Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 11

Editor: ChieuNinh

Thình lình xảy ra biến chuyển làm Lỗ Đạt Mã đột nhiên mở mắt.

Trời ạ, đây...... đó là con hắc báo, là nó đang cứu mình, Lỗ Đạt Mã tương đối xác định.

Bởi vì, không có một con báo đầu óc bình thường nào sẽ khiêu chiến kẻ địch có chiều cao nhiều hơn mình gấp năm lần, trừ phi đầu óc nó bị ngập nước.

Khi Lỗ Đạt Mã thấy đôi mắt màu tím sậm của con hắc báo thì càng chắc chắn ý nghĩ của mình, đây là con báo cho thịt mình ăn.

Ở trong thế giới thiên nhiên, ngành sinh vật học phân loại Hắc Báo cũng không phải là chủng loại vốn có, mà là trong đàn Liệp Báo (báo săn), Báo Châu Mỹ, báo vằn, báo gấm và phần đông trong chủng loại báo sẽ xuất hiện cá thể biến dị màu đen. Cho dù cha mẹ của bọn nó là chủng loại nào, chỉ cần là màu đen thì bọn họ cũng bị gọi chung là “Hắc Báo“.

Cho nên, Hắc Báo cũng không thường gặp, thậm chí là cực kỳ thưa thớt, có thể ở cùng một chỗ trong vòng hai ngày nhìn thấy hai con như vậy lại càng rất không có khả năng. Lại nói, ánh mắt của con hắc báo làm cho nàng khắc sâu ấn tượng, nàng chưa từng thấy qua động vật họ mèo to lớn nào con ngươi lại có màu sắc là màu tím sậm sâu thẳm. Chỉ bằng vào một điểm này, thì nàng hết sức xác định, đây chính là con hắc báo “Qua đường” kia, là nó tới cứu nàng.

Chỉ là, tại sao nó lại trở lại?

Trong đầu Lỗ Đạt Mã suy nghĩ, mắt cũng không còn nhàn rỗi, chăm chú nhìn trận ác đấu đang xảy ra giữa một báo và một mãng xà ở phía trước.

Hắc báo rất thông minh, cũng không triền đấu cận chiến với Cự Mãng. Mỗi khi Cự Mãng xoay chuyển thân thể to dài, giương cái miệng to như chậu máu phát ra mùi tanh hôi đến gần đồng thời cũng mạnh mẽ đưa đầu cắn về phía nó thì hắc báo cũng sẽ linh hoạt nhảy vọt lên không rồi hạ xuống sau lưng Cự Mãng, tránh thoát công kích đồng thời còn có thể cho Cự Mãng nhận lấy một kích, không cho nó có cơ hội dùng thân thể to dài quấn lên bản thân mình.

Cự Mãng liên tiếp ăn mấy lần thua thiệt, trở nên nóng nảy, khi hắc báo hạ xuống phía sau nó một lần nữa thì đột nhiên nó dùng cái đuôi to dài một quét ngang, liền đánh bay hắc báo ra xa hơn hai mét.

Lòng của Lỗ Đạt Mã trong nháy mắt liền xoắn lại, một đôi mắt chớp cũng không chớp khóa chặt ở trên người hắc báo. Chỉ thấy nó ngã xuống sau đó lập tức lăn mình một cái, tung người lên, liên tục quơ quơ đầu, giống như muốn làm cho mình tỉnh táo một chút. Lỗ Đạt Mã biết, mới vừa rồi đuôi rắn quét đầu của nó.

Cự Mãng thừa thắng xông lên, quay đầu hướng về phía hắc báo mới vừa đứng vững đánh úp tới lần nữa.

Khi hắc báo có chút chật vật tránh thoát tập kích của cự mãng, sau khi hạ xuống thì Lỗ Đạt Mã phát hiện, chân trước bên phải của hắc báo hẳn là bị thương, lúc nó mới vừa rơi xuống đất chỉ có ba cái chân dùng sức, chân trước bên phải chỉ điểm nhẹ.

Cự Mãng cũng học thông minh, đợi hắc báo hạ xuống phía sau nó, nó cũng không nghiêng đầu, mà là trực tiếp vung cái đuôi lên quất tới hắc báo.

Trải qua mấy lần như vậy, hắc báo bởi vì bị thương mà thể lực rõ ràng chống đỡ hết nổi, có chút mệt mỏi ứng phó, dần dần rơi xuống hạ phong, càng ngày càng không có sức đánh trả.

“Phải giúp nó!” Cái ý niệm này thoáng qua ở trong đầu Lỗ Đạt Mã, nàng liền hành động.

Người xưa thường nói: xà đánh bảy tấc. Lỗ Đạt Mã tự biết mình với không tới “Bảy tấc” của cự mãng, nhưng mà, nàng có thể giúp hắc báo giương đông kích tây, nhiễu loạn tâm của nó.

Nàng nhặt lên bên cạnh tất cả những thứ có thể ném đều đánh tới thân thể cự mãng, quấy nhiễu sự phán đoán của nó.

Giống loài họ rắn này thật ra thì cũng rất khổ sở, thị giác gần như bằng không, chỉ bằng cảm ứng li ti thật nhỏ trong không khí truyền lại sự chuyển động chấn động, mùi cùng với nhiệt độ, từ đó phán đoán hoàn cảnh chung quanh.

Khi Lỗ Đạt Mã một phen trộn lẫn vào, phản ứng của cự mãng rõ ràng trở nên chậm lụt.

Hắc báo mượn cơ hội mãnh liệt đánh trả về phía Cự Mãng một lần, một cú nặng nhất hạ xuống, Lỗ Đạt Mã lập tức nhìn thấy thấy nó từ phần lưng Cự Mãng cứng rắn kéo xuống một khối da thịt.

Cự Mãng bị đau thì hoàn toàn cuồng bạo, cái đuôi lớn liều mạng quét loạn chung quanh, miệng rắn mở lớn cũng cắn xé lung tung tất cả thứ gì nó có thể cắn được.

Lỗ Đạt Mã cảm thấy, đây quả thực chính là điên cuồng lần cuối cùng. Đang lúc nàng chỉ ngây ngốc nhìn một màn trước mắt này, thì nguy hiểm cũng đang đánh tới về phía nàng.

Cự Mãng quay đầu há to miệng, lướt gió trong nháy mắt đã đến trước mặt nàng. Lỗ Đạt Mã ngớ người, chỉ sững sờ nhìn cái miệng to như chậu máu quay đầu chụp xuống tới, trong đầu trống rỗng, sau đó thì trước mặt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh......

Thời điểm Lỗ Đạt Mã tỉnh lại lần nữa thì phía chân trời đã thấy màu trắng bạc.

Nàng ngồi dậy, chuyện thứ nhất nàng làm là sờ cái mũi của mình, ừ, lỗ mũi vẫn còn, nói cách khác, mình còn sống. Đồng thời Lỗ Đạt Mã cũng rất buồn cười động tác và ý tưởng của mình, cái này có được từ khi nàng còn bé, lời bà nội đã từng nói với nàng rằng: “Con người nếu đã chết thì con không sờ được mũi của hắn.” Lúc ấy Lỗ Đạt Mã nho nhỏ đã tin và cho là thật, cho tới khi trưởng thành, biết rõ là giả nhưng vẫn là trăm hay không bằng quen tay (thói quen).

Xác định mình còn sống, Lỗ Đạt Mã bắt đầu tìm kiếm ở giữa một mảnh hỗn độn.

Ở bên cạnh cái đầu Cự Mãng gần như là nát vụn, Lỗ Đạt Mã thấy được hắc báo.

Nàng liền lăn một vòng đi qua, tay có chút phát run đưa về phía hắc báo, lúc này không phải sờ lỗ mũi mà là dò xét hơi thở.

Vành mắt Lỗ Đạt Mã đỏ ngầu, chóp mũi ê ẩm, từng giọt nước mắt lớn rơi thẳng xuống mặt đất, vỡ vụn ra.

Hơi thở ấm áp lại nhè nhẹ quét qua đầu ngón tay của nàng.

Còn sống, thật tốt quá, nó còn sống!

Hết chương 11.
Bình Luận (0)
Comment