Tượng thần được cung phụng của Thần Điện, tự nhiên là Thần linh kiếm chi quân chủ Tịch Lưu Quang!
Tại trung ương của đại điện Thần Điện, một tượng thần cao chừng sáu mươi sáu thước, bức tượng thật lớn trông rất sống động. Bức tượng là một vị mặc trường bào của Kiếm Sư, lưng đeo một thanh trường kiếm lớn, thần tình lạnh lùng nhìn về phía trước.
Tuy rằng chỉ là một pho tượng, nhưng thông qua điêu khắc của siêu cấp đại sư, không ngờ tượng thần trở nên như có sinh mệnh, toả ra ánh sáng thần bí quỷ dị. Cặp mắt thâm thúy khó lường không ngờ làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác như chính mình đang bị nó nhìn vậy. Hơn nữa loại cảm giác này, bất luận ngươi trốn vào ngõ ngách nào của Thần Điện thì đều có cảm giác giống như phụ cốt chi tủy (như hình với bóng), gắt gao ở bên cạnh ngươi, khiến ngươi không có chỗ nào che giấu được. Giống như có sự tồn tại của hắn thì bất kỳ kẻ nào cũng bị hắn nắm trong tay vậy.
Do không tín ngưỡng với thần linh nên cảm giác này đối với Lăng Vân lại có chút bài xích. Không ai hy vọng sinh mệnh mình bị khống chế trong tay người khác.
Khi hắn đi đến phía dưới bức tượng khổng lồ kia, Lưu Ly với cách ăn mặc anh vũ (anh hùng uy vũ) cùng với hai nam, hai nữ đã đứng ở đó, dường như bọn họ được thừa hưởng di truyền tốt nên cả bốn người không ai không phải là nam thanh, nữ tú.
Tuy rằng như thế, nhưng so về tướng mạo thì Lưu Ly lại càng thêm xuất sắc. Với khí chất trời sinh của người lãnh đạo, toàn thân nàng xuất hiện một loại hấp dẫn khó nói thành lời, gần như làm cho người ta nhịn không được muốn đến gần, nói chuyện cùng nàng, muốn tiếp nhận, hiểu biết nàng hơn.
- Đến đây.
Lưu Ly hướng về phía Lăng Vân gật gật đầu, sau đó trước tiên thay hắn giới thiệu qua hai vị nam nhân: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: truyenggg.com chấm c.o.m
- Trước hết ngươi nhận biết qua đội hữu mới của mình đi. Đây là Kinh Không, tam giai Kiếm Sư. Tinh Thùy, tam giai Kiếm Sư.
Lăng Vân gật gật đầu, cũng không báo ra tên mình, chắc chắn trước đó Lưu Ly cũng đã nói qua về mình với bọn họ, thật sự đỡ được một chuyện phiền phức.
Lúc này Lăng Vân thấy cô gái nọ có chút quen thuộc, không ngờ cô gái kia lại cười thành tiếng:
- Lâm Thành, ngươi còn nhớ ta sao?
- Không rõ ràng lắm.
- Nhanh như vậy mà đã quên ta? Ngươi thật là, chúng ta đã gặp mặt qua ở Thần Điện thủ đô của Tử Vân Đế Quốc.
Nàng nhắc tới như vậy khiến Lăng Vân chợt nhớ ra.
Một năm trước ở Thần Điện thủ đô của Tử Vân Đế Quốc, hắn từng nhìn qua một cô gái, không ngờ có chút lạ thường là tự nói ra chức nghiệp và cấp bậc của mình. Sau này nhớ lại hắn còn thấy kỳ quái, vì sao với một nữ tử bình thường mà khiến mình không đành lòng cự tuyệt vấn đề của nàng, hiện tại xem ra, cô gái này chỉ sợ không đơn giản như vậy.
- Tốt lắm a Tuyết, đừng hồ đồ nữa.
- Vân Nhu tỷ tỷ, người biết hắn à, người nầy không ngờ nhanh như vậy đã quên ta, thật sự là đáng giận mà...
- Vân Nhu?
Lăng Vân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Lưu Ly.
- Thật có lỗi, ngày đó tại Hôi Sắc sâm lâm, chúng ta chẳng qua chỉ là lần đầu gặp mặt, cũng không quen thuộc lắm cho nên ta đã dấu diếm tên thật của mình, cái này giống như ngươi lúc đó tự xưng là Lăng Vân.
Nói xong, Vân Nhu lễ phép đưa tay:
- Ta giới thiệu lại một lần vậy, Vân Nhu, bởi vì vấn đề về công pháp đã được giải quyết, chức nghiệp cấp bậc đã tiếp cận Đại Kiếm Sư.
Lăng Vân không đưa tay ra, thậm chí không nói gì, hắn cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm bảo kiếm trong tay, nhưng ánh mắt vốn có chút chờ mong gặp lại nàng thì nay đã trở thành lạnh lẽo.
Chẳng biết vì sao khi nàng nói câu: "Cái này giống như ngươi lúc đó tự xưng là Lăng Vân." Những lời này nói ra khiến trong lòng Lăng Vân đang mang theo một chút cảm giác tốt tức khắc biến mất không còn một tia.
Trong lòng hắn chỉ còn lại sự trào phúng: "Lần đầu gặp mặt, lấy tính danh thật sự cho người khác biết thì chỉ là kẻ ngốc! Sự thẳng thắn thành khẩn của Lăng Vân trong lần đầu gặp mặt cuối cùng lại hóa ra là lừa gạt."
Vân Nhu dường như biết tính cách vốn lạnh lùng của hắn, bất giác xấu hổ rút tay lại, đang muốn nói chuyện, nhưng vị nam tử tên Kinh Không bên cạnh lại không nhịn được hừ lạnh nói:
- Tự cho là có thực lực tam giai là có thể tự cao tự đại sao? Nói cho ngươi biết, mọi người ở đây chẳng những không có một ai có thực lực Nhị giai, hơn nữa cấp bậc kiếm kỹ tu luyện toàn bộ đều không thua Tất Sát! Bởi vậy ở trước mặt chúng ta, phiền ngươi thu hồi vẻ lãnh ngạo của thiên tài lại!
Lăng Vân bỗng nhiên ngẩng đầu, bên trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng bùng phát một tia sát khí, giống như hai kẻ cừu nhân đột nhiên gặp lại, một khí thế lẫm liệt không phải ngươi chết, chính là ta sống trong khoảnh khắc tập trung trên người Kinh Không vừa mới nói chuyện!
Tất cả mọi người ở đây đều là cao thủ tam giai, chỉ nháy mắt đã nhận ra sát khí của Lăng Vân.
Vân Nhu kinh hô một tiếng:
- Các ngươi định làm gì!
Nàng vội đứng trước người Lăng Vân.
Tam giai Kiếm Sư Kinh Không cũng là hoảng sợ, theo bản năng từng bước lui về phía sau. Ai biết được tu dưỡng của đối phương lại kém cỏi thế này, chỉ với một câu nói của mình mà động sát khí trong lòng. Tâm tính dễ dàng bị dao động như vậy thật không biết tại sao hắn có thể tu luyện tới tam giai Kiếm Sư trước hai mươi tuổi như thế này.
Một nam, hai nữ khác cũng đã nhận ra điều dị thường, cũng theo bản năng vây Lăng Vân ở giữa. Có lẽ khi bọn họ làm như vậy thì cũng không chú ý, trong tiềm thức của bọn họ thì Lăng Vân đã bị bài xích từ trước rồi.
Vân Nhu là người phát hiện ra điều dị thường của mọi người, nàng vội vàng xoay người lại, quát mắng Kinh Không:
- Không phải ta đã sớm nói với ngươi rồi sao, tính cách Lâm Thành là trời sinh như thế, cũng không phải có ý cao ngạo trước mặt chúng ta, ngươi muốn làm gì đây?
Nàng cố ý quay lưng về phía Lăng Vân, tỏ vẻ vô cùng tin tưởng hắn. Hơn nữa còn nói giúp hắn, lấy việc này để làm giảm sự bài xích giữa năm người.
Những người khác chỉ chốc lát cũng nhận ra sự thất thường của mình, vội vàng lấy những động tác khác để che dấu hành động trước đó của mình.
Nhưng Lăng Vân là ai, hắn là kiếm tu luôn duy trì một loại cảm ứng tinh thần, vì thế dù với một chút châm chích hay địch ý đều bị giác quan của hắn nắm bắt hết, vừa rồi mấy người hình thành thế bao vây hắn như thế nào chẳng biết?
Chẳng qua mấy cái này đều chỉ là chuyện nhỏ. Thực sự khiến hắn cảm thấy kinh ngạc là vừa rồi vì cái gì lại khiến hắn thất thố đến vậy, bởi vì một câu châm chọc của nam tử này mà bộc phát ra sát khí như vậy sao. Loại hành động không khống chế được này chưa từng xuất hiện trong cả quá trình tu luyện của hắn từ trước tới nay.
- Chẳng lẽ là tốc độ tu vi tăng lên quá nhanh khiến tâm tình không ổn định, do đó vừa rồi mới xuất hiện cảm xúc thất thường như vậy?
Lăng Vân trong lòng chỉ có tu luyện nên cũng chỉ nghĩ ra cách giải thích này, tuyệt đối không hiểu được cảm giác vừa rồi của hắn từ đâu mà ra.
- Tốt lắm tốt lắm, cả thế giới có nhiều người như vậy mà mọi người có thể tụ tập cùng một chỗ thì đây chính là một loại duyên phận, đừng vì một việc nhỏ nhặt đó mà xảy ra tranh chấp? Đừng quên, chỉ lát nữa khi chúng ta tiến vào Thần chi thí luyện không gian thì đây chính là đội hữu, chính là bằng hữu sẽ sinh sống cùng nhau trong một năm tới. Trong lúc đó bằng hữu hẳn là phải trợ giúp lẫn nhau, không khí hiện giờ thật sự không tốt chút nào.
Kinh Không gật gật đầu, nhưng không có ý giải thích. Vân Nhu tự nhiên cũng không thể bắt buộc quá mức. Nàng liếc nhìn Lăng Vân, nghi hoặc nói:
- Như thế nào? Có phải là có chuyện gì? Vẫn còn không thoải mái sao?
Lăng Vân lắc lắc đầu, trên mặt lại khôi phục vẻ lãnh đạm trước đó:
- Đi vào thôi.
Vân Nhu vẫn cực kỳ mẫn tuệ, sâu sắc nên từ trong ngữ khí của hắn đã phát hiện điều khác thường so với lúc trước. Chẳng qua vì trước mắt còn có các đội hữu khác nên nàng không thể để ý nhiều đến tâm tình riêng của từng người được, bởi vậy chỉ nghĩ là vì chuyện vừa rồi nên có chút không thoải mái mà thôi, thực sự không để ý nhiều nữa, nói:
- Nếu đã không có việc gì, vậy thì kiểm tra đồ đạc trên người lần cuối xem, ví dụ như đồ ăn, thức uống, quần áo … Nếu chưa đủ thì phải chuẩn bị đầy đủ.
Nghe nàng vừa nói như vậy, Lăng Vân mới phát hiện mình ngoại trừ thanh kiếm này ra thì dường như còn chưa chuẩn bị được cái gì.
Chẳng qua cũng chẳng vấn đề gì, là một tu luyện giả, bản thân phải chú ý nhất chính là làm sao để tiếp cận với tự nhiên, thanh sơn vi hữu lục thủy vi bạn (non xanh nước biếc làm bạn), hai bàn tay trắng lịch lãm hắn cũng không phải chưa từng trải qua.
- Ha ha … quên đi vậy.
Vân Nhu khẽ cười một tiếng, từ trên người lấy ra một cái nhẫn, trực tiếp vứt tới:
- Ta biết ngươi nhất định sẽ không nhớ chuẩn bị mấy cái này, vì thế ta đã thay ngươi chuẩn bị tốt hết rồi. Thất cấp văn minh mới có năng lực chế tác không gian giới chỉ, coi như đây là lễ vật gặp mặt muộn giữa chúng ta vậy.
Lăng Vân nhíu mày. Theo bản năng hắn muốn cự tuyệt, nhưng lại không có lý do gì!
Lúc này hắn bỗng nhiên nhớ tới, vì sao các thị nữ của hắn biết hắn xuất môn mà lại không chuẩn bị cái gì? Chẳng lẻ những thứ này không phải chức trách của bọn họ sao?
Đây là lần đầu tiên Lăng Vân chủ động nhớ tới bốn thị nữ của hắn mà ngay cả tên hắn cũng chẳng nhớ nổi. Chẳng qua điều này cũng chẳng tăng thêm ý niệm của hắn về bốn thị nữ này chút nào.
- Tốt lắm Lâm Thành, ngươi còn có cái gì cần chuẩn bị không?
- Không có.
Vân Nhu vỗ nhẹ nhẹ tay, quay lại nhìn mọi người:
- Một khi mọi người đã có chuẩn bị đầy đủ thì chúng ta xuất phát thôi.