Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 79

Editor: ChieuNinh

Càng nghĩ, Lỗ Đạt Mã lại càng ngồi không yên, xuyên qua tới đây, Dạ là một con báo duy nhất nàng đã gặp.

Nàng mặc bộ áo khoác da dầy, cầm cung và tên, còn có đốt cháy cây đuốc chạy ra ngoài động.

Mũi tên trải qua nàng đặc biệt cải tạo, bên trên đầu mũi tên quấn da thú ngâm qua mỡ, châm lửa bắn ra, chính là hỏa tiễn, ở cái thế giới này có thể nói là vũ khí rất có lực sát thương và lực chấn nhiếp.

Tìm theo tiếng kêu, Lỗ Đạt Mã đi tới gần cạm bẫy chiến hào, không có bóng dáng của Dạ.

Hơn nữa cách càng rất gần, Lỗ Đạt Mã càng xác định, chủ nhân tiếng gọi ầm ĩ  này không phải Dạ.

Cạm bẫy sụp đổ một chỗ. Sẽ là gì chứ?

Lỗ Đạt Mã cắm cây đuốc ở trong tuyết, đốt lửa một mũi tên, giương cung lắp tên, từng bước từng bước thận trọng đến gần.

Ở bên trong màu trắng tuyết rơi bay tán loạn đầy trời, nàng nhìn thấy hai móng vuốt lông nhung có tông màu vàng lấm tấm đen, gắt gao bám lấy rìa cạm bẫy.

Lỗ Đạt Mã lại lặng lẽ di động thân hình tới phía trước một chút, sau đó ẩn ở phía sau thân cây một gốc cây lớn, quan sát cẩn thận.

Chủ nhân cặp móng vuốt lông nhung là một con báo đốm.

Bởi vì cách khá xa, báo đốm này cụ thể có hình dáng gì, Lỗ Đạt Mã xác định không biết.

Hai bên chiến hào cạm bẫy bị tuyết bao trùm thật dầy, đông lạnh tạo thành một tầng băng chắc chắn, vô cùng trơn trợt, mà trên vách chiến hào cạm bẫy cũng bao trùm một tầng băng, rõ ràng, báo đốm rất là vất vả bám lấy rìa cạm bẫy, luôn giãy giụa trong trơn trượt để leo lên.

Lỗ Đạt Mã nắm chặt mũi tên trong tay, trong lòng suy nghĩ, là cứu hay là giết.

Nếu giết, nàng không xuống tay được, không phải là bởi vì không dám sát sinh. Từ lúc xuyên qua đến thế giới này, không nói mỗi ngày nhìn Dạ lột da lóc xương con mồi máu me dầm dề, chính nàng cũng từng thiêu chết gấu răng kiếm, chém chết qua linh cẩu. Tuy nói, lúc ấy nàng tay mềm chân cũng mềm, trong lòng sợ hãi, nhưng mà, thấy cũng nhiều, cũng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Nếu như vấn đề liên lụy đến mạng nhỏ của mình và Dạ, nàng như cũ có thể nhắm hai mắt ra tay độc ác. Chỉ là, đây là một con báo, không biết vì sao, Lỗ Đạt Mã nhìn nó sẽ nghĩ đến Dạ, mặc kệ con Tiểu Báo này có thể biến thân hay không, nàng đều coi nó là đồng loại của Dạ, từ đó "yêu ai yêu cả đường đi".

Nhưng nếu nói cứu, nàng cũng do dự. Tiểu Báo là giống mãnh thú ăn thịt, là loài lãnh địa mạnh mẽ, nếu nàng cứu con báo này, khó tránh khỏi sẽ không tìm phiền não cho Dạ và mình.

Đang lúc Lỗ Đạt Mã còn suy đi nghĩ lại, báo đốm ở đầu kia cố gắng giãy giụa phát hiện nàng. Con báo này thật sự rất nhạy cảm, không phân cao thấp với Dạ.

Không biết vì sao, khi con ngươi vàng óng của báo đốm này tập trung vào nàng, Lỗ Đạt Mã hình như thấy được ánh sáng hy vọng lóe ra ở trong mắt nó.

Tại sao?

Con báo này khẳng định mình sẽ cứu nó?

Lỗ Đạt Mã có nghi ngờ ngắn ngủi, sau đó, nàng liền cho rằng mình nhìn lầm rồi.

Mà đôi mắt vàng óng của con báo đốm chăm chú nhìn chằm chằm nàng, tự trong cổ họng phát ra tiếng "Ô oa...... Ô oa oa...... Oa ô......" kêu gọi, như đang cầu cứu.

Kỳ thực bây giờ vừa cầu cứu, dấu vết móng vuốt bén nhọn của nó cào ra từng dãy từng dãy trên mặt tuyết ở rìa cạm bẫy, vẫn không cách nào ngăn cản thân thể nó không ngừng trượt đi như cũ. Diendanlequydon~ChieuNinh Mắt thấy, nó sắp rơi vào đáy hào bị ghim thành "con nhím", thời điểm chỉ mành treo chuông, một đôi tay nhỏ bé mảnh khảnh, bắt được một cái móng vuốt lớn đầy lông nhung.

Lỗ Đạt Mã vẫn mềm lòng. Đồng thời, nàng cũng bi kịch, lấy bản thân nàng nho nhỏ chín mươi mấy cân, làm sao có thể kéo một con Tiểu Báo gần hai trăm cân? Thân thể nàng gầy nhỏ cùng nhau tuột xuống theo báo đốm......

Lỗ Đạt Mã hối hận, bây giờ nàng không phải giống như không biết bơi lội còn xuống nước cứu người hay sao, ngu hết mức rồi. Nhưng tình huống hiện tại thật sự cho dù là nàng buông lỏng tay cũng đã không kịp.

Mà con báo đốm kia thế nhưng mượn lực lượng nàng lôi kéo, phi thân nhảy lên.

Chỉ có nàng vẫn còn ở đang rơi xuống, Lỗ Đạt Mã nhắm chặt hai mắt, theo tiếng lòng hô to: "Dạ......"

Đột nhiên, thân thể nàng đang rơi xuống giống như là bị cành cây móc vào, không còn đi xuống nữa. Sau đó nàng liền bắt đầu trượt lên.

Lại mở mắt ra, đầu Tiểu Báo đầy bông tuyết của Dạ ở trước mặt nàng.

"Oa......"

Lỗ Đạt Mã ôm chặt lấy cổ Dạ bắt đầu gào khóc.

Lần đầu tiên, nàng cảm thấy tử vong cách mình gần như vậy. Cho dù là trước kia, khi mới vừa xuyên qua, trong lòng một mảnh mong manh, hay thời điểm hoặc là đối mặt với Cự Mãng, gấu răng kiếm và linh cẩu, nàng cũng chưa từng có cảm giác mãnh liệt như vậy.

Nay vì dã thú mà rơi vào cạm bẫy, thiếu chút nữa thì vùi thân mình.

Lỗ Đạt Mã khóc một lát, phát hiện, thân thể Dạ cũng đang run run. Nàng kéo ra một chút khoảng cách với Dạ, sau đó lau nước mắt, giương mắt liền trông vào trong con ngươi màu tím sâu thẳm của Dạ, tầm mắt lại thấy một mảnh thấm ướt.

Dạ cũng bị hù sợ.

Khi hắn ngậm con mồi trở lại, một hơi đi tới lối vào hẻm núi, liền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ Lỗ Đạt Mã đang trôi xuống cạm bẫy, mà một con báo đốm nhảy ra từ trong đó.

Dạ chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, chỉ muốn Đạt Mã không bị làm sao, quăng con mồi phi thân phóng qua, mới ngậm áo khoác da thú của nàng. Phàm là chậm một chút, Lỗ Đạt Mã cũng sẽ rơi vào trong cạm bẫy biến thành con nhím máu.

Dạ nghĩ mà sợ, nếu như hắn không có trở lại......, nếu như hắn không kịp ngậm nàng......

"Dạ......"

Lỗ Đạt Mã yếu ớt kêu hắn một tiếng. Trong giọng điệu mềm dẻo mang theo khẽ run, chính nàng cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Nàng vươn cánh tay lần nữa ôm lên cổ Dạ, lấy đầu cọ gáy của hắn.

Dạ cũng sử dụng hắn cái đầu lông nhung của hắn vây quanh gáy Lỗ Đạt Mã, sau đó kéo giãn khoảng cách, ôm nàng dò xét một vòng.

Khi xác định Lỗ Đạt Mã không có vấn đề gì, đột nhiên, cả người Dạ bạo phát ra lệ khí. Trong con ngươi màu tím sẫm rõ ràng lộ ra ánh sáng lạnh lẽo chém giết, hắn khóa chặt bóng dáng nọ. Diendanlequydon~ChieuNinh

Lỗ Đạt Mã theo ánh mắt Dạ nhìn sang.

Mới vừa rồi đầu óc nàng nóng lên, con báo đốm nàng cứu thì đứng ở cách đó không xa, con mắt màu vàng óng khép hờ nhìn mình chằm chằm bên cạnh Dạ.

Lỗ Đạt Mã đã cảm thấy bên cạnh mình một cơn gió lạnh chợt nổi lên, trong giây lát, Dạ giống như một tia chớp đen như mực, đánh tới con báo đốm.

Con báo đốm có thể là chưa kịp phản ứng, lại mới vừa rồi giãy giụa quá mức ở trong cạm bẫy mà thoát lực, dù sao nó không có tránh được, bị Dạ bổ nhào dưới vuốt.

Mà con báo đốm kia thế nhưng ngoài dự đoán phát ra tư thế kêu gào khiêm nhường, cũng cố gắng dùng đầu đi cọ cổ Dạ cố lấy lòng hắn.

Đây là tình huống gì? Lỗ Đạt Mã rất là kỳ quái.

Mà Dạ hình như cũng bởi vì tình huống không tưởng được này mà sửng sốt.

Ngay khi Dạ đang ngây người, báo đốm phản pháo, đè Dạ ở phía dưới. Nhưng mà nó cũng không có ý đồ như người chiến thắng mà gào thét hoặc cắn đứt cổ họng của hắn, ngược lại nhỏ giọng phát ra tiếng ô nhẹ cực kỳ khéo léo. Nó chậm rãi cúi đầu cọ Dạ.

Lại bị Dạ mãnh liệt giơ chân sau, đạp bay đi ra ngoài hai thước.

Sau đó, Dạ đứng dậy, dùng sức run run da lông trên người, sau đó, cúi đầu xuống ngửi, cau mũi một cái, lần nữa dùng sức mãnh liệt run, Dạ không thích mùi của báo đốm lưu lại ở trên người hắn. Cho đến khi, hắn ngửi hài lòng, mới dùng ánh mắt bén nhọn lướt quét qua báo đốm muốn đến gần hắn lần nữa, phát ra hai tiếng "Ô oa" cảnh cáo. Dạ có địch ý cực kỳ rõ ràng đối với nó. Lỗ Đạt Mã rất tự luyến cho rằng là liện quan với mình, mới vừa rồi cũng là bởi vì cứu nó, mình mới suýt nữa rơi vào trong cạm bẫy.

Nhưng mà, Lỗ Đạt Mã nhìn tình cảnh quái dị trước mắt, nhất thời đầu óc lại có chút không biết phải nghĩ gì rồi, cũng vứt sợ hãi mới vừa thiếu chút nữa rơi vào cạm bẫy ra sau ót. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Dạ có địch ý đối với nó, tại sao không có hạ sát thủ? Duy nhất có khả năng con báo kia là giống cái. Lỗ Đạt Mã giương mắt xem xét con báo kia, mà con báo đốm kia hình như cũng không đặt nàng ở trong mắt, con mắt màu vàng óng của nó chỉ khóa chặt ở trên người Dạ, toát ra hứng thú nồng đậm. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, có chút giống như nữ nhân cao ngạo nhìn nam tử mình yêu thích, có một loại cảm giác tình thế nhất định.

Dạ đến bên người Lỗ Đạt Mã, đặt nàng ở trên lưng mình, xoay người sang chỗ khác, ngậm con mồi lên, đi về hướng sơn động. Đi không được hai bước, hắn lại dừng lại, xoay người, gầm thét về phía sau.

Thì ra là, con báo đốm lặng lẽ đi theo.

Bị Dạ cảnh cáo, nó dừng bước lại, phát ra tiếng "Ô oa ô ô oa", như đang tuyên cáo cái gì.

Dạ cho nó một ánh mắt sắc bén, liền vác Lỗ Đạt Mã, ngậm con mồi lên về nhà.

Trở về trong động, Dạ cũng không có đi thu thập con mồi trước tiên như bình thường. Hắn nhét Lỗ Đạt Mã vào trong động, hóa hình người, đôi mắt tím nhìn thẳng vào ở trên người nàng, môi mỏng khẽ đóng khẽ mở, phát ra hai âm tiết: "Không ngoan!"

Đây là Dạ đang trách Lỗ Đạt Mã tự mình chạy ra động, còn không tự lượng sức muốn làm "chuyện tốt", kết quả thân mình rơi vào trong nguy hiểm.

Ực......

Lỗ Đạt Mã phát hiện, Dạ người này còn rất nhân tính hóa, biết giữ thể diện cho mình, không có ngay trước mặt người ngoài...... Ặc, không đúng, là trước mặt thú ngoài, liền tính sổ với mình.

"Hắc hắc!" Lỗ Đạt Mã lấy lòng cười khẽ hướng về phía Dạ.

"Hừ! Không ngoan!"

Dạ lại rầu rĩ nói một câu, xoay người đi ra trên bình đài ngoài động dọn dẹp con mồi.

Lúc này Lỗ Đạt Mã vô cùng may mắn Dạ không giỏi nói chuyện, nếu như hắn là người biết ăn nói, mình sẽ bị hắn quở trách chết luôn.

Đưa mắt nhìn Dạ ra khỏi cửa động, Lỗ Đạt Mã lấy nồi mai rùa để lên trên chậu than nấu nước, chuẩn bị dùng để cho Dạ một lát tắm, trời giá rét lạnh lẽo, chạy ở bên ngoài hơn nửa ngày, nhất định phải xua đi khí lạnh.

Khi Lỗ Đạt Mã đang pha nước ấm trong bồn tắm, Dạ cầm một miếng thịt tươi to tiến vào.

Lỗ Đạt Mã nhận lấy thịt, đẩy Dạ đi tắm, sau đó, nàng bắt đầu bận rộn làm điểm tâm.

Ăn qua điểm tâm, Lỗ Đạt Mã vừa luyện tập kéo tơ, vừa dạy Dạ biết chữ, viết chữ.

Đến giờ cơm trưa, Dạ đi lấy thịt tươi trên bình đài bên ngoài.

Lỗ Đạt Mã vừa thả khoai tây khô vào trong nước, liền nghe được tiếng thét gào "Oa ô ô oa ô......" trung khí mười phần, đây là tiếng Dạ kêu.

Lại xảy ra tình huống gì?

Đây là Dạ đang cảnh cáo người nào?

Lỗ Đạt Mã nén không được lòng hiếu kỳ của mình, xốc rèm thò đầu nhỏ ra ngoài.

Dưới vách núi trong đống tuyết có một người đang đứng, một người không có mặc quần áo, không chỉ không có mặc y phục, căn bản là không có treo cái gì.

Ở đâu ra vậy?

Cũng giống như mình, khi đang tắm thì ngoài ý muốn xuyên qua?

Đừng trách Lỗ Đạt Mã sẽ nghĩ như vậy, ban đầu lúc nàng xuyên qua tới đây không có gì khác biệt cùng người phía dưới kia.

Về … có thể ở trong thế giới này thấy một đồng loại của mình, Lỗ Đạt Mã rất hưng phấn, nàng chưa kịp suy nghĩ nhiều liền muốn bò xuống vách núi. Lại bị Dạ thay đổi thành mèo bự miệng ngậm áo khoác da thú.

"Dạ?"

Lỗ Đạt Mã quay đầu lại nhìn hắn, trong giọng nói có chút nóng nảy, nàng muốn đi xuống dẫn người kia đi lên, nếu không trong bão tuyết này, dưới hơn hai mươi độ, rất nhanh sẽ bị chết rét. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d

Dạ "Ưmh lãi nhãi" lắc đầu một cái, kéo lấy nàng cũng trở về trong động.

"Dạ! Bên ngoài lạnh như vậy, hắn sẽ chết rét đấy!"

Lỗ Đạt Mã có chút nóng nảy.

Mà Dạ cũng không để ý tới nàng, thân thể cao lớn ngăn ở cửa động, làm Lỗ Đạt Mã không cách nào đi ra ngoài. Hơn nữa vẫn hướng gầm thét về phía người ở dưới như cũ, muốn đuổi hắn đi.

Chỉ là, Lỗ Đạt Mã cũng kỳ quái, phải nói, tiếng gầm gừ của Dạ là tương đối có lực uy hiếp, ngay cả mình vừa nghe thấy cũng bị sợ tới mức phát hoảng, tại sao người phía dưới kia không chạy? Bị dọa đến mềm chân, đi không được?

Ừ, rất có thể.

Ngay khi Lỗ Đạt Mã đang không ngừng đoán, đột nhiên Dạ phi thân nhảy xuống núi. Cửa không có bức tường người che đậy, Lỗ Đạt Mã lại một lần nữa chạy tới trên bình đài nhìn xuống.

Ủa......

Người kia đâu?

Khi nào thì đổi thành một con báo đốm rồi hả?

Đợi đã nào...!

Hai sợi dây thần kinh trong đầu Lỗ Đạt Mã đột nhiên "rắc" một tiếng chồng lên nhau. Con báo này chính là người mới vừa rồi kia, hắn và Dạ là cùng chủng loại......

Hắn từ đâu đến đây? Tại sao phải tới nơi này? Là cố ý đến tìm Dạ sao?

Một vấn đề cuối cùng bị Lỗ Đạt Mã phủ định.

Có lẽ Tiểu Báo sẽ thay đổi thành người này hẳn là ngoài ý muốn tới chỗ này. Về phần là dạng ngoài ý muốn gì, Lỗ Đạt Mã cũng không thể biết được.

Lỗ Đạt Mã có một ý nghĩ, có lẽ con báo này có thể mang theo nàng và Dạ đi tới tộc đàn của bọn họ.

Về phần tộc đàn của Dạ là cái dạng gì, cuộc sống như thế nào, Lỗ Đạt Mã thật tò mò, cũng rất muốn biết. Nhưng không có nghĩ, tộc đàn của hắn có thể có tính bài ngoại hay không, có thể hoan nghênh ngoại tộc là nàng hay không.

"Dạ...... Dạ...... giữ hắn lại, đừng đuổi hắn đi......"

Lỗ Đạt Mã bám vào bình đài dùng sức hô to về phía dưới vách núi.

"Có lẽ hắn có thể dẫn chúng ta tìm được nhà trước kia của ngươi......"

Cái chữ "Nhà" này hình như chạm đến một sợi dây nào đó trong lòng Dạ, hắn nhất định cũng rất muốn biết được tộc quần của mình là dạng gì.

Dạ thu lại lệ khí cả người, vòng quanh con báo đốm hai vòng, xoay người nhảy mấy cái, trở về trên vách núi, hóa hình người ôm Lỗ Đạt Mã trở về trong động. Chưa nói sẽ cho con báo kia lưu lại, hay là cút đi.

Mà con báo đốm ngược lại da mặt đủ dầy, theo bóng dáng của Dạ cũng tung người lên vách đá, chui vào trong động.

Ngay sau đó con báo đốm biến thành hình người, miệng của Lỗ Đạt Mã có chút há hốc, không biết nên dùng "Hắn" hay là..."Nàng" để gọi rồi.

Hình người của báo đốm, có một mái tóc dài màu vàng kim, dĩ nhiên, thời gian dài không xử lý, rất là hỗn loạn; không có chòm râu, tròng mắt màu vàng óng, sống mũi cao, môi hơi dầy hơi bĩu. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Chiều cao thì thấp hơn Dạ một cái đầu, hai chân thon dài.

Ực, nhìn từ nửa người dưới báo đốm, Lỗ Đạt Mã có thể khẳng định, "Nàng" cũng giống như mình là nữ.

Nhưng, nửa người trên của "Hắn" lại không khác gì Dạ cả, ngực cũng phải sánh ngang với phi trường.

Đây là tình huống gì?

Lỗ Đạt Mã có chút ngổn ngang trong gió.

Đây là một "người" trung tính?

Lỗ Đạt Mã đang quan sát báo đốm, đồng thời báo đốm cũng đang quan sát nàng.

Chỉ là, báo đốm không có cẩn thận như nàng, chỉ liếc một mắt nhìn bộ ngực Lỗ Đạt Mã một cái, liền nhìn xem khắp mọi nơi, giống như là đang tìm thứ gì.

Đối với hành động không có lễ phép của báo đốm, Dạ rất tức giận. Đây là địa bàn của hắn, tại sao phải cho một người ngoài đi vào càn rỡ. Hắn nghiêng người ngăn ở trước người báo đốm, trong cổ họng phát ra tiếng "Ô oa ô oa".

Ngược lại Lỗ Đạt Mã cảm thấy biểu hiện của báo đốm rất bình thường, động vật họ mèo không phải đều như vậy sao? Đến mỗi một địa phương xa lạ, cũng sẽ lướt qua khắp mọi nơi  để quen thuộc tình huống.

Hết chương 79.
Bình Luận (0)
Comment