Cái tên này không phải sớm đã rời đi rồi sao?
Tại sao lại quay lại chứ?
Còn có người đến Đại Long Lâu, đi rồi quay lại, lưu luyến không rời sao?
Chuyện này thật là kỳ quái.
Vẻ mặt của tên hoạn quan giống như gặp ma giữa ban ngày.
"Ha ha, các ngươi cứ nói chuyện của các ngươi, không cần quan tâm đến ta, cứ coi như ta không tồn tại."
Lâm Bắc Thần đứng trong góc tối của căn phòng, tràn đầy vẻ không quan tâm nói.
Không những không có ý định rời đi mà ngược lại dáng vẻ còn tràn đầy phấn khởi chuẩn bị xem kịch.
Hoạn quan:???
E rằng đây là một tên ngốc thực sự.
Nếu không, sẽ không đến mức không nhìn ra mình đang báo cáo việc cá nhân của tỉnh chủ đại nhân, biết quá nhiều, sẽ chết rất thảm, rất khó coi.
Lương Viễn Đạo xoa xoa cái trán đầy thịt mỡ của mình.
Trên các loại hồ sơ và văn điệp khác nhau, đã nhìn thấy rất nhiều văn bản báo cáo về sự kỳ quặc của Lâm Bắc Thần, nhưng khi thực sự tiếp xúc với thiếu niên này, mới phát hiện ra rằng, sự kỳ quặc của hắn vượt xa so với tưởng tượng.
Xem ra tên này không phải là giả điên giả dại mà là não thật sự có bệnh.
"Tốt nhất là ngươi nên rời đi ngay bây giờ."
Lương Viễn Đạo nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nói: "Nếu không, ta có thể thay đổi chủ ý."
"Vậy thì tốt quá rồi."
Lâm Bắc Thần vô cùng vui mừng nói: "Những chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì tốt hơn hết vẫn là nên dùng tiền để giải quyết. Hà tất phải dùng thủ đoạn bắt chẹt con tin đê hèn như vậy chứ?”
Hoạn quan nghe thấy những lời này, nhất thời toàn thân run lên, trừng to mắt mà nhìn Lâm Bắc Thần.
Còn có người tìm đường giết như vậy sao?
Ở trước mặt tỉnh chủ đại nhân, nói đê hèn?
Đây không phải kẻ ngốc, đây là một kẻ não tàn.
Lương Viễn Đạo với ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần một hồi, đột nhiên lại bật cười, nói: "Nói thật, ta có hơi thích ngươi rồi đấy."
Lâm Bắc Thần vội vàng xua tay nói: "Đừng làm càn, cho dù giới tính không quan trọng thì thân hình lợn béo này của ngươi cũng khiến ta vừa liếc nhìn thêm một cái đã không nuốt nổi cơm rồi, ngươi hoàn toàn không xứng để thích ta, thực sự.” Hắn rất thành thật nói.
Hoạn quan nghe thấy câu này, chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng.
Chết chắc rồi, chết chắc rồi, chết chắc rồi.
Tên ngốc này chết chắc rồi.
Trước giờ chưa từng có ai dám nói ra lời như vậy trước mặt tỉnh chủ đại nhân.
Dường như hắn đã thấy trước được thiếu niên này và các thân hữu của hắn sẽ tràn đầy đau khổ mà chết theo một phương thức đáng sợ như thế nào.
Nhưng mà điều khiến tên hoạn quan tự cho rằng mình rất hiểu rõ Lương Viễn Đạo phải nhìn trân nghẹn lời là người sau chỉ nhẹ nhàng xua tay, nói: "Ta chỉ là cảm thấy thịt của ngươi có thể còn ngon hơn so với người bình thường... Ngươi đi đi, trước khi ta còn chưa muốn ăn ngươi.”
Lâm Bắc Thần đành phải thở dài một hơi, sau đó quay người bước ra khỏi phòng.
Đi được vài bước, hắn lại quay đầu, không chết tâm hỏi: "Thật sự không thương lượng được sao? Chuyện liên quan đến tiền bạc?"
Lương Viễn Đạo xua tay, nói từ 'cút' lần thứ hai.
Lâm Bắc Thần đành phải tiếc nuối vạn phần mà rời đi.
Đối với hoạn quan mà nói, bầu không khí trong phòng dường như ngưng tụ lại ngay lập tức sau khi Lâm Bắc Thần rời đi.
Hắn đã từng nhìn thấy tỉnh chủ đại nhân khi tâm trạng không tốt đã tra tấn và giết chết hạ nhân như thế nào để trút giận, mặc dù hắn đã hầu hạ tỉnh chủ đại nhân mười mấy năm, nhưng cũng không dám đảm bảo rằng một ngày nào đó Tỉnh chủ đại nhân không vui vẻ có trực tiếp đem hắn hấp đi hoặc chặt nát hay không— ít nhất là các đại tổng quản thân cận các nhiệm kỳ trước, trước trước nữa được tỉnh chủ đại nhân cực kỳ yêu thích, đều có kết cục như vậy.
"Ý của ngươi là Lương Tử Mộc đã giết chết Khôi Ưng Vệ và đưa nữ học viên đó đi rồi sao?”
Giọng của Lương Viễn Đạo yếu ớt, không thể nghe ra bất kỳ dao động cảm xúc nào. Thái giám nằm sấp trên mặt đất, vội vàng nói: "Đúng là như vậy, đại nhân."
"Thú vị."
Lương Viễn Đạo bật cười: "Một khi dính dáng đến Lâm Bắc Thần, bất cứ chuyện gì đều trở nên khác thường. Nhi tử thiên tài đó của ta, trước giờ đều chơi bời lêu lổng, nơm nớp lo sợ, sợ ta giống như chuột thấy mèo, ha ha, lần này lại dám vì một nữ học viên mà giết Khôi Ưng Vệ của ta, làm trái ý ta, Tiếu Tiếu, ngươi cảm thấy nên xử lý nó như thế nào?”
Tên hoạn quan tên Tiếu Tiếu, mặc dù trong lòng đã sợ hãi đến cực điểm, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy nụ cười nịnh nọt.
Nụ cười kiểu này gần như đã trở thành bản năng của hắn.
"Theo quy định, Lương Tử Mộc tội không thể tha."
Hắn vội vàng nói.
Trong lòng cũng không khỏi cảm thấy buồn cho vị thiếu gia này.
Tại sao một người vốn dĩ khá thông minh cơ trí lại có thể phạm phải sai lầm không thể tha thứ như vậy.
"Gọi Tử Mộc thiếu gia."
Lương Viễn Đạo thờ ơ nói.
Hoạn quan Tiếu Tiếu liền sững sờ.
Tuy nhiên, sự phục tùng vô điều kiện mà hắn đã bồi dưỡng ra trong nhiều năm trở lại đây vẫn khiến hắn ngay lập tức thốt lên theo bản năng: "Vâng, đại nhân, Tử Mộc thiếu gia."
"Không ngờ rằng nó lại có thể thức tỉnh ý chí như vậy, chống đối ta, ha ha, không tồi, trong số các nhi tử của Lương Viễn Đạo ta, cuối cùng đã xuất hiện một hạt giống có thể bồi dưỡng, ha ha, sai người giám sát nhất cử nhất động của nó, ta muốn biết, tiếp theo đây nó sẽ có kế hoạch như thế nào, làm như thế nào.”
Trong giọng nói của Lương Viễn Đạo mang theo một chút mừng rỡ kỳ dị. Hoạn quan Tiếu Tiếu vô cùng ngạc nhiên.
Lại có thể có kết quả như vậy sao?
Không lẽ lần này Tử Mộc thiếu gia sẽ được sủng ái sao?
Tâm tư của đại nhân thực sự giống như thiên uy, không thể nào lường trước được.
Hắn vội vàng đồng ý, quỳ xuống hành lễ, sau đó quay người rời đi.