Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 18

Cả phòng chấm thi như nổ tung.

Trong đầu của chủ nhiệm khối Sở Ngân lập tức hiện lên hình ảnh của Ngô Tiếu Phương, không khỏi bật cười nói: "Ha ha, nhất định là Ngô Tiếu Phương, tên tiểu tử thối này, khi ta hỏi, hắn còn khiêm tốn nói rằng may mắn thì có thể đạt 100 điểm, ha ha, nhanh mở ra xem thử đi."

Xuất hiện người đạt 100 điểm, mặc dù chỉ là bài thi văn, nhưng cũng có thể cầm đi khoe khoang.

Giáo viên Lão Hầu run tay, mở trận pháp Huyền Văn ẩn danh ra thì nhìn thấy một cái tên.

Biểu hiện trên mặt ông ta đột nhiên trở nên rất kỳ quái.

"Không... không phải Ngô Tiếu Phương."

Giáo viên Lão Hầu nhìn Sở Ngân.

“Ồ?” Sở Ngân giật mình, nói: “Vậy là ai?

Giáo viên Lão Hầu im lặng một lúc rồi nói: "Chủ nhiệm Sở, tốt hơn hết là ngươi nên tự mình xem đi."

Sở Ngân trong lòng cảm thấy kỳ quái, bước tới xem, lúc này cả người cũng sững sờ.

Các giáo viên khác thấy vậy, trong lòng càng tò mò hơn.

Có chuyện gì vậy?

Nếu như không phải là Ngô Tiếu Phương, vậy có lẽ là các thiên tài khác như Mộc Tâm Nguyệt, Vũ Ti, nhưng biểu cảm này của chủ nhiệm Sở là sao vậy?

……

……

"Mở bảng rồi, mở bảng rồi, mọi người nhanh đến xem đi."

Có học viên lớn tiếng nói.

Đột nhiên, vô số học viên chen chúc, vây quanh bảng đá bên ngoài phòng thi.

Trên danh sách, những gợn sóng xanh biếc lấp lánh.

Một học viên đưa tay ra, nóng lòng ấn bàn tay của mình lên trên bảng đá.

"Hầu Tiểu Siêu, lớp hai năm hai, 68 điểm."

Một dòng phụ đề xuất hiện trên bảng đá.

"Oa hahaha, ta đã vượt qua rồi, ta đã vượt qua rồi, A ha ha ha ha."

Cậu học viên tên Hầu Tiểu Siêu lập tức ngây ngất, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Sau đó lần lượt từng học viên đọc thành tích của mình.

Có buồn có vui.

Chờ cho đến khi hầu hết các học viên đều đã đọc xong, những học sinh xuất sắc thực sự của khối mới chậm rãi bước tới bảng đá.

"Lãnh Diệp, lớp 1 năm 2, 81 điểm."

Một dòng phụ đề xuất hiện trên bảng đá.

"Chà, 81 điểm, đây là người đầu tiên trên tám mươi điểm."

"Đề khó như vậy, người có thể đạt 81 điểm chính là quái vật đấy."

"Không hổ là tiểu thiên tài của lớp 1 năm 2, thật là lợi hại."

Xung quanh vang lên tiếng cảm thán.

Lãnh Diệp chậm rãi thu tay, vẻ kiêu ngạo trên mặt khó mà che giấu nổi.

Hắn quay người lại, nói với Ngô Tiếu Phương: "Ngô sư huynh, may mà trước khi thi được huynh chỉ dẫn, ta mới đạt được điểm cao như vậy. Ngô sư huynh, chắc chắn huynh thi còn tốt hơn, chi bằng công bố bí ẩn ngay bây giờ, để chúng ta mở mang tầm mắt đi."

"Đúng vậy, Ngô sư huynh, để chúng ta xem thử thành tích của huynh đi."

"Nhất định là trên 90 điểm."

"Cái này còn cần phải nói sao, Ngô sư huynh dù sao cũng là người đã đứng đầu trong cuộc thi lần trước."

Xung quanh cũng vang lên tiếng nịnh hót.

Ngô Tiếu Phương khẽ cười, nói: "Cũng được."

Nhấn lòng bàn tay vào bảng đá.

"Ngô Tiếu Phương, lớp 1 năm 2, 92 điểm."

Một dòng phụ đề xuất hiện.

Xung quanh lập tức vang lên tiếng wow.

"Thật ấn tượng."

"Trời ạ, 92 điểm, chỉ thiếu tám điểm nữa là đạt điểm tuyệt đối rồi."

"Ngô sư huynh, huynh thật quá lợi hại, vị trí số 1 lần này, e là lại thuộc về huynh rồi."

Rất nhiều học viên trực tiếp choáng váng.

Khủng khiếp.

Đây chính là thực lực của thiên tài số một trong cuộc thi lần trước sao?

Ngô Tiếu Phương cười nhẹ.

Mặc dù có kém hơn một chút so với dự tính của hắn, nhưng xét về độ khó của đề thi lần này thì thành tích 92 điểm là hoàn toàn có thể chấp nhận được.

"Đáng tiếc, vẫn bị mất tám điểm. Ta vốn dĩ còn cho rằng có thể đạt điểm tuyệt đối. Ôi, xem ra ta vẫn còn quá bất cẩn. Sau này phải dè chừng tính kiêu ngạo và nóng vội, lúc thi phải nghiêm túc làm bài, không được tuỳ tiện trả lời.”

Ngô Tiếu Phương cười nói.

"Không hổ là Ngô sư huynh, điểm cao như vậy mà vẫn còn khiêm tốn."

Lãnh Diệp ở bên cạnh cảm thán.

Ngô Tiếu Phương cười nhẹ, trong lòng càng ngày càng trở nên đắc ý.

Thành tích 92 điểm, bài thi lịch sự cận đại của đế quốc lần này, hắn ngồi chắc ở vị trí số 1 rồi.

Ánh mắt hắn liếc qua đám người, đột nhiên nhìn thấy Lâm Bắc Thần ở bên cạnh, trong lòng lập tức phấn khích nói: "Ồ? Đó không phải là bạn học Lâm sao? Ha ha, nghe chủ nhiệm Sở nói, lần này ngươi là người nộp bài sớm nhất toàn khối, chắc hẳn là thi rất tốt."

Vô số ánh mắt đồng loạt rơi vào vào người Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần tách ra khỏi đám đông rồi bước vào, cũng không nói nhảm, trực tiếp ấn lòng bàn tay lên bảng đá.

Một dòng phụ đề, từ từ mở ra——

"Lâm Bắc Thần, lớp 9 năm hai, 100 điểm."

Ngay tức khắc, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Khung cảnh đột nhiên bất động.

Tất cả mọi người sững sờ ngay tại chỗ như thể nhấn vào nút tạm dừng.

Ngô Tiếu Phương trong đầu vang lên tiếng ong ong, trực tiếp choáng váng.

Hắn cho rằng mình đã nhìn nhầm.

Dụi mắt, nhìn lại thật kỹ.

"100 điểm? Điểm tuyệt đối? Cái tên cặn bã này, lại đạt được điểm tuyệt đối, không thể nào..."

Hắn không thể tin vào con số mà mình nhìn thấy.

Lâm Bắc Thần với vẻ mặt rất khoa trương nói: "Hả? Làm sao có thể chứ, ta nhắm mắt tùy tiện trả lời bừa, lại đạt tới 100 điểm...ôi, thật là nhàm chán, đều trách đề thi lần này thực sự quá đơn giản, một chút thách thức cũng không có."

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Nghe thử đi, đây là lời mà con người nói sao?

Lâm Bắc Thần lại cười khúc khích nhìn Ngô Tiếu Phương, ranh mãnh hỏi: "92 điểm? Cao lắm hả?"

Ngô Tiếu Phương tức giận nói: "Ngươi... có ý gì?"

"Không có ý gì cả, chỉ là không thể hiểu nổi một số người, mới chỉ đạt được vẻn vẹn có 92 điểm. Cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi, còn giả vờ nói cái gì mà tuỳ tiện trả lời. Ha ha, ngươi vẫn còn là con nít bú sữa sao? Ngây thơ như vậy, ngươi có biết dáng vẻ khoe khoang giả tạo của ngươi thực sự khiến người ta buồn nôn lắm không?"

Lâm Bắc Thần không chút thương tiếc, lời nói như một nhát dao, trực tiếp rạch vào mặt hắn ngay tại chỗ.

"Ngươi... ngươi..." Ngô Tiếu Phương chỉ cảm thấy mỗi từ mà Lâm Bắc Thần nói ra đều giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hãn đâm vào trái tim hắn, sắc mặt của hắn, chỗ xanh chỗ đỏ, dưới màn chọc tức tâm lý, ngay lập tức mất bình tĩnh, lớn tiếng quát tháo: "Ngươi... ngươi nói thật đi, có phải ngươi gian lận không? Nếu không, loại rác rưởi như ngươi làm sao có thể thi được điểm cao như vậy chứ?"

Lâm Bắc Thần với vẻ mặt khinh thường, nói: "Đề đơn giản như vậy, ta cần phải gian lận sao?"

“Ngụy biện, loại rác rưởi như ngươi cũng có thể thi được 100 điểm à?” Ngô Tiếu Phương lớn tiếng chế nhạo: “Lâm Bắc Thần, ngươi nhất định đã gian lận, nói nhanh, ngươi gian lận thế nào? Còn không mau thừa nhận lỗi lầm với giáo viên? Ngươi không thể nào thi được điểm cao như vậy... "

"Đúng vậy, tên cặn bã này chắc chắn là gian lận."

"Loại phế vật, rác rưởi như ngươi, lại có thể thi được 100 điểm, tuyệt đối không thể nào."

"Chúng ta sẽ cùng nhau báo cáo với giáo viên."

"Đúng, mọi người cùng nhau đi."

Rất nhiều học viên lòng đầy căm phẫn, ồn ào náo động.

Quần chúng sục sôi căm phẫn.

Chính vào lúc này--

"Hắn không gian lận."

Một giọng nói truyền đến.

Chủ nhiệm khối Sở Ngân đi tới trước bảng đá.

Các học viên ngay lập tức trở nên yên lặng.

Sở Ngân với vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Lâm Bắc Thần rồi nói với tất cả mọi người: "Ai nấy ồn ào thành cái thể thống gì? Cuộc thi giữa năm long trọng như thế nào chứ, toàn bộ quá trình đều có trận pháp Huyền Văn giám sát, tuyệt đối không có khả năng gian lận. Hơn nữa, tổ giáo viên chấm thi chúng ta đã thông qua trận pháp, phát lại và xem xét toàn bộ quá trình làm bài, đã loại trừ tất cả khả năng gian lận. Thành tích môn lịch sử cận đại đế quốc của Lâm Bắc Thần thật sự có hiệu lực."
Bình Luận (0)
Comment