể trở thành người thắng cuộc... Mà quan trọng chính là bọn họ cũng không phải chịu sự giáp công của Trích Tinh Lâu và Tuyết Vực Đảo...

Nghĩ tới đây, Lăng Vân trong lòng đối với Tô Tiểu Tiên càng thêm đề phòng sâu hơn, nếu là có cơ hội kích sát người này, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà hạ sát thủ!

Thượng cổ thần văn?

Tơi lúc đó rồi hãy tính, cũng không cần biết nhiều như vậy.

- Nếu như không có việc gì, vậy ta liền cáo từ trước.

- Ai nha, Lăng Vân ca ca chớ vội đi như vậy chứ.

Vừa nói, Tô Tiểu Tiên liền xuất ra một bình thuốc chữa thương vừa nhìn đã biết là vật phi phàm, nói:

- Lăng Vân ca ca cùng với nhiều Kiếm Thánh như vậy đánh một trận, khẳng định là bị trọng thương, Tiểu Tiên cố ý vì người chuẩn bị một lọ Bất Diệt Chi Thủy, trợ giúp cho thương thế của người nhanh chóng khôi phục, cho dù là năng lượng tiêu hao thì cũng có thể bổ sung nhanh chóng trong vài canh giờ.

Nói xong, nàng lại quét về mọi người phía sau một cái:

- Yên tâm đi, có nhiều người như vậy ở đây, Tuyết Vực Đảo và Trích Tinh Lâu tuyệt đối không có khả năng thừa dịp này thương tổn đến người.

"Bất Diệt Chi Thủy!" Nói cái gì thì Lăng Vân cũng không tin trong đó chính là thánh dược chữa thương Bất Diệt Chi Thủy.

- Không cần hảo tâm của các hạ.

Nói xong, Lăng Vân xoay người rời đi.

Bất quá đám người Tô Tiểu Tiên lúc đến đã mơ hồ chọn sẵn vị trí, mặc dù chỉ chiếm cứ ba mặt, chưa thành thế vây công, nhưng nếu hắn chuyển thân ly khai, Kiếm Thánh phổ thông ở hai bên đều có thể trước tiên ngăn cản, trì hoãn hắn trong nhất thời nửa khắc.

- Ai, Lăng Vân ca ca chớ đi vội, Tiểu Tiên lần này tới, chính là đặc biệt theo mệnh lệnh của phụ thân, muốn mời Lăng Vân ca ca đi Hạo Thiên Kiếm Phái chúng ta làm khách. Phụ thân nghĩ khi Lăng Vân ca ca đến làm khách trong môn phái chúng ta, thì thượng cổ thần văn cũng dễ dàng giao cho người. Vì thế ta lần này cũng không có mang đến đây. Người cứ như vậy mà đi, Tiểu Tiên vô pháp đem thượng cổ thần văn giao cho người, đây không phải là một chuyện bất nghĩa hay sao.

- Hừ, nếu ta nhất định không đi?

- Lăng Vân ca ca, ngươi đừng làm khó Tiểu Tiên, Tiểu Tiên biết Lăng Vân ca ca là tốt nhất...

Tô Tiểu Tiên nói xong, Lăng Vân lập tức nhịn không được bật cười lên, trong tiếng cười không chút nào che dấu sự châm chọc trần truồng.

Nghe được trận cười này, trừ bỏ Tô Tiểu Tiên ra, thậm chí một ít thánh kiếm sư biết được tin tức cũng đều lộ ra vẻ xấu hổ, hiển nhiên là đối với cử chỉ bỏ đá xuống giếng đối với đồng minh của mình cảm thấy khó có thể tiếp thụ. Bất quá vì môn phái, vì danh ngạch của Vụ Át Sơn, vì sự an toàn phiên dịch ra thượng cổ thần văn, vì tương lai cường đại, cho dù là khó có thể tiếp thụ, bọn họ vẫn dứt khoát chấp hành mệnh lệnh của môn chủ và tiểu thư. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Nhìn thấy hắn cười càn rỡ như thế, Tô Tiểu Tiên cũng nở nụ cười.

- Ngươi cười sao!

- Không biết a, nhìn thấy Lăng Vân ca ca cười, khẳng định là có chuyện cao hứng, tự nhiên ta cũng cười theo a.

Tuyết Vực Đảo, Trích Tinh Lâu, Thượng Huyền Kiếm Tông tổn thất thảm trọng, Vô Tẫn Nhai, Đông Huyền Hải Vực, Vụ Át Sơn không còn ai tranh đoạt, đây tất nhiên là một chuyện cao hứng, Tô Tiểu Tiên cười tất có lý do của nàng. (A, tiểu hồ ly a - DG)

Tô Tiểu Tiên cười, Lăng Vân cũng không cười nữa, trong mắt của hắn tựa hồ có một loại tang thương thông suốt sinh tử, nhìn mọi người liếc mắt một cái, hừ nhẹ nói:

- Tuyết Vực Đảo, Trích Tinh Lâu trước sau tám vị Kiếm Thánh cũng không đối phó được ta, Hạo Thiên Kiếm Phái các ngươi mới xuất động bốn vị Kiếm Thánh, đã nghĩ muốn mời ta đi Hạo Thiên Kiếm Phái, các ngươi có bổn sự này sao?

Trong nháy mắt, thân hình hắn đã như điện, trực tiếp phá khai hư không cách trở, đầu nhập vào trong trận pháp không xa.

Nhìn thấy ánh mắt kia tất cả mọi người đều biết, Lăng Vân đã đem sinh tử không để ý, chuẩn bị liều chết đánh cược một lần. Trong lúc nhất thời, hai vị lúc trước cho là Lăng Vân sẽ trở thành nữ tế của môn chủ, đều là thầm thở dài một hơi đáng tiếc. Đồng thời không tự chủ được liếc nhìn Kiếm Thánh trẻ tuổi cùng đi một cái, ở sâu trong mắt có một tia chán ghét.

- Kiếm Thánh đỉnh phong Lăng Vân ca ca, chúng ta đã không quản đường xa tới đây... thỉnh Lăng Vân ca ca hãy đi theo chúng ta.

Tô Tiểu Tiên lập tức điều động năng lượng trong thể nội hình thành đấu khí khải giáp phòng ngừa vạn nhất, rồi sau đó lấy tốc độ không hề chậm hơn bao nhiêu trực tiếp truy vào trong trận.

Bất quá nàng vừa mới nhập trận, vị nam tử trẻ tuổi theo sát sau lưng nàng mi tâm đột nhiên nhảy dựng lên, quát một tiếng:

- Cẩn thận!

Một thanh Thần kiếm sung mãn khí tức bễ nghễ thiên hạ trong nháy mắt kéo theo một quỹ tích đáng sợ, khiến cho bên trong huyết trận phát ra tiếng nổ vang như lôi đình trực tiếp bắn tới!

Cơ hồ khi một kiếm này bắn ra, Tô Tiểu Tiên lập tức nhận thấy được chính mình bị một cổ sát ý tuyệt cường vững vàng khóa lại, cổ sát khí này không có kinh nghiệm sương máu trong chiến trường, cũng không có sự mệt mỏi như bị bát đại Kiếm Thánh vây công, chỉ có tín niệm tuyệt cường nhất kích tất sát!

- Ngươi...

Hoa dung của Tô Tiểu Tiên trong sát na này cũng phải thất sắc, lập tức đem Trấn Phái Thần Ngọc ở trước ngực phóng thích ra phòng ngự tráo đủ để ngăn cản công kích của Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả, đem nàng bảo hộ ở bên trong!

"Bành!"

Ngụy Thần chi kiếm khí nhất thời bạo tạc ở trên phòng hộ tráo, sắc bén đến mức trực tiếp đem phòng hộ tráo mà Kiếm Thánh đỉnh phong cường giả cũng khó đánh vỡ chấn vỡ đi. Đồng thời, Ám Lam Chi Kiếm sung mãn khí tức tử vong cũng là tiến quân thần tốc chấn tan đấu khí khải giáp của nàng, nhắm thẳng chỗ yếu hại là trái tim nàng đâm tới!

- Không thể!

Ở thời khắc mấu chốt, Tô Tiểu Tiên chung quy là kịp phản ứng, ở bên ranh giới của sinh tử, như thiểm điện vung kiếm chắn ngang trước ngực. Trong sát na va chạm, bảo kiếm trong tay nàng tựa như thủy tinh, trong nháy mắt bị tứ phân ngũ liệt. Mà bản thân nàng gặp phải lực phản chấn cũng bị thối lui lại, thoáng kéo ra một chút cự ly với Ám Lam Chi Kiếm!

Một chút cự ly như vậy, cũng đủ cứu vãn nguy cơ thân vẫn của Tô Tiểu Tiên!

Một kiếm kia của nam tử trẻ tuổi sau lưng nàng đã hung hãn đánh tới, thanh Thần kiếm sung mãn hoàng giả khí tức hung hăng va chạm với kiếm nhận của Ám Lam Chi Kiếm, một cổ kiếm khí đáng sợ khiến cho thiên địa cũng phải thần phục bạo phát ra, đem Ám Lam Chi Kiếm chấn cho rung động kịch liệt, phải lui về. Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, đã cứu Tô Tiểu Tiên một mạng!

- Tiên nhi muội muội, người không có chuyện gì chứ?

Tô Tiểu Tiên làm ra vẻ kinh sợ liếc nhìn kiếm trận một cái, phảng phất như gặp phải ủy khuất lớn lao:

- Tầm Chân ca ca, Lăng Vân ca ca thật sự quá ác tâm, mới vừa rồi lại muốn giết người ta! Người nhất định phải giúp Tiên nhi hảo hảo giáo huấn hắn một phen!

- Ta sớm đã nói, cùng với loại người như thế vốn không có gì để nói. Tiên nhi muội muội việc gì phải hảo tâm thuyết phục hắn. Kỳ thực chỉ cần có thực lực cường đại, hắn nào dám không khuất phục dưới môn phái chúng ta.

- Ân ân, Tiểu Tiên về sau nhất định sẽ nghe lời của Tầm Chân ca ca...

- Hoàng giả chi kiếm... Ngươi là người của Hoàng Giả Chi Thành!

Thanh âm hơi ngưng trọng của Lăng Vân truyền tới.

- Hoàng Giả Chi Thành!?

Nam tử trẻ tuổi được xưng là Tầm Chân khinh thường liếc mắt:

- Chính là Hoàng Giả Chi Thành, như thế nào có thể lọt vào pháp nhãn của ta cùng với sư phó. Lợi dụng một chút là đủ rồi, nếu bây giờ họ không nghe lời, hừ hừ...

"Sư phó... Trừ bỏ Hoàng Giả Chi Thành ra thì còn ai khác có Hoàng giả kiếm khí... Kiếm Si Thần Thánh?"

Tầm Chân trực tiếp chỉ kiếm về phía Lăng Vân ở trong trận pháp, giống như quân vương gặp phải thần tử, hoàn toàn mang theo bộ dáng từ trên cao nhìn xuống:

- Lập tức lăn ra đây nhận lấy cái chết! Trước mắt chúng ta đều là Kiếm Thánh đỉnh phong, cũng đều có Thần khí trong tay! Hôm nay, ta sẽ để cho ngươi minh bạch, người nào mới chân chính có đệ nhất kiếm khí của thế giới này!

Bình Luận (0)
Comment