"Lần đầu tiên bị đẩy, Huyền khí song hệ thổ mộc trong cơ thể đã mất hết toàn bộ, vậy tại sao trong hai lần ác chiến này, Huyền khí kim tệ lại không biến mất mà ngược lại ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn...ờ, có lẽ là có liên quan đến thuật song tu Âm Dương Giao Cảm Đại Bi Phú... bí thuật tu luyện đoạt được từ trong tay của Âm Dương thư sinh, lại có thể chống lại sự cướp đoạt của thần linh, không đơn giản, thật sự là không đơn giản.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút, cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Đừng nhìn vào phong cảnh hữu tình vô hạn bề ngoài của hai đêm này, giống như bản thân hưởng hết diễm phúc của nhân gian.
Dù sao thị loại chuyện làm tình với Kiếm Chi Chủ Quân tiền nhiệm này, ước đoán cho dù có là một tín đồ tà ma điên cuồng đến đâu, cũng không dám nghĩ tới.
Nhưng trên thực tế thì sao chứ?
‘Dạ Vị Ương’ không hề có một chút thương xót.
Hành vi điên rồ đó gần như đem mình rút thành người khô.
Trải qua hai đêm quả thực là vô cùng nguy hiểm.
'Dạ Vị Ương' trước mặt cũng không phải là Dạ Vị Ương thực sự.
Trong chiến trường Thần Vực rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vọng Nguyệt đại giáo chủ cũng không hề tận mắt chứng kiến, những gì mà bà nói cũng chỉ là não bổ và phán đoán của bản thân mà thôi.
Không thể dùng cảm quan năm xưa để đánh giá hành vi của Dạ Vị Ương một cách logic.
Bắt buộc phải nghĩ cách làm rõ những chuyện đã xảy ra trong chiến trường Thần Vực, làm rõ trên người nàng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lâm Bắc Thần không tin thiếu nữ xinh đẹp thánh thiện, trong sáng, tốt bụng và cười tươi như hoa năm xưa lại có thể trở thành một con hổ cái lạnh lùng một lời không hợp liền đẩy ngược người ta.
"Hả?"
Lâm Bắc Thần nghĩ đến điều này, đột nhiên lại có chút kinh ngạc.
"Tại sao đầu óc ta lại có thể trở nên minh mẫn trong một phúc diễm khổng lồ như vậy chứ?"
"Ta lại trở nên thông minh hơn rồi sao?"
Hắn cảm thấy trí tuệ của mình dường như đã được nâng cao.
Làm tình thăng cấp đã rất kinh thế hãi tục rồi, lại còn có thể nâng cao trí tuệ sao?
Lâm Bắc Thần mỉm cười.
Ngươi cho rằng ngươi lừa được tiền, nhưng ta vĩnh viễn sẽ không tổn thất.
Ngươi đang ở tầng ba, nghĩ rằng ta đang ở tầng một, nhưng trên thực tế ta đang ở tầng năm ...
Nghĩ đến đây, hắn vui vẻ tắm rửa thay y phục.
Vừa mới ăn sáng xong, Vương Trung lén lén lút lút đến báo cáo tiến độ chi tiêu của một trăm vạn.
"Ngươi tự mình kiểm soát, ta không xem."
Lâm Bắc Thần trực tiếp ném giấy tờ vào mặt Vương Trung, nói: "Tất cả đều do ngươi làm chủ cả đấy.”
Vương Trung nhất thời cảm động, nước mắt lưng tròng: "Thiếu gia lại tin tưởng ta như vậy, Vương Trung ta nhất định sẽ cúc cung tận tuỵ, chết không hối tiếc, dốc hết tâm huyết, nhẫn nhục chịu khó..."
Lâm Bắc Thần xua tay, nói: "Nghe ta nói xong đã, dù sao thì tiền ta cũng đưa cho ngươi rồi. Nếu như tiêu hết tiền mà không xây được trường, ta sẽ đánh gãy chân chó của ngươi..."
Vương Trung: "???" Chờ đã.
Thiếu gia, có phải là người đã quên cái gì không?
Ngươi chỉ đưa cho ta một triệu, còn trường học xây xong cần ít nhất hơn ba triệu, đúng chứ?
Ngay tức khắc ông ta cảm thấy giống như mình đã bị đẩy xuống cái hố.
"Đúng rồi, thiếu gia, có người gửi một phong thư, chỉ đích danh phải để người đích thân mở ra.”
Vương Trung nói, cầm ra một phong bì màu đỏ sẫm.
Chất liệu kim loại màu đỏ sẫm kỳ dị đủ khuynh hướng cảm xúc, đường viền có hoa văn màu vàng nhạt phác hoạ ra. Toàn bộ phong thư toát lên khí tức năng lượng Huyền khí nhàn nhạt. Vừa nhìn qua đã biết không phải là vật bình thường, vẻn vẹn chỉ dựa vào việc dùng vàng để tạo nên những hoa văn màu vàng kia đã đáng giá mười tiền vàng rồi.
"Muốn ta đích thân mở ư?"
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta ở Triều Huy thành, hình như cũng không có thân thích giàu có nào cả. Lỡ như trên phong thư này có độc thì phải làm sao? Ngươi mở ra cho ta, đọc cho ta nghe.”
Vương Trung : ???
Thiếu gia, ta cũng sợ độc.
Ông ta khóc thút thít mở phong thư ra.
Bên trong, lại có một luồng sáng màu đỏ sẫm nhàn nhạt bắn ra.
Ánh sáng hoá thành một màn hình chiếu Huyền Văn hư cấu.
Một nam nhân béo trung niên thân mặc tẩm y, giống như núi thịt, trong màn hình quang ảnh cười đến mức thịt mỡ loạn run.
"Lâm Bắc Thần, chiều nay, tại khu vực thành thứ tư, trong Đại Long lâu, bổn tỉnh chủ chờ tin tốt của ngươi.”
"Ta nghĩ ngươi sẽ không từ chối lời mời của ta đâu."
"Bởi vì, người họ Đái mà ngươi đang tìm kiếm kia đang làm khách trong pháo đài của ta."
“Ha ha ha, ha ha ha ha ha ......”
Tiếng cười điên cuồng vang lên.
Quang ảnh biến mất.
Lâm Bắc Thần nhíu mày.
Gã béo này tự xưng là tỉnh chủ...
Đó có lẽ chính là người kiểm soát Phong Ngữ hành tỉnh, người đưa ra quyết định cao nhất, hoàng đế địa phương của một hành tỉnh khổng lồ Lương Viễn Đạo.
Đái Tử Thuần người mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, hóa ra lại 'làm khách' ở Tỉnh Chủ phủ?
Hắn cảm nhận được một sự thù địch không thể nào giải thích được.
Ờ... Nếu suy nghĩ thật kỹ, hình như cũng không có vẻ gì là không thể giải thích được.
Dù sao thì mình không những đã nghiền áp nhi tử phế vật của Tỉnh Chủ đại nhân kia, còn trực tiếp chặt đứt Tiểu đệ đệ của người ta.
Điều này không phải coi như cắt đứt huyết mạch của tỉnh chủ đại nhân sao?
Tử thù.
Hơn nữa, mặc dù Lâm Bắc Thần chưa từng gặp qua vị tỉnh chủ này, cũng chưa từng tiếp xúc gì với đối phương, nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy hình ảnh của đối phương, với kinh nghiệm phong phú đã xem qua vô số hình ảnh anime nhiệt huyết ở kiếp trước, Lâm Bắc Thần đã có thể đưa ra những phán đoán chính xác và cơ trí.
Tên này là một nhân vật phản diện.
Ta đã nói rồi, thân là nhân vật chính, ta đã đi đến Triều Huy thành lâu như vậy, ngoại trừ tiểu BOSS Khấu Trung Chính và những công tử khác như Lương Tử Thân, Tiền Tam Tỉnh, chưa từng có một đại BOSS đỉnh cao đủ phân lượng thực sự xuất hiện để tăng thêm tình tiết gây cấn và cảm giác mong đợi, đây hoàn toàn không hợp lý.
Hóa ra BOSS cuối cùng đang ở đây.
Thú vị.
Xem ra cơ hội nâng cấp điện thoại lại tới rồi.