Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 87

"Ba, ba, ba!"

Từng đợt từng đợt tiếng vỗ tay truyền ra từ vị hoàng từ La Khai của Vạn La đế quốc.

"Hay cho một câu quyết đấu sinh tử! Thảo nào, tuổi còn trẻ như vậy đã có thể tu luyện thành Đại Kiếm Sư, hảo quyết đoán, hảo tâm kế."

Chúng hoàng tử nguyên bản đang do dự, vừa nghe thấy được, nhất thời biết La Khai hoàng tử rốt cục nhịn không được mà muốn ra tay. Cả đám tập trung tinh thần, chuẩn bị chờ xem kịch vui.

Giờ khắc này, Lăng Vân nghĩ mình giống như một con khỉ sắp biểu diễn, mà vị hoàng tử La Khai kia là người đùa giỡn khỉ, còn mọi người ở xung quanh là khán giả. Tất cả đều mang một nụ cười châm chọc.

"Sinh tử quyết đấu, khẩu khí thật lớn. Nếu như ngày hôm nay ngươi buông ra lời cuồng ngôn rồi quay đầu rời đi, chẳng lẽ nghĩ là chúng ta sợ ngươi? Ngươi đã nghĩ đến một hồi sinh tử quyết đấu, ta cũng không nghịch lại ý tứ của ngươi. La Quỳnh." Thân phận của La Khai rất cao, tự nhiên sẽ không tự mình hạ tràng. Hắn nhẹ vung tay lên, một vị nam tử hơn ba mươi tuổi liền đi ra, sau đó nói tiếp: "Đây là thủ tịch thị vệ của ta, tính chức quan mà nói, không chút nào ở dưới chức vị Hầu Tước của ngươi. Hơn nữa, hắn là tứ giai Đại Kiếm Sư, các hạ hẳn cũng có thể dễ dàng ứng phó a."

Cá trong chậu!

Lăng Vân nhẹ hít một hơi, ánh mắt nhìn lướt qua vị hoàng tử này, ngữ khí mang theo vẻ bình thản: "Vì muốn biểu hiện ở trước mặt Hải Lâm công chúa, các ngươi thật đúng là biện pháp gì đều nghĩ ra được a. Bất quá, cho dù các ngươi đùa giỡn thế nào là chuyện của các ngươi, ta sẽ rất hứng thú mà phụng bồi. Hơn nữa, La Khai điện hạ, nếu như ngươi thật muốn biểu hiện sự vũ dũng của ngươi, ngươi hẳn là phải chính mình hạ tràng mà không phải phái thuộc hạ của ngươi đi tìm cái chết."

Lời đã bị nói toạc, hoàng tử La Khai cũng chỉ đành mượn cớ mà nói thẳng: "Hừ, mị lực của một người nam nhân không chỉ đơn giản dựa vào biểu hiện về vũ lực. Sự thống trị, thế lực, mánh khóe đồng dạng ắt không thể thiếu. Tỷ như hiện tại, ta có thế lực, nên ta mới có thể điều động cao thủ Đại Kiếm Sư để đả kích ngươi. Mà ngươi, ngươi có cái gì?"

"Ta có cái gì..." Lăng Vân thì thào tự nói trong chốc lát, nhìn thoáng qua kiếm trong tay. Đây chính là thứ duy nhất mà hắn có.

"Không có, ngươi cái gì cũng không có. Ngươi ngoại trừ tu luyện, cái gì cũng không có. Được rồi, ta không thể phủ nhận, trên phương diện tu luyện ngươi là một thiên tài. Nhưng chỉ vì tu luyện, ngươi đã lãng phí mất đi nhân sinh của bản thân, mất đi tất cả những thứ mà một thế gia đệ tử đều có được. Ngươi sẽ không thể vận dụng mánh khóe thu hoạch lợi ích, không biết dùng danh vọng để chiêu mộ cao thủ cho ngươi sử dụng, sẽ không lâm vào cảnh tranh quyền đoạt thế. Không có những thứ này, cho dù ngươi là một vị cường giả thì tính sao? Ngươi chung quy cũng chỉ là một người. Mà một mình ngươi, dựa vào cái gì để có thể đối kháng với cả một đế quốc?"

"..."

"Hiện tại, để ta, vị tam giai Kiếm Sư này khiến ngươi minh bạch, cái gì là chênh lệch giữa chúng ta." Vừa nói xong, La Khai vung tay lên. Bảy vị Đại Kiếm Sư lập tức từ chỗ tối đi ra, vây xung quanh Lăng Vân. La Khai lấy một loại tư thế ngạo nghễ ở trên cao nhìn xuống, nhìn về phía Lăng Vân đang rơi vào suy nghĩ sâu xa.

Những vị Đại Kiếm Sư này đều là tinh anh trong tinh anh của Vạn La đế quốc, đều một lòng vì đế quốc. Bóp chết một vị thiên tài Kiếm Sư của một đế quốc, là việc mà bọn hắn cầu còn không được.

"Ngươi không có thế lực. Chỉ một mình ngươi, ngươi cho rằng còn có thể ứng phó được sự công kích của tám vị Đại Kiếm Sư sao?"

Sát khí!

Ánh mắt Lăng Vân dần co rút lại. Tám vị Đại Kiếm Sư song song thả ra sát khí mạnh tới mức khí thế của hắn hoàn toàn bị áp chế. Dù cho hắn tin tưởng, bằng vào sự sắc bén của Cửu Cửu Thượng Huyền kiếm khí có thể phá vỡ khí thế do tám người liên thủ, nhưng cũng phải rất gian nan.

Hắn dù sao cũng chân chính chưa phải là Đại Kiếm Sư, kiếm hồn trong cơ thể cũng chưa hoàn toàn thành hình. Bằng vào kiếm kỹ tinh diệu, hắn có thể đối phó hai đến ba vị Đại Kiếm Sư, thậm chí dưới sự công kích của năm, sáu vị Đại Kiếm Sư mà không thua, nhưng tám vị Đại Kiếm Sư... ngoại trừ chạy trốn, hắn không có lựa chọn nào khác!

Bất quá...tên hoàng tử Minh Quang của Thần Quang đế quốc cùng khán giả đang chuẩn bị xem kịch vui ở đây sẽ để cho hắn chạy trốn sao?

Đáp án căn bản không cần nghĩ là có thể xác định.

"Hừ, một tên hoàng tử của Vạn La đế quốc nho nhỏ cư nhiên dám nói như vậy, rất giỏi a." Một tiếng quát trong trẻo, nhưng lạnh lùng bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến. Song song còn khiến cho yến hội ở ngoài hoa viên lý bỗng nhiên vang lên một tiếng gây rối, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng gọi ầm ĩ của các thị vệ.

Hoàng tử La Khai sắc mặt hơi đổi, ánh mắt nhìn về phương hướng mà tiếng nói phát ra.

Hải Lâm công chúa vẫn duy trì trầm mặc nhíu nhíu mày, ra lệnh một vị thị vệ ở bên cạnh: "Đi xem chuyện gì xảy ra."

Bất quá, vị thị vệ kia còn chưa kịp đi thì một vị nữ tử mặc áo lam, thần sắc lạnh lùng đang từ cửa hoa viên đi vào. Ở bên người nàng, một vị lão giả tầm năm mươi tuổi theo sát sau đó.

Vị lão giả này tuy rằng đi theo bên người nữ tử áo lam giống như một vị hạ nhân, thế nhưng khi hắn tiến đến thì mọi người đều tự dưng cảm thụ được một cỗ áp bức cường đại. Cỗ áp bức này rất mạnh, dù cho những vị tứ giai Đại Kiếm Sư đang ở đây cũng hơi đổi sắc. Vị ngũ giai cường giả ở phía sau hoàng tử Minh Quang, mặt càng lộ vẻ cả kinh, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn: "Vị lão giả này, tuyệt đối là đã đạt tới cảnh giới lục giai Đại Kiếm Sư!"

"Lục giai!?"

Hoàng tử Minh Quang nhìn về phía vị lão giả cùng nữ tử áo lam, ánh mắt nhất thời biến đổi. Lục giai cường giả ở một đế quốc trung cấp văn minh tuyệt đối là một tồn tại vô địch. Bọn họ thân ở địa vị cao, hưởng thụ cung phụng, thường ngày chỉ lo tu luyện, đánh sâu vào cảnh giới Thánh Kiếm Sư. Họ không quan tâm đến thế sự, cho dù là hoàng đế bệ hạ của đế quốc cũng không nhất định có thể khiến cho bọn họ bảo hộ bên người! Nhưng vị nữ tử áo lam này không ngờ... không ngờ lại có một vị lục giai cường giả hộ vệ ở bên cạnh!

Sau khi nữ tử áo lam tiến đến, nàng đầu tiên là mỉm cười gật đầu với Lăng Vân, sau đó ánh mắt lãnh đạm quét về phía mọi người, tiếng nói mang theo sự uy nghiêm phát ra: "Thế lực, Lâm Thành không có thế lực? Kể từ ngày hôm nay, Vân Lai đế quốc Lam gia chúng ta chính là thế lực phía sau Lâm Thành!"

"Vân Lai đế quốc!?"

"Chính là quốc gia thất cấp văn minh, Vân Lai đế quốc?"

"Lam gia chẳng phải là đệ nhất đại gia tộc của Vân Lai đế quốc sao? Nghe nói thế lực của Lam gia rất mạnh, cũng không chênh lệch bao nhiêu so với hoàng thất Vân Lai đế quốc. Trời ạ..."

"Không có khả năng! Căn cứ sự điều tra của chúng ta, tiểu tử này vừa mới từ tam cấp văn minh đế quốc đi tới Hải Sâm đế quốc không lâu, căn bản không có bất luận bối cảnh gì, sao lại có thể quen người của đế quốc thất cấp văn minh?" xem tại TruyenFull.vn

"Phải chăng là giả?"

"Giả? Ngươi thấy ngu chưa, không thấy được vị lão giả bên người nàng sao. Đó chí ít là ngũ giai Đại Kiếm Sư, thậm chí nói không chừng là lục giai Đại Kiếm Sư! Có thể khiến lục giai Đại Kiếm Sư làm thị vệ, ngươi nghĩ trong lục cấp văn minh, người nào có khả năng được như vậy?"

...

Các loại nghị luận đều từ trong đám hoàng tử truyền ra. Mọi người đều không ngừng nhỏ giọng đàm luận về nữ tử áo lam.

Vị nữ tử áo lam này không phải ai xa lạ, chính là vị Lam Linh mà Lăng Vân quen biết ở Thần chi thí luyện không gian hai tháng trước. Hồi đó, nàng vốn là sở hữu một loại khí chất không giận mà uy nghiêm, tuy rằng rất ít nói chuyện, nhưng loại khí tức bề trên này ai cũng đều có thể phát hiện. Trước mắt, nàng tuy rằng không cố ý đem khí tức bề trên lan tràn, nhưng thực lực vốn chỉ tam giai Kiếm Sư của nàng về phương diện khí thế không ngờ có thể ngăn chặn một tứ giai cường giả bình thường.

Hoàng tử Minh Quang cùng La Khai khi nghe Lam Linh nói ra thân phận của mình, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. Ngay cả trong mắt Hải Lâm công chúa cũng hiện lên một tia ảo não.

Bất quá, lúc này khi đệ tử quyền thế gia tộc của thất cấp văn minh phủ xuống, bọn họ mặc kệ trong lòng có tâm tư gì, vẫn như cũ chỉ có thể tiến lên hành lễ, cung kính nói: "Hoan nghênh sứ giả Lam gia của Vân Lai đế quốc đại giá..." Những vị hoàng tử khác sau khi phục hồi tinh thần lại, cũng đều hướng về phía hai vị sứ giả đến từ thất cấp văn minh mà hành lễ!

Ánh mắt Lam Linh dừng trên người Hải Lâm công chúa trong chốc lát, sau đó khẽ hừ một tiếng. Nàng không để ý đến lễ tiết của các vị hoàng tử ở đây, trực tiếp nói với Lăng Vân: "Lâm Thành, những gì mà Hải Sâm đế quốc cùng Lâm gia làm với ngươi chúng ta đều đã điều tra rõ ràng. Tộc trưởng đối với đãi ngộ mà ngươi gặp phải cảm thấy rất bất bình. Chỉ cần ngươi ly khai Hải Sâm Lâm, gia nhập vào Vân Lai Lam gia chúng ta, đến lúc đó ngươi chính là một thành viên của Lam gia. Mà đối với những người dám can đảm vũ nhục thành viên Lam gia chúng ta, tộc trưởng đại nhân tuyệt đối sẽ hạ lệnh, cho bọn hắn một cái giáo huấn cả đời khó quên!"

Nàng cũng không tận lực áp chế thanh âm của mình, toàn bộ mọi người ở đây đều nghe rất rõ ràng.

Đương lúc những người này đều minh bạch hàm ý trong những lời nói này, toàn bộ sắc mặt trở nên tái nhợt, lộ ra vẻ sầu thảm! Nhất là hoàng tử La Khai đang bảo trì sự hành lễ, trên trán không ngờ đã mơ hồ tràn đấy mồ hôi lạnh.

Lam gia của Vân Lai đế quốc thực lực rất mạnh, tuyệt đối không phải Vạn La đế quốc có thể chống lại. Nếu như Lăng Vân thật sự muốn truy cứu, dù cho ở chỗ này trực tiếp giết La Khai hắn, Vạn La đế quốc tuyệt đối cũng không dám nói gì. Hơn nữa, nói không chừng chỉ cần Lam gia hướng đế quốc tạo áp lực, căn bản là không cần nhân gia động thủ, hoàng đế bệ hạ cũng sẽ trói gô hắn đưa đến trước mặt tộc trưởng Lam gia gia tộc, mặc cho người ta xử lý...

Đây là lực uy hiếp của thất cấp văn minh đế quốc!

Lục cấp với thất cấp, tuy rằng chỉ kém nhau một bậc, nhưng đại biểu cho một đường ranh giới giữa thất cấp văn minh và lục cấp văn minh! Một phương, đã nắm giữ kỹ thuật không gian. Mà một phương khác, chỉ gần như nắm giữ kỹ thuật không trung!

Lam Linh tựa hồ còn ngại đả kích những người này chưa đủ, không quên bổ sung thêm một câu: "Hoàng đế bệ hạ Vân Lai đế quốc biết được ngươi không chịu ràng buộc của quyền thế, tán thưởng không thôi. Hơn nữa còn được sự góp ý của công chúa điện hạ, bệ hạ khẳng định sẽ nguyện ý tự mình triệu kiến ngươi. Chỉ cần ngươi vào đế quốc của chúng ta, chí ít có thể có được chức vị Hầu Tước."

Trời ạ, Hầu Tước của thất cấp văn minh đế quốc!

Minh Quang thầm cảm thấy bản thân mình may mắn, may mắn vì hắn còn chưa vội vã động thủ trước. Bằng không, nếu khiến cho Lăng Vân giận chó đánh mèo*, khẳng định mình sẽ bị dính dáng vào. Đến lúc đó, bằng vào việc đắc tội quý tộc của thất cấp văn minh, thân phận người thừa kế ngôi vị hoàng đế khẳng định sẽ không còn là hắn mà là người khác.

"Quyền quý của thất cấp văn minh...vị hoàng tử của lục cấp văn minh không có khả năng bằng được. Tuy rằng lúc đầu, quyền thế của tên Lăng Vân này khẳng định sẽ không bằng hoàng tử của lục cấp văn minh đế quốc. Nhưng nếu hắn có thể dần leo lên vị trí cao trong thất cấp văn minh, vậy..." Hải Lâm công chúa than nhẹ, ánh mắt khi nhìn về phía Lăng Vân càng trở nên phức tạp.

-------------------------------

*giận chó đánh mèo: tức người này đánh người khác, ý nói một người khi tức giận vì một việc gì đó, không chỉ xả vào việc đó mà còn xả vào những thứ ở xung quanh có quan hệ với việc đó. Có 1 câu danh ngôn của người Việt Nam ta cũng tương tự, chính là câu: "Giận cá chém thớt."

Bình Luận (0)
Comment