Những lời kia của Thanh Như khiến những trị sự ở đây đều hơi sững sốt.
Bọn họ quả thật không ngờ Thanh Như mời họp ban trị sự là để tuyên bố chuyện Cảnh Ngôn làm đại biểu cho Ưu Hải Thương Hội.
Đôi mắt đẹp của Thanh Như nhìn về phía Cảnh Ngôn:
- Cảnh Ngôn đan sư, ngươi có muốn gia nhập Ưu Hải Thương Hội không?
Nếu Cảnh Ngôn thật là đan sư lục giai, đan sư lục giai hai mươi ba tuổi thì chỉ cần đào được Cảnh Ngôn về dù có phải trả một cái giá rất lớn Thanh Như nàng cũng đều chấp nhận.
Đan sư lục giai hai mươi ba tuổi có khả năng tấn chức đan sư cao cấp trong tương lai rất lớn. Nói không chừng đan sư thất giai cũng không phải giới hạn của hắn. Nếu mấy chục năm sau hoặc trăm năm sau Cảnh Ngôn có thể trở thành đan sư bát giai vậy thì Ưu Hải Thương Hội tuyệt đối không còn là thương hội yếu nhất ở Đan Quốc.
Trong Đan Quốc, đan sư lục giai có rất nhiều nhưng đan sư lục giai có thể tấn chức thành đan sư cao cấp cũng rất ít. Đan sư như thế đều có địa vị phi thường cao tại bất luận thế lực nào. Mặc dù trong đại thương hội đứng đầu Đan Quốc, số lượng đan sư cao cấp cũng không vượt qua năm người.
Cảnh Ngôn nhíu mày lắc đầu nói:
- Thanh Như hội trưởng, thật xin lỗi, ta tạm thời còn chưa có tính toán đó.
Mục đích Cảnh Ngôn theo Chu Thượng Vân đến Đan Quốc lần này chủ yếu là tham gia Đại Hội Luyện Đan, chuyện gia nhập thương hội Đan Quốc Cảnh Ngôn quả thật chưa hề nghĩ tới.
Nghe Cảnh Ngôn nói thế đám trị sự Tây Mang đều hơi biến sắc. Không ít người đều liếc nhìn nhau.
Ưu Hải Thương Hội trong năm đại thương hội của Đan Quốc dù đứng cuối nhưng thực lực và lực ảnh hưởng cũng không thể khinh thường. Người tên Cảnh Ngôn này lại dám trực tiếp cự tuyệt việc gia nhập Ưu Hải Thương Hội?
Tây Mang nhìn về phía Thanh Như, hỏi:
- Hội trưởng, vị Cảnh Ngôn đan sư này nếu làm đại biểu cho Ưu Hải Thương Hội thì thù lao là bao nhiêu?
Thanh Như nói:
- Ta mời mọi người tới đây là muốn nói đến chuyện đó. Ta tính trả thù lao hai ngàn vạn linh thạch cho Cảnh Ngôn đan sư.
- Cái gì?
- Trả thù lao hai ngàn vạn linh thạch?
Tây Mang trị sự hét ầm lên:
- Hội trưởng, ngài không đùa chứ? Thù lao những đan sư đại biểu Ưu Hải Thương Hội tham gia Đại Hội Luyện Đan lần này cộng lại cũng mới hơn hai ngàn vạn linh thạch một chút. Ngài lại cho một mình Cảnh Ngôn này hai ngàn vạn linh thạch?
Đan sư đại biểu một thương hội tham gia Đại Hội Luyện Đan đương nhiên không phải chỉ có một. Trước Cảnh Ngôn, Ưu Hải Thương Hội đã tìm được năm đan sư tuổi không quá một trăm đại biểu họ tham gia rồi.
Mà thù lao năm người kia cộng lại cũng mới hơn hai ngàn vạn linh thạch. Hơn nữa, trong năm người này riêng đan sư ngũ giai cũng đã có ba người. Hai người còn lại tuy chưa đạt tới đan sư ngũ giai nhưng cũng là người nổi bật trong số đan sư tứ giai, tiền đồ rộng mở.
Thanh Như hiển nhiên sớm đoán được phản ứng của những người này. Nàng chậm rãi giải thích:
- Chư vị trị sự khoan vội đã, Cảnh Ngôn đan sư chính là một đan sư lục giai.
- Hả?
- Đan sư lục giai?
Lúc này, ánh mắt đa số trị sự nhìn về phía Cảnh Ngôn đã hoàn toàn thay đổi. Nếu như là đan sư lục giai thì thù lao hai ngàn vạn linh thạch cũng không tính cao. Thậm chí có thể nói với giá thị trường hiện nay nó còn hơi thấp nữa.
Số lượng đan sư lục giai dưới trăm tuổi ở Thiên Nguyên đại lục quá ít. Bằng không trước đó Ưu Hải Thương Hội cũng không phải ngay cả một đan sư lục giai làm đại biểu cũng tìm không được.
Ánh mắt Tây Mang trị sự lóe lóe, chăm chú nhìn Cảnh Ngôn. Nội tâm Tây Mang cũng kinh ngạc vô cùng. Nếu Cảnh Ngôn thật là đan sư lục giai thì thái độ ban nãy của gã quả thật quá vô lễ. Tây Mang thầm nghĩ mình có phải nên tới xin lỗi một chút hay không.
Một trị sự nhíu mày nói:
- Thanh Như hội trưởng, ta cũng hiểu biết sơ về Hiệp Hội Đan Sư ở Lam Khúc quận. Theo ta được biết, trong một thời gian dài trước đây trong Lam Khúc quận dường như chỉ có một đan sư lục giai là Lý Hưng Lâu. Mà tuổi Lý Hưng Lâu cũng đã sớm vượt qua một trăm. Sau khi Lý Hưng Lâu tới Đan Quốc, Lam Khúc quận hẳn không có đan sư lục giai nữa mới phải.
- Ha ha…
Chu Thượng Vân xen miệng, ngạo nghễ nói:
- Cảnh Ngôn mới hai mươi ba tuổi, các ngươi không biết tên Cảnh Ngôn cũng là chuyện thường. Nhưng sau này tên Cảnh Ngôn nhất định sẽ được toàn bộ đan sư trên đại lục biết đến.
Ban nãy Chu Thượng Vân vẫn luôn im lặng nhưng sau khi tên trị sự tên Tây Mang kia sỉ nhục Cảnh Ngôn, Chu Thượng Vân liền rất căm tức. Hiện tại Chu Thượng Vân cố ý nói ra tuổi Cảnh Ngôn vì muốn tranh mặt mũi cho Cảnh Ngôn. Chu Thượng Vân muốn những trị sự Ưu Hải Thương Hội kia biết tiềm lực Cảnh Ngôn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Để bọn họ không cần mắt chó thấy người thấp!
Hai mươi ba tuổi?
Đan sư lục giai hai mươi ba tuổi?
Ngươi đùa cái gì vậy?
Tây Mang cười lớn:
- Ha ha…
Ban nãy Tây Mang còn hơi hoài nghi nhưng hiện tại gã có thể xác định chắc chắn Cảnh Ngôn này chỉ là một tên lừa gạt.
Ngay cả trong Đan Quốc đều tìm không thấy đan sư lục giai hơn hai mươi tuổi thì Lam Khúc quận sao có thể có được? Này quả thực là đang vũ nhục chỉ số thông minh của bọn họ!
Khóe miệng Tây Mang mang nét khinh thường, híp mắt nói:
- Chu Thượng Vân Quận Vương, ngươi đừng trách ta nói chuyện thẳng quá! Lam Khúc quận của ngươi nếu bảo xuất hiện đan sư lục giai hai mươi ba tuổi ta quả thực không tin!
Sắc mặt Thanh Như lạnh lùng:
- Tây Mang trị sự, Chu Thượng Vân Quận Vương là bằng hữu của ta!
Không thể không nói, vị Thanh Như hội trưởng này vẫn có chút uy nghiêm. Sau khi nàng quát xong Tây Mang trị sự kia liền thu liễm thái độ lại rất nhiều.
Thanh Như xin lỗi hai người Cảnh Ngôn và Chu Thượng Vân:
- Chu Thượng Vân Quận Vương, Cảnh Ngôn đan sư. Mong hai người đừng trách, Tây Mang trị sự cũng là một đan sư. Hắn là đan sư thất giai, tính tình có chút không tốt.
Ánh mắt Cảnh Ngôn híp lại.
Trách không được Thanh Như hội trưởng lại nhường nhịn người tên Tây Mang này đến thế. Thì ra đối phương là một vị đan sư thất giai.
Địa vị của trị sự tên Tây Mang trong ban trị sự Ưu Hải Thương Hội này chỉ sợ cũng cực cao. Tuy Cảnh Ngôn không biết Ưu Hải Thương Hội có chính xác bao nhiêu đan sư cao cấp nhưng tuyệt đối sẽ không nhiều. Số lượng chắc chắn sẽ không vượt qua hai người.
Tây Mang nghe Thanh Như nói vậy liền lộ ra một tia lãnh ngạo. Tây Mang nói đầy ẩn ý:
- Tại mặt luyện đan, ta còn có chút tâm đắc. Người thường nếu muốn lừa ta còn không dễ đâu.
Cảnh Ngôn ngưng mắt nhìn về phía Tây Mang, nói:
- Tây Mang đan sư, không bằng vậy đi. Chúng ta so tài một chút thế nào? Đương nhiên, ngươi là đan sư thất giai, có thể luyện chế đan dược thất giai mà ta chỉ là đan sư lục giai, không thể luyện chế đan dược thất giai được nên nếu chúng ta tỉ thí thì phải bỏ những đan dược thất giai ra.
Trong lòng Cảnh Ngôn cũng bốc hỏa.
Nếu không phải nể mặt Thanh Như, Cảnh Ngôn quả thật không muốn kiếm số thù lao hai ngàn vạn linh thạch kia. Còn Tây Mang này nếu gã đáng giận như thế vậy Cảnh Ngôn hắn cũng không ngại giáo huấn đối phương một chút ở mặt luyện đan vậy.
Cảnh Ngôn ngay cả đan dược phẩm chất hoàn mỹ đều có thể luyện chế ra thì chỉ cần hai bên tỉ thí không phải đan dược cao cấp, Cảnh Ngôn hắn cũng không sợ Tây Mang chút nào.
Hết chương 521.