Từ lúc Chung tiên sinh bị giết trật tự thế giới dần trở lại, đến nay đã qua hơn bốn mươi năm.
Vì Cảnh Ngôn ngụ ở Đông Lâm thành nên thành phố nhỏ không bắt mắt này nổi tiếng toàn thế giới không ai không biết.
Đông Lâm thành bây giờ là thành phố lớn số một thế giới hạ cấp. Dù là Thánh thành Thiên Nguyên đại lục, Thánh thành của sáu đại lục khác bàn về số lượng võ giả đẳng cấp cao đều ít hơn Đông Lâm thành hiện giờ nhiều.
Cảnh gia Đông Lâm thành không ngừng lớn mạnh, trong thành phố trừ Cảnh Ngôn và mấy người thân nhất của hắn ra còn có một võ giả Đạo Hoàng cảnh, Đạo Vương cảnh thì mấy chục người. Đạo Sư cảnh nhiều đếm không xuể.
Mới qua bốn mươi năm, nếu là bốn trăm năm thì Cảnh gia có xuất hiện võ giả Thánh Đạo cảnh cũng không khiến người ngạc nhiên.
Đoàn trưởng đoàn mạo hiểm Lưu Uy và các thành viên được Cao Phượng mời đến Đông Lâm thành làm khách. Họ ở lại Đông Lâm thành một tháng rồi từ biệt Cảnh Ngôn, Cao Phượng.
Cảnh Ngôn có mở tiệc mời đoàn mạo hiểm một lần, vinh diệu này rất cao.
Thử hỏi trên thế giới này có mấy ai được Cảnh Ngôn tự mình mở tiệc tiếp đãi? Đừng nói võ giả bình thường như họ, dù là võ giả Thánh Đạo cảnh thì bao nhiêu người được tư cách đó?
Đám người Lưu Uy hưng phấn không tả xiết.
Cảnh Ngôn kêu Cao Phượng chuẩn bị ít quà, từng thành viên đoàn mạo hiểm đều có phần, xem như đáp tạ họ chăm sóc cho Cảnh Vân.
Cảnh Ngôn thấy qua năm năm rèn luyện tâm tính của Cảnh Vân trầm ổn điềm tĩnh nhiều. Đám bạn xấu cũ ở Đông Lâm thành nghe tin Cảnh Vân trở về đều đến tìm, gã đối xử với họ khách sáo nhưng không chơi thân.
Mấy năm nay Cảnh Vân hiểu biết rất nhiều, ít nhất sẽ không đi xa trên con đường ăn chơi trác táng.
Cảnh Vân đã hiểu nỗi khổ của Cảnh Ngôn khi đuổi gã đi, gã thầm thề phải chăm chỉ tu luyện. Gã có đạt tới thành tựu như phụ thân hay không chẳng quan trọng, điều quan trọng là gã chịu cố gắng, giữ vững chính nghĩa của mình.
Phụ thân Cảnh Ngôn là tấm gương của gã.
Cảnh Vân thầm quyết tâm phấn đấu:
- Phải cố gắng! Muội muội Đông Tuyết đã sắp trùng kích Đạo Sư cảnh mà ta mới chỉ thăng cấp Đạo Linh.
Xuân đến xuân đi, ngày tháng thoi đưa.
Ngoài Thiên Không Thánh Điện.
Cảnh Ngôn, Cao Phượng, Sở Liên Tinh, Cảnh Lục Nam, huynh muội Cảnh Vân, Cảnh Đông Tuyết đứng cùng nhau.
Thánh Chủ bảy đại lục, thủ lĩnh các thế lực lớn trong Vô Vọng Thâm Uyên, đám đông võ giả Thánh Đạo cảnh đứng đằng sau gia đình Cảnh Ngôn.
Cảnh Ngôn trầm giọng nói:
- Phụ thân, mẫu thân hãy bảo trọng.
Phụ thân Cảnh Lục Nam đã là Thánh Đạo cảnh, tuy phụ thân và mẫu thân không cố ý theo đuổi đột phá tu luyện nhưng tu vi Võ Đạo vẫn tăng tiến vèo vèo.
Cảnh Lục Nam, Sở Liên Tinh gật đầu nói:
- Cảnh Ngôn, đi Thần giới rồi nhớ phải cẩn thận.
Cảnh Ngôn mỉm cười nói:
- Nhi biết.
Cảnh Ngôn nhìn Cao Phượng, mắt tràn đầy trìu mến:
- Phượng nhi . . .
Cao Phượng mỉm cười nói:
- Tướng công không cần lo lắng, ta là Hư Thần.
Cảnh Ngôn gật đầu nói:
- Ừm, chờ ta đứng vững ở Thần giới sẽ tìm cách mang các người đi qua đó.
Đúng vậy, Cảnh Ngôn sắp đi Thần giới.
Ở thế giới hạ cấp này tu vi Võ Đạo của Cảnh Ngôn luôn kẹt lại đẳng cấp Hư Thần nhất tinh, tuy hắn lĩnh ngộ pháp tắc ngày càng nhiều nhưng không thể tăng cảnh giới. Cảnh Ngôn biết là do đẳng cấp thế giới này, trong thế giới hạ cấp như vậy Hư Thần nhất tinh là đẳng cấp cao nhất võ giả có thể đạt tới.
Nên Cảnh Ngôn phải đi Thần giới, quyết định này còn xen lẫn một lý do quan trọng khác là Bạch Tuyết. Cảnh Ngôn nghi ngờ bốn mươi năm trước Bạch Tuyết bị vòng xoáy màu đen bí ẩn hút đến Thần giới.
Cảnh Ngôn nói với Cảnh Vân, Cảnh Đông Tuyết:
- Hai ngươi phải chăm chỉ.
Cảnh Vân vỗ ngực nói:
- Phụ thân yên tâm, nhi và muội muội nhất định sẽ không bôi nhọ danh tiếng của phụ thân!
Tính cách của Cảnh Vân đã chính chắn hơn nhưng gã hoạt bát hơn Cảnh Đông Tuyết nhiều. Thấy bộ dáng của nhi tử làm Cảnh Ngôn buồn cười.
Cuối cùng Cảnh Ngôn nhìn đám đông Đạo Sư cảnh, một số Nửa Bước Hư Thần phía sau.
Cảnh Ngôn nói:
- Bên trên Thiên Không Thánh Điện là lối vào đường hầm hư không, các ngươi hãy quan sát chặt chẽ, nếu có gì khác lạ có thể phản ứng nhanh nhất. Ta vào đường hầm hư không sẽ tìm cách bày đại trận ngăn cản, chắc làm được nhưng cũng sợ có gì sơ sót.
Cảnh Ngôn lo có cường giả giống phân thân Chung tiên sinh giáng lâm xuống. Gặp cường giả cỡ đó Cao Phượng tuyệt đối không đánh lại, thế giới này sẽ rơi vào nguy hiểm lần nữa. Nên Cảnh Ngôn định vào đường hầm hư không rồi bày một trận pháp ngăn cản người Thần giới giáng lâm.
Mọi người đồng thanh kêu lên:
- Thánh Tôn đại nhân yên tâm!
Cảnh Ngôn gật đầu, hắn không lo lắng đám người này, dù sao có Hư Thần Cao Phượng ở, ai dám có ý xấu? Dù là Nửa Bước Hư Thần cũng không thể gây sóng gió trước mặt Cao Phượng.
- Đi đây!
Cảnh Ngôn lắc người bay nhanh lên trên.
Giây lát sau Cảnh Ngôn tiếp xúc bình chướng năng lượng ngoài đường hầm hư không, uy năng ẩn chứa trong bình chướng khá mạnh, ít nhất võ giả Đạo Hoàng cảnh không thể phá mở.
Nhưng với Cảnh Ngôn thì hơi tạm dừng rồi lao vào.
Xuyên qua bình chướng năng lượng liền thấy một vòng xoáy màu đen, đó là lối vào đường hầm hư không, đầu này nối thế giới của Cảnh Ngôn, đầu kia là Thần giới.
Cảnh Ngôn tạm dừng ngoài vòng xoáy sau đó xông vào.
Cảnh Vân nhìn Cảnh Ngôn biến mất, mở miệng nói:
- Mẫu thân, phụ thân vào đường hầm hư không rồi.
Cao Phượng nhìn vị trí Cảnh Ngôn biến mất:
- Ừ, vào rồi.
Cảnh Vân thương cảm nói:
- Không biết lần sau gặp phụ thân là bao lâu.
Cảnh Đông Tuyết liếc Cảnh Vân, nói:
- Chờ phụ thân đứng vững gót chân trong Thần giới sẽ tìm cách đón chúng ta đi, nhưng với điều kiện là chúng ta ít nhất đến Thánh Đạo cảnh.
Sở Liên Tinh lo lắng nói:
- Thần giới hung hiểm, không biết Cảnh Ngôn . . .
Nghe Cảnh Ngôn nói định vào Thần giới ban đầu Sở Liên Tinh tính khuyên hắn đổi ý.
Cao Phượng nói:
- Dù hung hiểm đến đâu tướng công sẽ ứng đối được hết, lúc tức phụ và tướng công kết bạn thì tướng công thậm chí không đến cảnh giới Tiên Thiên.
***
Trong đường hầm hư không.
Cảnh Ngôn thả thần hồn ra, cảm nhận:
- Pháp tắc đan vào . . .
Đường hầm hư không rộng cỡ ngàn thước, vách tường đường hầm là pháp tắc bện vào nhau. Vách tường như vậy rất yếu ớt, không chịu nổi lực lượng quá mạnh bài xích. Cảnh Ngôn đã hiểu tại sao người Thần giới thực lực quá mạnh không thể qua đường hầm hư không giáng lâm.
Hết chương 965.